Kết Hôn Âm Dương

Chương 75: Di nguyện của tiểu phấn

/164
Trước Tiếp
“Tiểu Phấn, chẳng lẽ, cô vẫn còn ở đây?” Tôi mở miệng hỏi.

Nhưng trong phòng vẫn tĩnh mịch như tờ, không một lời hồi đáp.

Tôi nhỏm dậy, cẩn thận tìm mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng lại chẳng tìm thấy một dấu vết khác lạ nào.

Mà chiếc máy tính, vẫn sáng như thế.

Điện thoại cũng sáng.

Cả hai đồ vật đó bày ngay trước đầu giường tôi.

Nhìn trang word mở ra trước mắt, tôi dường như hiểu ra gì đó: “Tiểu Phấn, chẳng lẽ cô muốn tôi giúp cô viết tiếp tiểu thuyết? Nếu như vậy thì cô có thể đánh số một để tôi biết.” Cái gạch dọc trên màn hình vẫn nhấp nháy, cũng chẳng hiện ra con số một nào cả.

Mà cũng đúng, tối qua lúc gặp Tiểu Phấn, Tiểu Phấn có nói mình đã không thể động tới bàn phím, thì làm sao có thể tự đánh số một được đây? Tôi nghĩ, tiểu thuyết là chấp niệm của cô ta, cho nên khi chết đi, hồn cô ta vẫn cứ khắc khoải không siêu thoát, vẫn cứ tiếp tục viết truyện cho độc giả của cô ta.

Sau này, khi biết mình là ma, và phát hiện ra mình không thể tiếp tục viết chương mới nữa, cô ta đã muốn giao nhiệm vụ đó lại cho tôi.

“Nếu như đây là di nguyện của cô, tôi sẽ thay cô thực hiện nó.” Lần này, tôi cũng không tìm cớ để từ chối nữa.

Lời châm biếm của Diêm Đế vẫn cứ vang lên trong đầu tôi.

Cô có thể nói ra một đặc điểm nổi trội của mình không? Đúng, tôi không thể.

Tôi cũng chỉ là một con sâu cái kiến thấp kém, trước đây cũng chỉ cố gắng sống cho qua ngày đoạn tháng, đến hôm nay, tôi vẫn chưa biết bản thân muốn gì, có thể làm gì, nhưng tôi nghĩ nếu không làm gì, vậy thì cũng chắc chắn là phế nhân thật sự.

Việc giúp Tiểu Phấn, ít ra cho tôi cảm giác tôi còn có ích cho ai đó lúc này.

Tôi bây giờ đã hiểu được dung ý của cái máy tính, vậy chiếc điện thoại cũng sáng màn hình thì có dụng ý nào khác không?

Tôi cầm điện thoại lên, nhìn một lượt.

Trong điện thoại là phần bình luận tiểu thuyết.

Trong phần bình luận đã đầy ứ các câu hỏi vì sao không thấy chương mới, đến khi tôi trả lời hết những bình luận đó, màn hình điện thoại mới không tiếp tục sáng nữa.

Hóa ra là thế, điện thoại để lại cho tôi, ý muốn bảo tôi trả lời giúp các bình luận đó.

Đợi khi tôi hoàn thành xong, thì màn hình mới tắt.

Máy tính cũng thế.

Tôi cũng cố gắng vận dụng mọi khả năng của mình để viết xong một chương và đăng chương mới lên, lúc này màn hình máy tính mới chịu tắt.

Từ đó về sau, cứ gần tối là điện thoại và máy của Tiểu Phấn lại xuất hiện ngay trước mặt tôi, đợi tôi viết xong đăng chương mới và trả lời độc giả thì chúng mới cho tôi ngơi nghỉ.

Cho dù về sau có y tá phát hiện ra máy tính và điện thoại tôi giấu dưới gầm giường, họ đều đem cất đi nhưng chúng vẫn cứ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi cũng cho rằng đây là một việc rất tốt dành cho tôi lúc này, chẳng phải Âm Thiện không muốn tôi ra ngoài kẻo bị bắt gặp dấu ấn trên tay hay sao.

Từ đó tôi cứ thế ngồi trong phòng viết tiểu thuyết, đến cuối tháng, có một tin nhắn gửi đến chiếc điện thoại của Tiểu Phấn.

“So du TK...9876 +.........

te, lúc 8:00 25-09 trang tieu thuyet – nhuan but thang...” Một tin nhắn gửi về, thông báo số dư tài khoản được nhắn vào điện thoại của Tiểu Phấn, mà đuôi số tài khoản 9876 tôi lại thấy quen quen, rõ ràng...

rõ ràng đây là đuôi số tài khoản của tôi! Là tiền nhuận bút của Tiểu Phấn, cô ta đã từng hứa sẽ chia cho tôi một nửa, cô ta đã giữ lời hứa.

Tôi bật khóc, cảm giác Tiểu Phấn vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Sau đó, tôi học thêm thuật khai thiên nhãn, tôi muốn học thuật này, để đi tìm Tiểu Phấn còn trốn đâu đó trong viện, nhưng cho dù là tôi có tìm thế nào, cũng không tìm thấy dấu vết của Tiểu Phấn, mà trên tường tầng thượng, tôi lại tìm thấy một thứ hay ho.

Trước đây, tầng thượng của tòa nhà bệnh nhân bị coi là nơi cấm kỵ “Tứ đại ác nhân” rất sợ nơi đó.

Bây giờ, mấy người họ vẫn còn chưa biết chuyện xảy ra, nên mỗi lần nhắc đến tầng thượng đó, họ vẫn sợ hãi mãi không thôi, cũng chẳng bao giờ có ý định đến xem nơi đó đang nhốt con ác quỷ gì! Vì tôi biết con ác quỷ bị nhốt ở đó đã trốn thoát, nên thấy biểu hiện của mấy người đó cũng hơi tức cười.

Tôi có len lén lên đó, dùng chiếc thẻ của Tiểu Phấn để mở cửa, rồi dùng thuật khai thiên nhãn vừa học được để lên đó xem xét, nhưng không phát hiện ra gì khác lạ.

Thế là tầng thượng đó, nơi mà không ai dám lại gần, giờ biến thành lãnh địa bí mật của tôi.

Cuối cùng, đến một ngày nọ, tôi đã phát hiện ra bí mật của nơi này.

Ở một mặt tường khuất, có khắc một loạt các công thức nấu ăn.

Đúng rồi.

Đó là công thức trong nấu ăn.

Linh hồn sơ sinh hấp, tay quỷ hấp, tai giòn, lưỡi giòn, thận rán giòn...

Canh Mạnh Bà.

Món cuối cùng trong danh sách làm tôi ngộ ra.

Mạnh Trần chính là con cháu của Mạnh Bà dưới âm gian, rất nhiều truyền thuyết về Mạnh Bà cũng có ghi, Mạnh Bà mở một quán trà trên cầu Nại Hà, mỗi một con ma muốn đầu thai chuyển thể đều sẽ uống một bát canh Mạnh Bà, trút bỏ hết những chuyện kiếp trước để bước tiếp.

Mạnh Bà nổi tiếng vì món canh này.

Canh Mạnh Bà vốn dĩ là một món ăn.

Nên về căn bản, Mạnh Bà chính là một đầu bếp, con cháu của bà ta cũng là đầu bếp.

Đây chắc chắn là lý do vì sao Mạnh Trần khắc những công thức lên tường.

Nhưng tôi cũng không thể ngờ rằng, gia tộc Mạnh thị dùng ma quỷ làm nguyên liệu! Chẳng trách mà Mạnh Trần bị âm gian coi là trọng phạm! Nếu như những công thức này bị lưu truyền ra ngoài, chẳng phải tất cả bọn ma quỷ sẽ bị sẵn để làm đồ ăn hay sao!

Không! Mạnh Trần đã thoát ra ngoài.

Một mình hắn ta cũng có thể làm nên những trận gió tanh mưa máu! Tiểu Phấn...! Tiểu Phấn là ma.

Mạnh Trần bắt cô ta đi.

Chắng lë...?! Trong lòng tôi như cuộn sóng, nhưng rất nhanh lại xìu trở lại.

Nếu Tiểu Phấn bị Mạnh Trần bắt đi ngày hôm nay, chắc chắn tôi sẽ tìm mọi cách cứu cô ta, nhưng bây giờ đã qua bao nhiêu ngày như thế, e rằng là cô ta đã thành món ăn của Mạnh Trần rồi.

Chẳng còn một hy vọng nào nữa.

Khi biết được sự thật này, tôi cắn chặt cánh tay mình đến bật máu và khóc rất lâu trên tầng thượng.

Mọi hy vọng của tôi đều tan biến.

Cuối cùng tôi quyết định mình phải thoát khỏi đây, tôi lau nước mắt, đứng lên nghiên cứu các công thức được viết trên tường.

Rất nhanh tôi đã phát hiện ra, tuy gọi là “công thức nấu ăn”, nhưng đây lại là một cuốn bách khoa toàn thư về lũ ma quỷ, ở đây ghi chép rất rõ về “nhược điểm” của ma quỷ, đương nhiên nếu không đọc kĩ sẽ không bao giờ phát hiện ra, nhưng...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
maikunTruyện này drop lun hả ad ơi - sent 2021-04-19 01:30:54
thutran2705Mãi ko thấy chươg mới lun ad ơi - sent 2020-07-07 06:44:19
daicalanhdaoCó chương mới, và truyện được đăng miễn phí nhé các nàng - sent 2020-05-16 14:04:01
Yuki HanaẤn công đức sẽ sớm đăng lại nhé nên bạn yên tâm - sent 2020-04-29 18:27:50
Minh HỷBộ ấn công đức ko ra chap nữa à add - sent 2020-04-29 17:19:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương