Kết Hôn Âm Dương

Chương 87: Có gì khác biệt đâu?

/164
Trước Tiếp
Nhưng sau một giây, tôi vẫn cương quyết với quan điểm của mình: “Mục sư phụ, nếu như anh đã từng gặp Diêm Vương, thì anh sẽ không nghĩ như thế đâu.” Anh Mạc: “?”

Tôi đặt con dao xuống, đứng thẳng lên, chầm chậm đi về phía anh ta: “Khi anh đã từng đến điện Diêm Vương, gặp Diêm Vương thật sự hiểu được cái căn nguyên và đỉnh cao của sinh mạng, anh sẽ phát hiện, anh đứng trước những tồn tại đó, chẳng qua chỉ là một con tốt thí, chỉ là con sâu cái kiến.

Anh muốn sinh ra như thế nào, muốn chết ra sao, hoàn toàn là do họ sắp xếp.

Mà anh muốn thoát khỏi bàn tay của họ, thì không được đi theo sự sắp xếp của số mạng mà họ đã sắp xếp cho anh.

Tôi cũng muốn làm một tiểu tiên nữ sống yên bình, nhưng họ không cho phép, số mạng của tôi đã bị họ nắm chặt trong lòng bàn tay, thời gian càng lâu, tôi càng bị nguy hiểm.”

Anh Mạc bỏ sự cảnh giác xuống, ngạc nhiên hỏi: “Như vậy có nghĩa là sao?”

Xem ra, anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng tôi.

Tôi khổ sở cười: “Sự tình rất phức tạp, một hai câu không thể nói rõ được.” “Vậy thì cô nói ngắn gọn thôi!” “Tám tháng trước, âm gian có một con quỷ trốn thoát, việc đó không phải tôi làm, nhưng Diêm Đế và viện trưởng đều quyết định bắt tôi đem đầu chịu báng, chấp nhận tội danh đó.” Tôi cởi găng tay, đưa tay cho anh Mạc xem dấu in của Diêm Đế, với con mắt của anh ta, chắc sẽ nhìn ra đây là con dấu không tầm thường chút nào: “Bây giờ họ vẫn chưa biết tôi, là bởi vì họ không muốn lộ ra việc con quỷ đó đã chạy thoát, giờ vẫn đang bí mật đi vây bắt con ác quỷ đó.

Nhưng nếu như sự việc bị bại lộ, cái chết của tôi sẽ đến! Thời gian cũng đã qua tám tháng, giấy không học được lửa, sự việc chắc sẽ sớm bại lộ!” Anh Mạc hỏi: “Cô nói thật ư?” Tôi gật đầu: “Có lúc nào tôi lừa anh đâu?” Anh Mạc hỏi: “Ác quỷ thật sự không phải là cô thả đi?” Tôi cười ha ha lạnh lùng: “Là tôi làm, chắc chắn tôi sẽ nhận; Không phải tôi làm, có đánh chết tôi cũng không nhận!”

Sắc mặt anh Mạc đột nhiên phức tạp: “Lúc đó cô đột nhiên đến tìm tôi học đạo, là bởi chuyện này hay sao?” Tôi gật gật đầu.

“Vậy bây giờ cô định làm như thế nào?” Tôi nói: “Tôi định hôm nay sẽ đi.” “Vậy cô vừa định làm gì?” Anh Mạc đột nhiên hỏi.

Tôi thở dài, không nhẫn tâm nói dối anh ta: “Tôi định trước khi đi thì sẽ ăn thịt hắn ta.” Sắc mặt anh Mạc thay đổi: “Ăn thịt người?!” Tôi thận trọng sửa lại: “Hắn ta là quỷ.” “Cô ăn thịt quỷ?” Anh Mạc sợ hãi khóe miệng giật liên hồi: “Những bệnh nhân bị mất tích trước đây, họ không phải bị cô giết, mà bị cô ăn thịt?” Tôi gật đầu: “Họ là quỷ.” “Có gì khác đâu!” Câu chuyện lại quay về điểm khởi đầu, tôi nhìn phản ứng của anh Mạc vẫn kích động như thế, biết chúng tôi không thể tiếp tục nói gì nữa, cho nên chuẩn bị đánh ngất anh ta, sau đó ăn thịt Âm Thiện, rồi ngay lập tức rời khỏi bệnh viện này.

Nhưng sắc mặt của tôi khẽ động, anh Mạc đột nhiên phát giác ra ý niệm trong đầu tôi, anh ta bình thường trông cũng kiểu ngờ nghệch, nhưng không ngờ hôm nay lại nhạy cảm thể, ánh mắt của tôi khẽ đổi, anh ta liền mau chóng nắm lấy tay tôi, kinh hoàng và phẫn nộ chất vấn tôi: “Cô muốn làm cái gì?!” Tôi thở dài: “Anh Mạc, tôi không muốn đóng tay động chân với anh.” Anh Mạc kích động hỏi: “Cô tưởng cô có thể đánh thắng tôi hay sao?” Lời vừa dứt, hai mắt anh ta trợn ngược, cơ thể mềm oặt ngã xuống.

Đằng sau anh ta bây giờ là cô cà lăm.

Tay cô cà lăm nắm chặt một cây gậy, lén đánh người mà giờ lại càng giống người bị hại, hoang mang bất an.

“Cô đến vừa kịp lúc.” Tôi thở phào nói, vậy cũng đỡ để tôi phải ra tay.

Tôi quay người đi về phía Âm Thiện đang hôn mê, vừa nói với cô cà lãm: “Mau đến đây, chúng ta xử lý con quỷ này, tốt nhất nên giải quyết xong nó trước khi trời sáng, nếu không thì lại khó rời khỏi đây.” Cô cà lăm dù sao cũng là ma, trong viện này, ngày đêm đều có thể đi lại được, nhưng ra tới ngoài kia, thì ban ngày sẽ không thể đi được.

Cho nên mọi việc cần làm gọn lẹ.

Tôi kéo hai chân của Âm Thiện, nhưng cô cà lăm vẫn chưa chịu giúp đỡ, tôi quay đầu lại, thấy dáng vẻ sợ sệt của cô ta nhìn tôi rồi nói: “Hy Hy, đừng...

tiếp tục...

giết...

quỷ nữa! Viện...

Viện trưởng m...

là...

là người...

tốt, tôi, tôi không muốn...

không muốn giết hắn ta!” Tôi cười ha ha: “Người tốt? Hôm nay hắn ta làm nên việc gì, thì cô cũng nhìn thấy rồi đấy.

Hắn ta đặc biệt chạy ra ngoài kia săn một con quỷ về cho tôi ăn! Tôi không muốn ăn, hắn ta lại bắt tôi phải ăn! Cô thấy con quỷ như thế này, còn có thể gọi hắn là con quỷ tốt?”

Cô cà lăm cố gắng nói: “Cho dù anh...

anh ta làm gì ở...

bên ngoài...

anh ta cũng...

điều trị khỏi...

rất...

rất...

nhiều ma quỷ...

bị mất...

mất ký ức!” “Tôi không giết hắn ta, hắn ta sẽ không tha cho tôi!” Lúc này tôi chỉ muốn đập cho cô cà lăm một gậy! Ai là địch, ai là bạn, lúc này còn không rõ ràng hay sao? Tôi đã cho hắn ta uống canh Mạnh Bà, nếu không giết hắn ta, Âm Thiện cũng không tha cho tôi, mà việc tôi biết làm canh Mạnh Bà chắc chắn sẽ đến tại Diêm Vương, lúc đó, tôi càng khó thoát! Nên biết, canh Mạnh Bà là cấm kỵ ở âm gian! Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên: “Đừng giết viện trưởng, tôi sẽ đưa cô thoát khỏi đây!” Tôi giật thót, giờ mới phát hiện người đang nói là anh Mạc.

Anh ta cũng chỉ ngất mấy giây, lại tỉnh rồi! Cô cà lăm ra tay hơi nhẹ nhàng, còn dám nói mình là ma? Ngay cả người sống cô ta còn chẳng làm gì nổi.

Tôi đưa ánh mắt quở trách sang cố cà lăm.

Anh Mạc xoa xoa gáy, dò xét đàm phán với tôi: “Tiểu La, chỉ cần cô hứa không giết viện trưởng, tôi sẽ đưa cô thoát khỏi viện.” Tôi nói: “Tôi có thể tự đi khỏi đây.” Anh Mạc nói: “Cô định sẽ đi như thế nào? Từ cổng chính? “Vâng.” “Cô nghĩ rằng đi từ cổng chính là có thể ra ngoài an toàn?” Anh Mạc cười khinh khỉnh.

Tôi nghi hoặc: “Không phải à?” Anh Mạc lắc đầu cười: “Không được đâu, về đêm, bệnh viện này chỉ có vào chứ không có ra, chẳng ai có thể đi ra ngoài được!” “Sao lại thế? Tôi ngạc nhiên, hơi nghi ngờ anh Mạc đang lừa tôi.

Anh Mạc cười nói: “Cái viện này như một lồng giam, dùng để giam giữ tất cả người và ma.

Vào buổi tối, bùa cấm ra vào của viện trưởng sẽ tự động kích hoạt, chẳng ai có thể ra vào.” “Nhưng anh luôn trông giữ ở cửa...” “Cửa ở đâu?” Cửa ở ngay cạnh phòng bảo vệ: Tôi nhớ rất rõ.

Anh Mạc trông giữ ở đó, mỗi lần tôi tới phòng bảo vệ tim anh ta, thì đều có thể nhìn thấy cổng chính.

Nhưng tại sao anh ta lại phải hỏi tôi câu đó? Chẳng lẽ có điều gì đặc biệt ở đây? Cửa đó, chẳng lẽ không phải cửa?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
maikunTruyện này drop lun hả ad ơi - sent 2021-04-19 01:30:54
thutran2705Mãi ko thấy chươg mới lun ad ơi - sent 2020-07-07 06:44:19
daicalanhdaoCó chương mới, và truyện được đăng miễn phí nhé các nàng - sent 2020-05-16 14:04:01
Yuki HanaẤn công đức sẽ sớm đăng lại nhé nên bạn yên tâm - sent 2020-04-29 18:27:50
Minh HỷBộ ấn công đức ko ra chap nữa à add - sent 2020-04-29 17:19:00
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương