Hứa Với Người Vạn Dặm Sông Núi full

Chương 8: Về nhà

/367
Trước Tiếp
Những năm qua, Chấn phủ giàu có hơn trước kia rất nhiều. Đình viện được mở rộng thêm, tất cả gia cụ, bài trí đều tinh tế tỉ mỉ, đến cả hạ nhân cũng tăng thêm không ít chứ đừng nói đến đồ sứ, bình trà, đều là dùng hàng thượng đẳng bấy giờ.

Nhìn những món đồ hương sắc cổ xưa này Lục Hề mới nhớ tới, khi nàng ở hiện đại, là Lưu Nguyệt, vì sao lại có thể phán đoán những món đồ cổ kia là thật hay giả một cách chính xác không sai lệch như thế. Đại khái là vì chịu ảnh hưởng của kiếp này, là một dạng bản năng chăng?

Nghĩ đến cuộc sống hiện đại, nàng không khỏi hơi lo lắng nếu Chu Thành Minh không liên lạc được với nàng, không biết anh ta có lo không? Có thể nói quay trở về kiếp này, Chu Thành Minh là sự vướng bận duy nhất của nàng ở hiện đại. Nếu biết trước duyên phận của họ ngắn ngủi như thế thì trước đó nàng đã đối xử với anh ta tốt hơn một chút, như vậy cũng bớt chút tiếc nuối.

Đang mải nghĩ xuất thần, nàng chợt nghe nương nói: “Mấy thứ này đều là do Hoàng thượng sai người đưa tới. Tuy còn bị giam trong cung Lục Trì, nhưng Hoàng thượng lại đối xử cực kỳ tốt với Chân gia chúng ta. Mấy năm nay, cha con và ca ca con cũng được trọng dụng trong triều.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lục Hồ đã nghe ra được thì ra Dần Túc không hề nói cho bất cứ ai chuyện nàng đã nhảy xuống vực qua đời. Hắn chỉ nói nàng phạm lỗi, bị giam vào cung Lục Trì không được phép ra ngoài, càng không cho bất cứ ai lại gần, nếu không sẽ xử tử toàn bộ, bao gồm cả người của Chân gia.

“Hề Nhi, con tự trốn ra khỏi cung Lục Trì như vậy, lỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”

Nhìn thấy Lục Hề nhà mình, đương nhiên chân tướng quân vô cùng vui sướng, nhưng cũng không tránh khỏi âu lo về vấn đề này. Mấy năm nay Hoàng thượng đã hận Lục Hề tận xương tủy, đến tên còn không cho nhắc tới, chuyện này ông là người biết rõ nhất. Giờ nhìn thấy Lục Hề lấm lem, tóc tai rối bù, lại mặc y phục hơi kỳ quặc, ông cho rằng chắc chắn là nàng tự ý chạy trốn khỏi cung.

Vì câu nói này của cha, bầu không khí chợt nặng nề hơn. Cha nương và ca ca đều lo lắng nhìn nàng, sau niềm vui khi vừa gặp mặt, cả mấy người đã bình tĩnh hơn.

Lục Hề vội an ủi: “Không sao ạ, cung Lục Trì quanh năm không ai có thể ra vào, sẽ không có ai phát hiện ra con không ở đó. Chỉ vì con nhớ mọi người nên về thăm mọi người, sau tìm cơ hội nào đó quay trở lại là được.”

Tuy Lục Hề an ủi như vậy nhưng trong lòng lại vẫn rất thấp thỏm. Nàng ngang nhiên quay trở về Chấn phủ như thế này liệu có gây họa sát thân cho người nhà không? Nàng lại suy nghĩ không chu đáo rôi.

“Hệ Nhi, cha có lỗi với con, mãi mà không có cách nào cứu được con ra khỏi cung Lục Trì!”

Nghe vậy, nương nàng bắt đầu thút thít: “Dù cha và ca ca con nhiều lần lập công to trên chiến trường, cũng có quyền cao chức trọng trong triều, thế nhưng lại không thể nhắc đến một chữ nào về con trước mặt Hoàng thượng. Mấy năm trước vì muốn cầu xin cho con, cha con vừa nhắc đến tên con một cái, mặt Hoàng thượng đã tái xanh, nổi trận lôi đình khiến bá quan văn võ trong triều đều hoảng sợ quỳ xuống. Ngay cả như cha con rong ruổi sa trường cả cuộc đời này, có trận chiến nào chưa từng thấy đâu, vậy mà cũng bị dáng vẻ của Hoàng thượng làm cho sợ tới mức đổ bệnh nặng một trận. Hai năm nay tính tình của Hoàng thượng thay đổi rất nhiều, trong triều đã không còn ai dám nói chuyện với hắn nữa, phàm là có người nói năng trái ý của hắn, nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì bị tước quan. Hắn là kỳ tài trong việc trị vì thiên hạ, nhưng cũng rất chuyển quyền, vô cùng ngạo mạn. Muôn dân trăm họ triều Thông không có một ai không giơ ngón cái lên với hắn, thiên hạ thái bình, cuộc sống của người dân tốt hơn tiền triều gấp trăm lần, nhưng chỉ có những đại thần như chúng ta, là gần vua như gần cọp vậy...”

Nương nàng còn đang muốn nói tiếp, lại bị cha nàng ngăn lại: “Đàn bà con gái, đừng có nhiều lời.”

Nương nàng ngước lên nhìn cha nàng, rồi cúi đầu xuống nhìn Lục Hề, cuối cùng vẫn không nhịn được lại nói: “Cha và ca ca con còn không dám nhắc đến con trước mặt Hoàng thượng nữa, người trong cung kiêng kỵ cung Lục Trì như lũ lụt như thú dữ, ai nghe tới cũng đều muốn né tránh. Cha nương chỉ có thể lo suông vậy thôi, chẳng có biện pháp nào cả!”

“Hệ Nhi, năm ấy rốt cuộc con đã phạm lỗi gì mà bị đối xử như vậy? Trước kia tuy con hơi tùy hứng, nhưng cũng là người biết nặng biết nhẹ, chắc chắn sẽ không làm gì quá khác người được.”

Những điều họ vừa nói khiến Lục Hề tỉnh táo hoàn toàn. Xem ra Chấn phủ không phải nơi nàng có thể ở lại lâu, nhất định phải nhanh chóng rời đi. Nàng không hề biết Dần Túc lại hận nàng như thế này.

Sự xuất hiện của nàng không dám để cho người hầu bên dưới biết, vì thế cha nương đã sớm sắp xếp cho nàng đi ngủ. Vẫn là khuê phòng nằm trên lầu các mà nàng ở trước kia, mở cửa sổ ra, bên ngoài là một vườn hoa với muôn vàn hoa cỏ và tiếng côn trùng kêu vang, sao sáng đầy trời. Nàng ngồi bên ô cửa sổ tận hưởng làn gió hiu hiu lạnh. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Rốt cuộc hiện giờ nàng đang nằm mơ, hay hai mươi mấy năm sống ở hiện đại của nàng mới là một giấc mơ? Thật thật giả giả, nàng vẫn cảm thấy không thể tin được rằng con người ta thật sự có kiếp trước, mà nàng đã quay về kiếp trước.

Ngồi trên gian lầu các này, quá nhiều ký ức ùa về trong đầu nàng. Vị trí này Dần Túc cũng đã từng ngồi, là do nàng lén lút đưa hắn tới. Cũng vào cảnh đêm như hôm nay, hắn thề ước cho nàng cả một đời.

Khi đó hẳn vẫn còn là Tam hoàng tử, từ nhỏ đã thông minh hiểu học, dũng mãnh thiện chiến. Hắn theo Tiên hoàng đánh Nam dẹp Bắc, công thành chiếm đất, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vừa hữu dũng lại vừa đa mưu. Có điều bởi vì nương hắn chỉ là một cung nữ, đến tận trước khi chết cũng không danh không phận, nên hắn sinh ra đã không bằng các hoàng tử khác, càng không thể nào so với Đại hoàng tử được, Tiên hoàng cũng chưa từng coi trọng hơn.

Lục Hề còn nhớ có một năm vào Tiết Trung nguyên, Dần Túc cưỡi ngựa đưa nàng ra ngoại ô, ném rất nhiều tiền giấy xuống sông, chỉ vào non sông vạn dặm nói với nàng: “Rồi sẽ có một ngày, ta đưa bà ấy vào táng ở Hoàng lăng, để cho mọi người trong thiên hạ đều phải tới cúng bái bà.”

Vì chỉ là một cung nữ, nên khi nương hắn chết cũng chẳng có được một chỗ chôn thân. Lúc ấy Dần Túc nói những lời này, Lục Hề chẳng hề hiểu rằng trong mắt hắn, cả một đời này đã định trước rằng mọi sự thù hận, dã tâm đều đã trói chặt trong tim hắn rồi.

Hoặc là Lục Hề hiểu, nhưng không chịu chấp nhận.

Vì thế về sau, hắn muốn cưới công chúa Thương Nhược Ngọc của nước Bắc Quyết làm phi, nàng không ăn không uống, lấy cái chết để uy hiếp.

“Chàng có còn nhớ lúc chàng đưa ta vào cung, chàng đã hứa với ta sẽ cho ta cả một đời yên ổn như thế nào không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkubyDuyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-29 21:38:36
thanhhang2608Duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-03-24 22:36:10
Thủy Nguyễn1597980588Lên truyện đi ad - sent 2023-03-09 12:03:32
maianh200003 Càng đọc càng thấy tính cách nữ chính như qq nhỉ - sent 2023-03-07 17:04:40
huongtt4Up chương mới đi add ơi bn hôm rồi . - sent 2023-03-05 20:56:47
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương