Làm Màu Ký full

Chương 147: Giao dịch

/241
Trước Tiếp
“Mày làm gì đấy, mày không muốn cứu Kinh Kha nữa à?” Tần Minh Thừa phát cáu.

“Dĩ nhiên là có, nhưng ông muốn không làm mà hưởng thì cũng hão huyền quá đấy.” Tần Mặc nói.

Tần Minh Thừa sa sầm mặt, “Mày có ý gì?” “Ý tôi rất đơn giản, hẳn ông có thể quy đổi được số cổ phần này trị giá bao nhiêu.

Nếu tôi chuyển nhượng khơi khơi cho ông, một khi báo chí biết được thì chẳng mấy chốc sẽ lần ra vụ bắt cóc Kinh Kha thôi.

Tuy tôi không bận tâm đến danh tiếng của ông, nhưng tôi lo cho mặt mũi nhà họ Tần.

Nếu nhà họ Tần lòi ra một kẻ bắt cóc người yêu của con trai mình, ép con trai chuyển nhượng cổ phần, chỉ e nhà họ Tần sẽ không bao giờ rửa sạch vết nhơ được.

Vả lại, lẽ nào ông không sợ bị cảnh sát sờ gáy?” Tần Mặc nói một hơi dài, thấy gương mặt Tần Minh Thừa không ngừng đổi sắc, hệt như một bảng pha màu.

“Vậy mày muốn thế nào?” Tần Minh Thừa không thể không thừa nhận con mình nói đúng.

Ông ta vẫn cần mặt mũi, vả lại nếu bỏ tiền mua cổ phần, đây sẽ thành giao dịch công bằng, sau này không ai nói ra nói vào gì được.

Có cổ phần rồi, chẳng lẽ ông ta còn sợ thiếu tiền? “Tôi muốn ông sang tên ngôi nhà ông bà để lại này cho tôi, cùng với mảnh đất mà trước kia mẹ để lại cho ông, rồi biệt thự ở nước H nữa.” “Cái gì?” Tần Minh Thừa hét lên, “Mày đừng có quá trớn! Số bất động sản đó cộng lại bao nhiêu tiền, mày biết không hả?” “Thì đã sao? Số nhà đất này có ích gì với ông chứ? Chưa nói mấy cái khác, chỉ riêng biệt thự nước H thôi, ông chưa từng quản lý nhưng thuế đất vẫn được nộp không thiếu một xu nhỉ? Số tiền thuế ông nộp bao lâu nay cũng đủ để ông tiêu xài mấy năm đấy chứ? Biệt thự có đáng giá đến mấy mà không dùng đến thì cũng là thứ vô dụng.

Ông giữ rịt đất đai nhà cửa còn không bằng chuyển cho tôi.

Vả lại, nói cho cùng, chẳng phải ông cũng trút bớt được gánh nặng nếu chuyển cho tôi còn gì?” Thật ra, mảnh đất kia rất có giá.

Biệt thự nước H nói đúng ra là một dinh thự cổ có lãnh địa bao quanh.

Biệt thự này đã có lịch sử mấy trăm năm, từng thuộc về một vị quý tộc.

Sau này gia tộc đó sa sút, biệt thự bị đem ra đấu giá.

Đúng lúc ấy, ông ngoại anh đang du lịch tại nước H, bèn quyết định mua.

Ông ngoại tặng biệt thự cho bà ngoại, lúc ấy đang mang thai mẹ anh.

Nào ngờ bà ngoại sinh mẹ anh không bao lâu thì qua đời, ông ngoại quá đau lòng nên chưa bao giờ quay lại nước H, biệt thự được để cho mẹ anh.

Sau này, trước khi mất, mẹ anh lập di chúc để lại biệt thự cho bố anh.

Lúc ấy, bố anh còn chê rằng phần gia sản mẹ anh để lại cho ông ta thật chẳng ra sao, nhưng phận con cái bọn anh đều hiểu bà vẫn hi vọng ông ta có thể giống như ông ngoại, một lòng một dạ với vợ mình, đồng thời

sẵn lòng đưa bà đến thăm tòa biệt thự nghe nói rất đẹp kia.

Nhưng bố anh không hiểu được nỗi lòng của mẹ anh.

Ông ta đã không hiểu vì sao mẹ anh để lại toàn bộ “nhà cửa” cho mình, vậy để anh thu hồi lại thì hơn.

Dù sao người như bố anh sẽ không bao giờ hiểu được nhà họ Bạch đã đem lại cho mình những gì.

Trong lúc Tần Mặc hồi tưởng, Tần Minh Thừa cũng đang tính toán.

“Mày chỉ cần chừng ấy thật chứ?” Tần Minh Thừa hỏi.

Dù sao ông ta cũng không thể thật sự ra tay với Kinh Kha được.

Có lẽ Tần Mặc biết thế nên mới đưa ra điều kiện như vậy.

Thế thì dùng mấy món bất động sản vô dụng kia đổi lấy thứ ông ta hằng ao ước kể cũng đáng.

“Nếu mày chỉ cần có thế, tao có thể đồng ý.

Nhưng mày nhất định phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của mày cho tao!” Tần Minh Thừa nói.

Tần Mặc không dị nghị gì, “Được, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần hiện tại của tôi cho ông.

Khi nào tôi có thể gặp Tiểu Kha?”

“Vội cái gì!” Tần Minh Thừa bực bội xua tay, “Chỉ cần mày thực hiện thỏa thuận, tạo cần một thằng đàn ông làm gì chứ? Dù mày là con trai tao nhưng tao thực lòng không hiểu nổi mày, làm với đàn ông có gì sướng? Sao bằng phụ nữ vừa thơm tho, vừa mềm mại được?” Nói rồi, Tần Minh Thừa còn không đứng đắn sờ ngực Lâm Vi, Lâm Vi cười duyên gạt tay ông ta ra, “Ôi chao, anh làm gì vậy, con anh đang nhìn kìa.” Nghe Tần Minh Thừa nói vậy, sắc mặt Tần Mặc sa sầm, nếu đối phương không phải bố ruột mình, anh chỉ muốn đập ông ta một trận.

“Vậy khi nào ông mới thả Tiểu Kha?” Tần Mặc hỏi.

“Chuyện này ấy à..” Tần Minh Thừa ngẫm nghĩ, “Nếu mày muốn Kinh Kha chóng quay về cũng không phải không thể.

Cuộc họp hội đồng quản trị là vào ngày mốt...

Ồ, thời gian qua nhanh thật đấy, đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

Nói vậy, cuộc họp sẽ diễn ra ngày mai.

Được thôi, nếu hôm nay mày chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi rời khỏi đây, không tham gia họp hội đồng quản trị, tao sẽ trả Kinh Kha lại cho mày ngay sân bay, sao hả?”

Tần Mặc cau mày, “Rời khỏi Trung Quốc ư?” Tần Minh Thừa cười đắc ý, “Mày tưởng cầm cái này tới là khiến tao yên tâm được à? Biện pháp bảo đảm nhất chính là mày không tham gia cuộc họp, không còn biển số nào cản tao ngồi lên cái ghế đó, có vậy tao mới yên tâm được!”

“Bố...

Có lẽ đây là lần cuối tôi gọi ông như vậy.” Tần Mặc hoàn toàn thất vọng với người mình gọi bằng bổ hơn ba mươi năm nay, ông ta chính là một kẻ lòng lang dạ sói.

Ông ta không biết tình yêu là gì, trong mắt chỉ có ích lợi của bản thân, thế mà mẹ anh lại yêu một người như vậy đến tận lúc chết.

Mẹ, mẹ nhìn nhầm người rồi! Người đàn ông này không xứng đáng!

“Được, được, được!” Tần Minh Thừa xua tay, “Đừng tưởng tao không biết mày đã nói một đằng làm một nẻo suốt bao năm nay.

Có điều cũng không phải vội, con cái ấy à, tao muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Em nói có phải không, Vi Vi?”

Lâm Vi cười tươi như hoa, “Ái chà, mọi người bảo chưa đủ ba tháng thì không được nói ra ngoài, không tốt đâu.” Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của cô ta lại không giống như không muốn nói.

Tần Mặc chau mày, thì ra người phụ nữ này đã có thai.

Trước kia có anh để mắt, Tần Minh Thừa có ăn chơi đến đâu cũng không một người phụ nữ nào có thể có giọt máu nhà họ Tần, nhưng gần đây anh mải đối phó đủ mối nguy, quả thật đã sao nhãng phương diện này.

Nghĩ đến cảnh tương lai sẽ có một đứa trẻ có chung nửa dòng máu với anh, gọi anh bằng anh trai, Tần Mặc đã thấy buồn nôn.

“Nói cho mày biết, đừng tưởng tao không biết những việc mày đã làm trong quá khứ.

Nếu mày dám động đến đứa bé này, đừng trách tạo không khách sáo.

Hết hôm nay, mày sẽ không còn là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tinh Vũ nữa đâu, đừng quên điều đó!” Ông ta nhìn sắc mặt Tần Mặc, biết ngay anh đang nghĩ gì.

Dĩ nhiên Tần Minh Thừa không thể để anh tùy tiện ta tay.

Lâm Vi nói đúng, trước kia không đứa con nào thân thiết với ông ta, vậy thì sinh đứa nữa là được.

Chỉ cần nuôi dưỡng bên cạnh mình ắt sẽ thân thôi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương