Làm Màu Ký full

Chương 171: Bị thương

/241
Trước Tiếp
Chí ít người ngoài còn có vẻ đáng tin.

“Này, tôi không đáng tin đến thế à?” Tần Ngạn hậm hực, mấy lão già này có thành kiến quá lớn.

Tần Mặc nhìn thoáng qua Tần Ngạn.

Chính vì em trai anh luôn tỏ vẻ bất cần đời, không có chí tiến thủ nên mới khiến người ta không yên tâm đấy chứ? “Thật ra, ngoài em trai tôi, tôi còn đề cử một ứng viên khác.” Tần Mặc nói.

“Một ứng viên khác ư?” Các cổ đông lão làng tỏ vẻ hứng thú, “Mau nói đi, chỉ cần người đó thích hợp với Tinh Vũ, chúng tôi sẽ không có ý kiến gì.

Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tinh Vũ mà thôi.” Tần Mặc liếc Tần Ngạn, sau đó thong thả nói, “Người này chính là...” Mạc Tiểu Thu rời khỏi nhà họ Lạc, đắn đo một lát rồi đi đến Tinh Vũ.

Cô muốn gặp Tô Tử Hằng, thật tình cô không muốn mình và Tô Tử Hằng phải đến nông nỗi trở mặt với nhau.

Hiện giờ, xét đến số cổ phần mà nhà họ Tần có thể nắm giữ, Tô Tử Hằng không có phần thắng, đã vậy chủ động từ chức Chủ tịch vẫn hơn, ít ra mọi người còn có thể nghĩ tốt về nhau.

Nhưng cô không ngờ mình vừa đến Tinh Vũ đã bị cản đường.

“Phương Tình, tôi không có chuyện gì để nói với chị cả, tôi muốn tìm Tô Tử Hằng.” Thấy Phương Tình đứng chắn ngay cửa ra vào, Mạc Tiểu Thu nhíu mày nói.

Phương Tình bĩu môi, cười gằn, “Cô tìm Tử Hằng van xin tha thứ chỉ vô ích thôi.

Ngày trước cô chọn sai chỗ dựa, cứ ngỡ Tần Ngạn quyền thế hơn Tô Tử Hằng bèn đá người ta, vậy thì dám chơi dám chịu đi chứ.

Giờ còn mặt dày mày dạn muốn làm hòa sao?” Giọng Phương Tình không nhỏ.

Vài người từ phòng thiết kế chạy ra hóng hớt, ồn ào bàn tán cách đó không xa.

“Dào ôi, cô nàng này trông có gì đặc biệt đâu nhỉ? Cô ta có thật là bạn gái cũ của Tổng Giám đốc Tổ không đấy?” Một cô gái non choẹt, trông giống sinh viên mới ra trường hỏi người bên cạnh.

Người kia đeo thẻ công tác của phòng kế hoạch, gật đầu nói, “Đúng đấy, hồi ấy vì bám được giám đốc...

à, Tổng Giám đốc Tô mà đá văng chị Tinh luôn cơ.

Thủ đoạn ghê gớm lắm, làm đám người cũ như chúng tôi không dám ho he trước mặt cô ta luôn ấy.” “Ồ.” Một người khác nghe được thì ngạc nhiên, “Cô ta trông thật thà thế kia mà, lợi hại vậy cơ á?” “Đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Cô xem đi, chị Tình trông khôn khéo hơn cô ta nhiều chứ gì? Vậy mà phải chịu thua cô ta đấy.

Chị Tình đi theo Tổng Giám đốc Tô bao nhiêu năm, ấy thế mà cô ta vừa đến, chị Tình

đã bị cho đi đày.

Sau này, nghe nói cô ta tóm được em trai của Cựu Tổng Giám đốc, chính là Tần Ngạn ấy, bèn đá Tổng Giám đốc của chúng ta.

Nhờ vậy chị Tình mới từ biên cương trở về được đẩy.” “Nói thế thì Tổng Giám đốc Tô cũng đều quá.

Bị gái bỏ rơi mới để người từng thích mình quay về.

Khác nào xem người ta như lốp xe dự phòng?” “Gì chứ.

Hồi ấy chị Tình ra đi là do Tổng Giám đốc Tổ không còn cách nào khác.

Chị Tình giỏi giang là thế, lại thân thiết với Tổng Giám đốc Tô, thế là cô ta ghen.

Tổng Giám đốc Tổ không biết làm sao mà cứ như trúng bùa mê thuốc lá ấy, nghe lời cô ta răm rắp, bèn để chị Tình đi.

Sau này chia tay rồi, anh ấy mới bảo chị Tình quay về làm trợ lý cho mình.

Chứ nào phải người yêu gì.

Tổng Giám đốc Tô chỉ coi trọng năng lực của chị Tình thôi.” “Nói như cô, cô nàng kia vừa xấu người lại hay ghen.

Cô ta theo người khác, buông tha cho Tổng Giám đốc Tô của chúng ta chẳng tốt sao?” “Tốt thì có tốt.

Nhưng Tổng Giám đốc Tô si tình quá.

Trước kia anh ấy luôn dịu dàng như gió xuân, giờ lúc nào cũng lạnh bằng, trong mắt chỉ biết đến công việc.

Có lẽ là bị tổn thương quá sâu sắc.”

Mạc Tiểu Thu thở dài.

Đám người này nói hươu nói vượn cũng thôi đi, nhưng có thể nhỏ tiếng một chút để cô đừng nghe thấy được không? Tưởng cô điếc chắc? To mồm thế kia, cô không nghe mới lạ.

“Phương Tình, cô thích đóng vai nữ chính trong phim tình cảm bi kịch là chuyện của cô, đừng lôi tôi vào.

Tôi tìm Tô Tử Hằng là có chuyện muốn nói.” Mạc Tiểu Thu dứt lời, lại bồi thêm một câu, “Việc công, không liên quan đến tình cảm cá nhân.” Phương Tình mỉa mai, “Tình cảm cá nhân ư? Ban đầu cô và Tử Hằng có tình cảm cá nhân gì đâu.

Thứ con gái ham hư vinh, bắt cá hai tay như cô có tư cách gì mà nói chuyện với Tử Hằng? Không, cô còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Tử Hằng nữa? Vả lại nếu là việc công thì nói với tôi cũng được vậy.” Mạc Tiểu Thu nhìn đám người đứng lố nhố xung quanh, không muốn ở lại đây làm thằng hề nữa, “Được.

Vậy cô nói lại với Tô Tử Hằng là tôi đợi anh ấy ở tiệm cà phê tầng dưới.” “Được, tôi sẽ nói với anh ấy.” Phương Tình nói.

Mạc Tiểu Thu rời khỏi đó, đi thẳng đến tiệm cà phê, vừa ngắm nhìn phố xá nhộn nhịp, xe cộ qua lại như mắc cửi, vừa nghĩ nếu chuyện có thể giải quyết êm thấm như vậy thì tốt biết mấy.

Tiếc là đến khi phố đã lên đèn, Mạc Tiểu Thu vẫn chẳng thấy người đâu.

Thật ra cô đã đoán sẽ như thế, dù Phương Tình bảo sẽ nhắn lại nhưng rất có thể cô ta sẽ “quên.” Chuông điện thoại vang lên, giọng Tần Ngạn trong điện thoại đầy vẻ ấm ức.

“Hôm nay anh bị thương.” Tần Ngạn nói.

Mạc Tiểu Thu lo lắng hỏi, “Anh bị thương ở đâu?” “Bị thương trong lòng.” Tần Ngạn hậm hực mách lại hành vi “kỳ thị” của mấy người kia đối với mình.

Mạc Tiểu Thu trợn mắt nhìn trời, “Vậy em mời anh một bữa ngon để bù đắp cho trái tim bị thương của anh được không?” Tần Ngạn vui lên ngay, “Được đẩy.

Em đang ở đâu, anh đi đón em ngay.” Mạc Tiểu Thu nói địa chỉ, Tần Ngạn nhanh chóng có mặt, nhưng vẫn tỏ vẻ không được vui.

“Sao em lại ở đây?” Tần Ngạn ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Thu, tự nhiên cầm lấy tay cô, “Em tới gặp hắn ta à?” Mạc Tiểu Thu cạn lời, “Em tới gặp ai nào?”

Tần Ngạn trề môi, “Còn ai trồng khoai đất này, chính là cái gã suốt ngày dây dưa không dứt với em chứ ai.” Mạc Tiểu Thu thấy Tần Ngạn như thế này thật đáng yêu.

Từ ngày kết hôn đến nay, tâm tình cô đã thay đổi, không biết có phải vì hai người đã kết hôn hay không.

Cô không còn băn khoăn do dự, cũng không còn soi mói Tần Ngạn nữa, thay vào đó là nỗi ưu tư khi con mình quá nghịch ngợm.

Tâm trạng Mạc Tiểu Thu lúc này hệt như cậu Cả nhà họ Tẩn vậy.

Mạc Tiểu Thu véo đôi môi trề ra của Tần Ngạn, “Khó coi quá đi, anh còn trề môi nữa là em sẽ treo một chai dầu lên đây đó nha.” Tần Ngạn bị véo miệng nên nói chuyện cứ lúng túng, có điều vẫn nghe được, “Chẳng phải em đi tìm Lạc Tu Nhiên à? Sao em lại có mặt ở Tinh Vũ? Tinh Vũ bây giờ là địa bàn của hắn ta mà.” “Hắn ta, hắn ta, bộ người ta không có tên hả?” Mạc Tiểu Thu buông tay ra, tiện thể lau nước bọt của Tần Ngạn lên người anh, “Quả thật em đến đây để tìm Tô Tử Hằng, nhưng em làm vậy vì ai cơ chứ?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương