Kết Hôn Âm Dương

Chương 101: Ục ục đói quá

/164
Trước Tiếp
Đáng thương quá.

“Mi không được ăn con ma này! Nếu muốn ăn thì chỉ được ăn những con ma làm điều ác, hiểu không?” Tôi mắng con quỷ nhỏ, nó bây giờ đang ở trước mặt tôi “phạt đứng”, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, nhưng thực ra đôi mắt to tròn thô lỗ của nó đang đầy lửa hận lườm tôi...

Con tôi, trông nó sao có thể xấu xí thế.

“Ục Ục Ục...” Bụng con quỷ nhỏ sôi lên.

Cô cà lăm sợ hãi trốn đằng xa.

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

Tôi cũng từng trải qua cái cảm giác “đói khát” này, tôi biết cảm giác này, muốn kìm nén một khát vọng như vậy ngay lúc này, thật là làm khó cho một con quỷ mới sinh hai ngày.

Nhưng trên đời này không phải chỗ nào cũng tìm thấy ma quỷ! Nếu như nó đói quá, có thể nó sẽ ăn thịt cô cà lăm...

Vậy phải làm sao? Tôi càng nhìn nó, càng cảm thấy cái mặt xấu xí mà đáng đáng yêu này của nó tràn ngập nỗi oan ức...

Đột nhiên, con quỷ nhỏ quay người bỏ chạy.

Tuy mới sinh hai ngày, nhưng ban đêm hóa quỷ thì hành động của nó lại mau lẹ đến thể, đợi tôi ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, nó đã chạy mất dạng.

“Đợi, đợi đã!” Tôi mau chóng đuổi theo, nhưng vừa chạy được mấy bước thì tôi lại thở dốc.

Cô cà lăm bay đến đỡ lấy tôi, tôi nhìn thấy cô ta, đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Cô cà lăm, cô nhập vào tôi, đưa tôi qua đó tìm con tôi!” Ma nhập, cho dù cơ thể có yếu ớt thì cũng có thể đi lại được! Cô cà lăm gật gật đầu, chui vào người tôi, tôi ngay lập tức mất đi ý thức.

Đợi đến khi tôi khôi phục lại ý thức, tôi đã thấy mình ở trong bãi tha ma, bên cạnh vang lên tiếng gừ gừ, quay đầu lại nhìn thì con quỷ nhỏ đang cắn cổ một con quỷ.

Con quỷ đó toàn thân một màu đỏ lòm lòm...

Trời ạ, con quỷ này quay đi quay lại là tóm ngay được một con quỷ? Vận may này cũng không phải vừa đâu! Nhưng quỷ là quỷ, người vẫn là người, cổ con ác quỷ kia bị đứt đoạn nhưng vẫn như chẳng hề bị làm sao, cho nên con quỷ nhỏ cắn vào cổ nó, cũng không thể cắn chết nó, con ác quỷ còn đủ sức để tóm lấy con quỷ nhỏ, nhưng nó lại còn nhìn tôi: “Giúp tôi với!” Tôi lật tìm trên người.

May quá khi ra khỏi bệnh viện tâm thần thì tôi có thủ sẵn con dao gọt hoa quả.

Con ác quỷ lườm tôi một cái, dường như không cho rằng có con người dám làm gì với quỷ: “Thần kinh à...” Cho tới khi tôi dùng dao chém con ác quỷ không còn hơi sức...

Lúc con ác quỷ đó bị tội giết chết hẳn, con quỷ nhỏ ngây ra một lúc, nó há mồm, dò xét con ác quỷ một hồi, phát hiện ra con ác quỷ không làm gì được nữa thì vui vẻ ăn thịt nó.

Nhưng...

Cái bộ răng sữa và dáng vẻ bên ngoài của nó thật sự không tương xứng, nó cắn rất lâu mà cũng chẳng ăn được miếng thịt nào, chỉ để lại những vết cắn nhỏ trên lớp da con ác quỷ.

Tôi cũng bó tay, chỉ có thể bảo nó dạt ra một bên, dùng con dao để lọc thịt.

Con quỷ nhỏ ở bên cạnh, đợi chờ tôi xử lý con ác quỷ, cũng bởi nghĩ đến bộ răng còn non nớt của nó (Tôi thấy nói vậy cứ kỳ kỳ?), cho nên tôi làm thức ăn mềm, cố gắng làm cho thịt con ác quỷ mềm nhỏ hết mức có thể, đợi khi dùng lửa ma trơi nướng xong thịt, con quỷ nhỏ ngồi bên cạnh ăn hết sức ngon lành.

Vì có ăn rồi, nên con quỷ nhỏ vui sướng khôn xiết, cái mặt xấu xí của nó cũng càng ngày càng đáng yêu hơn hẳn.

Í, thật là tự mình sinh ra, nên nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu.

Nhưng tôi...

Ục Ục Ục...

Tôi đói quá.

Nhưng bây giờ tôi đã chẳng còn hứng thú với thịt quỷ, tôi làm xong đồ ăn thì cũng thử một miếng, nhưng vừa liếm một cái, tôi biết mình không chịu được rồi.

Thịt quỷ bây giờ với tôi không thể thơm ngon như lúc trước nữa, cảm giác vô cùng tởm lợm, cho dù có cố một miếng thì cũng giống như nhai đá, khậc khạc không nghiền nát được.

“Bức tường” đó nói đúng, trên đời này không phải ai cũng ăn được thịt ma quỷ.

Cho nên, tôi vẫn phải ôm bụng đói.

Nhưng cô cà lăm thì không biết điều đó, khi nghe thấy bụng tôi kêu róc rách, thì hồn ma của cô ta trắng bệch.

Trong lòng cô cà lăm lúc này: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Hu hu hu, hai mẹ con nhà chúng nó chắc chắn là coi tôi là lương khô đi đường.

Xoay đi xoay lại cả buổi tối thấm mệt, nhìn con quỷ nhỏ vui vẻ, lửa ma trơi cũng không còn lạnh lẽo nữa, tôi cũng không cưỡng lại được khép hai mắt lại...

Không biết ngủ bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy có người khe khẽ đẩy nhẹ lên người tôi, tôi mở mắt, nhìn thấy con quỷ nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh, trừng trừng nhìn...

Không, là đôi mắt tròn to như mắt cá trê đang nhìn

Tôi: “!”

Con trai tôi siêu thế á! Nó nhỏ như vậy nhưng cũng biết cảm ơn, sống mũi mẹ của nó cay cay, trong lòng cảm thấy ấm áp dần.

“Giỏi quá!” Tôi khen nó, không biết nó xấu hổ hay sao, nên nhảy lên người tôi, rồi luồn ra đằng sau lưng, giống như tối qua, muốn chạm cũng chẳng chạm được vào nó, nhưng nó cứ muốn dính lấy tôi.

Như vậy tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của nó.

Nhưng cho dù là thế nào cũng có ăn rồi.

Tôi ăn no nê, vẫy tay gọi cô cà lăm lại, bảo cô ta tiếp tục nhập vào người tôi, đưa tôi ra khỏi cái nơi xa xôi hẻo lánh này.

Cô ta không biết Từ Gia Trại ở đâu, nhưng sau khi dùng điện thoại tìm đường, thì cô ta cũng hiểu.

Suốt mười tháng qua, tôi, La Hy! Cuối cùng cũng được nhìn thấy những người bình thường! Cảm xúc này các bạn sẽ không thể tả nổi đâu! Tôi đứng ở trên đường, nhìn thấy những người bình thường, không nên được những giọt nước mắt cảm động, vừa khóc vừa cười, thu hút bao nhiêu sự chú ý, làm cho những người xung quanh nhìn tôi dường như nói: Chẳng biết có con điên từ phương nào đến?! Nhưng tôi thật sự rất xúc động! Đầu tiên, tôi cần một bộ quần áo sạch sẽ.

Bộ quần áo đang mặc trên người cũng chỉ là quần áo ngoài, áo lót bên trong đều không có, thêm nữa về sức khỏe của tôi sau khi sinh...

Tôi cũng không biết làm sao, sau khi sinh xong, cứ có cảm giác phần bên dưới như đang chảy ra những dòng tanh tưởi của máu, chẳng có lẽ đến tháng

Sinh xong mà có ngay kinh nguyệt? Tôi hoàn toàn không có tí kiến thức nào sau sinh, chỉ biết phụ nữ sau khi sinh thì sẽ phải ở cữ, chỉ có người phương Tây mới không ở cữ.

Nhưng tôi từ lúc sinh xong đều chưa có thời gian điều chỉnh lại, cũng không biết sau này có ảnh hưởng gì lớn không.

Kệ vậy đã, tôi cũng chỉ có thể biết nhìn những gì trước mắt.

Tôi đi đến một shop quần áo, cũng muốn lựa nhanh, nhìn thấy một bộ quần áo phù hợp thì cầm lên.

Lúc này, bên cạnh có một giọng nói khó chịu vang lên: “Ăn xin từ đầu chui ra vậy? Đừng có chạm bàn tay bẩn của mày vào quần áo của shop tao!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
maikunTruyện này drop lun hả ad ơi - sent 2021-04-19 01:30:54
thutran2705Mãi ko thấy chươg mới lun ad ơi - sent 2020-07-07 06:44:19
daicalanhdaoCó chương mới, và truyện được đăng miễn phí nhé các nàng - sent 2020-05-16 14:04:01
Yuki HanaẤn công đức sẽ sớm đăng lại nhé nên bạn yên tâm - sent 2020-04-29 18:27:50
Minh HỷBộ ấn công đức ko ra chap nữa à add - sent 2020-04-29 17:19:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương