Kết Hôn Âm Dương

Chương 131: Di nguyện

/164
Trước Tiếp
Lòng tôi phức tạp.

Nghĩ lại cả đời Ôn Như Ca, khi bị ức hiếp, cô ta có thể nhẫn nhịn chịu đựng, từ kẻ ngốc thấp hèn, xoay chuyển trở thành nữ vương báo thù thành công, thì thật xứng tầm để nói lên câu nói đó.

Tôi bị câu nói của cô ta làm cho lung lay.

Lúc này, hơi thở của Ôn Như Ca yếu dần.

Tôi mau chóng gọi cô ta: “Có gì cần tôi giúp đỡ không? Ví dụ như giúp cô khâu các mảnh thân thể lại?” “Không ích gì đâu...” Ôn Như Ca nói: “Tôi không phải là lão cương thi chết giẫm đó, cơ thể đã nát rồi, có khâu lại cũng không thể dùng được.

Nát thì vẫn nát vậy thôi, nào có thể sử dụng tiếp được...” Tôi hỏi: “Vậy có gì, tôi có thể giúp được cô?” “Thất Gia...” Diêm Quân? “Cô quen Thất Gia?” Ôn Như Ca hỏi.

Tôi bây giờ vẫn chưa chắc chắn cái người gọi là Thất Gia đó có phải là Diêm Quân mà tôi đã gặp hay không, nhưng bây giờ vẫn cố gắng gật đầu đồng ý: “Ừ.” Ôn Như Ca nói: “Nếu cô có cơ hội gặp ngài ấy, hãy nói với ngài ấy giúp tôi một tiếng: Ôn Như Ca ở Đông An Từ Gia Trại, sinh giờ Hợi ngày hai mươi sáu tháng hai năm Bính Tý, việc ngài ấy nhờ, tôi đã làm xong, xin hãy đưa tên tôi vào sổ sinh tử...” Đột nhiên, tôi thấy mình nực cười.

Tôi mong muốn mình thoát khỏi vòng luân hồi, Ôn Như Ca lại muốn trở lại đó, cuộc gặp gỡ của chúng tôi chẳng lẽ là định mệnh? “Được, tôi nhận lời với cô, tuy rằng tôi chưa chắc đã làm được.” “Cảm ơn.” Cô ta mỉm cười.

Cuộc đối thoại đương nhiên chưa kết thúc, vì dù sao Ôn Như Ca vẫn chưa tắt thở.

Cho nên tôi lại hỏi: “Còn có việc gì, cần tôi làm không?”

“Cỗ quan tài đầu tiên bên phải, đặt tôi vào đó được không?” Ôn Như Ca hỏi.

Tôi quay đầu nhìn.

Cỗ quan tài đó nhìn rất quen.

Đó là cỗ quan tài của đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, ngắn nhỏ và cũ, chính là cỗ quan tài của Ôn Như Ca.

Bây giờ, cô ta đúng thật là nên trở về đó rồi.

Tôi tôn trọng cô ta, đưa từng phần cơ thể của cô ta bỏ vào trong đó.

Cỗ quan tài này là của trẻ con, năm ngoái khi tôi trốn bên trong còn phải cuộn tròn người, Ôn Như Ca cũng sẽ phải như vậy.

Nhưng bây giờ, cô ta bị xé tan nát, lại đặt cô ta vào trong cỗ quan tài đó.

Tuy tàn khốc, nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng thể đi đâu được, trốn trong quan tài này có lẽ sẽ là sự bảo vệ tốt nhất cho cô ta.

“Giúp tôi tìm Thất Gia..” Khi đóng nắp quan tài, Ôn Như Ca nói.

Tôi nói: “Được.” Sau đó tôi đóng nắp quan tài.

Sau khi đóng nắp quan tài, tôi không biết nên khóc hay cười lúc này.

Thất Gia.

Diêm Quân? Đó là một người thế nào chứ, đó là người bất khả xâm phạm và không phá bỏ quy định, còn gặp hắn ta, e rằng đó cũng là ngày tôi từ giã cõi đời này? Bởi vì không được động vào phù trận, tránh để lão cương thi thức tỉnh, thế là tôi kéo chiếc quan tài nhỏ vào mật thất bên trong, giấu trong một góc rồi rời đi.

Khi ra ngoài, tôi cũng khóa chặt cửa mật thất, còn vẽ lên cánh cửa đó một bùa phong ấn, đảm bảo lão cương thì chắc chắn không thể thoát ra ngoài được, lúc này tôi mới yên tâm bước ra khỏi nhà họ Từ.

Bước ra ngoài, ánh nắng chiếu rọi vào người tôi, làm khí âm trên người tôi phát tán hết, tối cuối cùng lại cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái.

Tiếp theo, tôi nên làm gì nữa đây? Tôi đứng dưới ánh nắng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên.

Mạnh Trần.

Con cháu của Mạnh Bà, người duy nhất còn sống sót của gia tộc Mạnh thị.

Hắn ta đã tạo nghiệp lớn, bị Diêm Quân giam giữ trong bệnh viện tâm thần suốt một nghìn năm.

Người ta nói cũng đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi nghĩ, tôi nên hợp tác với hắn ta, hắn ta chắc chắn cũng cần tìm đối tác.

Nhưng muốn tìm hắn ta thì phải làm thế nào?

Không biết được.

Ngây ngốc mãi tôi mới nghĩ ra một cách hay, tôi thở dài, chuyển mình bước xuống núi.

Tiệm gạo.

Bây giờ đã là buổi trưa, người đi qua đi lại, tôi đứng ở đối diện tiệm gạo, suy nghĩ rất lâu, sau đó mới quyết định đi qua đó.

Vừa bước vào tiệm gạo, ngay lập tức tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh, hai vợ chồng chủ tiệm gạo vội vàng thay nhau dỗ dành, đến ngay cả có khách họ cũng không để ý.

“Đứa trẻ này đã khóc một ngày một đêm rồi, còn khóc tiếp, cũng không phải là cách hay!” Chủ tiệm gạo nói.

Vợ anh ta tức giận nói: “Dỗ mãi cũng không được, tôi còn chưa thấy đứa trẻ nào khóc không dứt! Anh nói xem, người đàn bà đó còn trở về được không?” “Cô ta chắc không thể quay lại được?” “Anh!!” Bà chủ tiệm tức giận nhảy lên véo tai ông chồng: “Từ Đại Đầu ơi là Từ Đại Đầu, anh nói xem tại sao lại nhặt một đứa nhỏ không rõ gốc tích về nhà? Anh nói xem, có phải anh có gì đó với người đàn bà ấy không? Đứa trẻ này có phải là của anh với cô ta không?” “Sao có thể thể được? Người ta...

người ta đưa tôi tiền!” “Cho dù đưa tiền cho anh, anh cũng không thể tùy tiện đưa đứa nhỏ về đây! Theo tôi thấy, đưa đứa nhỏ này vào viện mồ côi đi!” “Mười vạn!” “Vậy...

còn có thể suy nghĩ lại.” Tôi nghe lời đối đáp của vợ chồng họ, không nhịn nổi cười, trong lòng lại thấy xót xa.

Có thể đó là cách mà những cặp vợ chồng bình thường nói chuyện, người tung kẻ hứng, lúc thì anh tung, lúc tôi lại hứng.

Mà tôi thì? Từ nay về sau, cũng chỉ có một mình! Tôi ho khẽ sau lưng hai vợ chồng chủ tiệm.

Khi hai người quay đầu lại nhìn, biểu cảm vô cùng đặc sắc, dường như đang nghĩ rằng: Mười vạn trong tay, mất rồi! Tôi cười mỉm nói: “Tôi đến đón đứa trẻ.” Sau khi khựng lại một lúc, chủ tiệm gạo mới như tỉnh lại từ giấc mộng mười vạn kia, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Vậy thì tốt quá! Đứa trẻ này có mẹ ruột thì tốt quá rồi.” Anh ta vừa nói vừa đưa đứa trẻ vào tay tôi.

Tôi ôm đứa trẻ vào lòng, tiếng khóc của nó dần dần tắt, cuối cùng chỉ còn khụt khịt mũi, yên bình ngủ say.

“Xem ra, đứa trẻ này tuy nhỏ, nhưng nó rất hiểu ai là người thân nhất với nó ở trên đời.” Chủ tiệm gạo cảm động nói: “Cô gái, cô đem nó về đi, đừng để một đứa trẻ thông minh như thế này lưu lạc ngoài đường.

Sau này, nó nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp!”

Tôi khe khẽ hỏi: “Hai người...

có thể giúp tôi chăm sóc nó thành người không? Anh cũng nói rồi, nó sau này nhất định sẽ có tương lai, anh nuôi nó lớn, sau này nó lớn lên sẽ báo đáp công ơn của hai người.” Nói xong, người vợ lập tức kêu lên: “Không! Không được! Con cô thì cô tự nuôi! Cô mà để nó ở lại đây, mai tôi đem nó vào trại trẻ mồ côi! Đến lúc đó, ai muốn làm mẹ nó thì làm!” Nói đoạn, ánh mắt cô ta vẫn nhìn lên người đứa trẻ dò xét, hiển nhiên là muốn thêm chút tiền mà thôi.

“Nhưng tôi chỉ có mười vạn.” Tôi nói.

Người vợ đỏ mặt.

Chủ tiệm gạo đẩy cô ta sang một bên, hòa nhã nói với tôi: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, cô gái này, cho dù cô có điều khó khăn gì thì cũng không thể giao vào tay chúng tôi một đứa trẻ bé như thế này! Nghe tôi đi, trên đời này không có khó khăn gì không thể vượt qua, nếu như có thì cố vượt qua hai lần, là có thể vượt qua rồi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
maikunTruyện này drop lun hả ad ơi - sent 2021-04-19 01:30:54
thutran2705Mãi ko thấy chươg mới lun ad ơi - sent 2020-07-07 06:44:19
daicalanhdaoCó chương mới, và truyện được đăng miễn phí nhé các nàng - sent 2020-05-16 14:04:01
Yuki HanaẤn công đức sẽ sớm đăng lại nhé nên bạn yên tâm - sent 2020-04-29 18:27:50
Minh HỷBộ ấn công đức ko ra chap nữa à add - sent 2020-04-29 17:19:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương