Làm Màu Ký full

Chương 153: Một phần trong kế hoạch

/241
Trước Tiếp
Tất nhiên dì Trương vẫn đau buồn, nhưng gặp được Tần Ngạn, bà như được lên dây cót tinh thần vậy.

“Được, dì Trương không buồn nữa.

Cậu Hai, cậu đã về thì về nhà chính ở luôn đi, ở đây quạnh quẽ quá.” Di Trương nói với vẻ cô đơn.

Tần Ngạn khoác vai bà an ủi, “Cháu còn có việc, không thể ở lâu được.

Nhưng cháu cam đoan đợi khi nào giải quyết công việc xong xuôi, cháu sẽ chuyển về nhà chính ở, không về căn hộ nữa.

Nên dì phải nhanh chóng thu xếp nhà cửa đi nhé?”

Thấy ánh mắt dì Trương sáng lên, Tần Ngạn biết lời an ủi của mình đã có hiệu quả, “Còn những người vốn từng làm việc tại đây, nếu họ muốn về thì dì cứ nhận.

Người nào nhân cách không tốt thì dứt khoát đuổi đi, tuyển người mới về đào tạo.

Về sau, cái nhà này vẫn phải phiền dì trông nom.

Tốn kém gì thì dì quẹt tấm thẻ này, chắc đủ dùng đến lúc cháu về.” Nói rồi, Tần Ngạn nhét một tấm thẻ đen vào tay dì Trương, cẩn thận dặn dò.

Dì Trương gật đầu, chỉ mong căn nhà này có thể được như trước kia, vậy thì tốt quá.

Bà là người giúp việc theo gả của bà chủ quá cố, từng chứng kiến giai đoạn thịnh vượng của căn nhà này, và đương nhiên cả thời điểm xuống dốc hiện nay.

May mà bà chủ sinh được ba người con ngoan, giỏi giang mọi bề.

“Vậy thì hôm nay đừng đi.

Tuy trong nhà chẳng còn ai, nhưng ngày nào tôi cũng quét dọn, phòng cậu và phòng cậu Cả chỉ cần dọn dẹp sơ sơ là có thể ở được ngay.

Lát nữa tôi sẽ thu xếp một gian phòng khách cho cô Mạc là được.” Dì Trương nói.

Tần Ngạn liếc Mạc Tiểu Thu, dò hỏi ý cô.

Dù gì bọn họ cũng đã quyết định hôm nay sẽ bay sang nước H, không định về nhà ngủ lại.

Mạc Tiểu Thu không có ý kiến gì, sang nước H muộn một hai ngày cũng không sao, xem chừng dì Trương cần bọn họ hơn, cứ ở lại cho dì yên tâm.

“Dì Trương, không cần phiền phức vậy đâu, Tiểu Thu ở cùng phòng với cháu được rồi.” Tần Ngạn nói, xem như đồng ý.

Dì Trương giật mình nhìn Mạc Tiểu Thu, sau đó tươi cười, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng hiền hòa hơn thấy rõ.

“Tốt tốt tốt! Cô Mạc là một cô gái tốt! Bà chủ mà biết ắt sẽ mừng lắm!” Dì Trương hớn hở, gương mặt vốn nghiêm nghị vụt tươi như hoa, “Tối nay tôi sẽ nấu vài món ngon để ăn mừng.

Sau này, khi nào cả nhà đông đủ, chúng ta lại chúc mừng lần nữa.” “Vâng!” Tần Ngạn không muốn làm dì Trương mất hứng, quyết định chiều theo ý bà.

Tần Ngạn đưa Mạc Tiểu Thu về phòng.

Cách bài trí trong phòng không khác tí gì với phòng ngủ của anh trong căn hộ.

Nếu không phải Mạc Tiểu Thu dám chắc mình đang ở nhà chính của nhà họ Tần, cô cứ ngỡ mình đã đi nhầm vào một không gian khác.

“Anh...

mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hả?” Mạc Tiểu Thu hỏi.

Tần Ngạn bĩu môi.

“Cũng đúng, trông anh chẳng giống người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì cả.

Lôi thôi lếch thếch muốn chết.” Dì Trương cần đi siêu thị để chuẩn bị cho bữa tối.

Dì Trương đã lớn tuổi, khi ở một mình thường ăn qua loa cho xong bữa, thế nên trong nhà chẳng có bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn.

Tất nhiên, Mạc Tiểu Thu không thể để một người già tự đi mua nhiều thứ như vậy, nên cô cũng đi theo.

Kể ra, căn nhà này cách trung tâm khá xa.

Mạc Tiểu Thu đi vào nhà để xe, ngồi vào chiếc xe bỏ không nhiều năm của Tần Ngạn.

Dì Trương ngồi vào ghế phụ, hào hứng liệt kê các món Tần Ngạn thích ăn.

Mạc Tiểu Thu cười, bảo sẽ mua đủ nguyên liệu để nấu các món đó.

Dọc đường, dì Trương không ngừng huyên thuyên về những chuyện thú vị khi còn bé của Tần Ngạn.

Nào là lúc mang thai, bà chủ cứ ngỡ là con gái, kết quả lại là một cậu nhóc, thế nên thất vọng suốt một thời gian.

Nào là Tần Ngạn thuở nhỏ rất nghe lời, có lần Tần Mặc vì muốn làm mẹ vui mà bắt Tần Ngạn ăn mặc như bé gái, Tần Ngạn cũng tươi cười đồng ý.

Khoan đã!

Mạc Tiểu Thu cười đến nỗi suýt nhân phải nút bóp còi, “Có ảnh chụp Tần Ngạn mặc váy không ạ?” Dì Trương không còn vẻ đạo mạo như lần đầu gặp mặt nữa mà luôn nở nụ cười hiền hòa, “Tất nhiên là có chứ.

Tuy lúc ấy bà chủ bảo cậu Cả ngừng tay, sau này không được bắt nạt em trai như thế nữa, nhưng bà chủ vẫn bảo tôi chụp rất nhiều tấm cậu Hai mặc váy.

Có khi cả đời chỉ có một lần như thế, sao bà chủ có thể bỏ lỡ cơ hội được!” Nghe dì Trương kể về “bà chủ,“ Mạc Tiểu Thu cứ thấy bà hẳn là một người có tính tình hoạt bát, cởi mở, sao cuối cùng lại u sầu mà chết như Tần Ngạn nói được? “Tiểu Thu, ngừng xe ở siêu thị đằng trước là được.” Mạc Tiểu Thu đương nghĩ ngợi, xe đã đến siêu thị.

Mạc Tiểu Thu gác mối nghi ngờ sang bên.

Việc quan trọng bây giờ là lấp đầy bụng cái đã.

Nhưng Mạc Tiểu Thu không ngờ lúc ra khỏi siêu thị để đi lấy xe, cô lại gặp được Tô Tử Hằng ở bãi đỗ xe.

Tô Tử Hằng không đi một mình, bên cạnh anh ta chính là người phụ nữ từng khóc lóc rằng đã trả giá rất nhiều vì anh ta – Phương Tình.

“Cô lên xe trước đi.” Tô Tử Hằng đưa món đồ đang cầm cho Phương Tinh, bảo cô ta lên xe trước.

Phương Tình hậm hực lườm Mạc Tiểu Thu, nhưng không dám trái ý Tô Tử Hằng, bèn cầm đồ rời đi.

Dì Trương căng thẳng nhìn Tô Tử Hằn.

Mạc Tiểu Thu vỗ về tay bà để trấn an, cũng bảo bà lên xe đời mình.

“Lâu rồi không gặp.” Mạc Tiểu Thu đứng yên trước mặt Tô Tử Hằng một lúc lâu, mãi đến khi Tô Tử Hằng không nhịn được mà hỏi, “Em về khi nào?” “Mới đây thôi.” Tô Tử Hằng thừa cơ Tần Ngạn ra nước ngoài, trăm phương nghìn kế giành lấy Tinh Vũ, cô không tin anh ta không biết bọn họ đã về nước nên chỉ trả lời qua quýt.

Quả nhiên, Tô Tử Hằng không hỏi gì thêm, rõ ràng không quá quan tâm đến câu trả lời.

Mạc Tiểu Thu nhìn thoáng qua dì Trương tuy đã lên xe nhưng vẫn sốt ruột nhìn về phía này, “Phương Tình lại quay về phụ giúp anh rồi à? Cô ta quả là một trợ thủ đắc lực đấy nhỉ.” Ánh mắt Tô Tử Hằng thoảng thay đổi, nhưng gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, “Cô ấy chỉ là đồng nghiệp, là bạn bè mà thôi.” Anh ta khẳng định, không biết là giải thích cho ai.

Mạc Tiểu Thu cười, “Quan hệ giữa hai người như thế nào không liên quan gì đến em.” Cô ngừng trong giây lát, sắc mặt nghiêm lại, “Anh Tử Hằng, em đứng đây là vì muốn hỏi anh một câu.” Khi nghe Mạc Tiểu Thu nói “không liên quan gì”, Tô Tử Hằng khẽ nhíu mày nhưng rồi lại giãn ra.

Anh ta vẫn hệt như lúc trước, luôn cư xử nhã nhặn với người khác, không thể biết được tâm trạng anh ta thể nào.

“Em muốn hỏi chuyện gì?” Dù biết hiện giờ hẳn Mạc Tiểu Thu rất ghét mình, anh ta vẫn không muốn quay lưng bỏ đi.

Anh ta sẵn lòng nghe cô chất vấn chỉ vì muốn được nghe cô nói nhiều hơn, muốn được thấy bóng dáng cô lâu hơn.

Mạc Tiểu Thu chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi, “Anh Tử Hằng, em muốn biết, lúc trước anh theo đuổi em có phải là một phần trong kế hoạch cướp đoạt Tinh Vũ của anh hay không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương