Làm Màu Ký full

Chương 183: Nhậm chức

/241
Trước Tiếp
Trong ý nghĩ của cô ta, lời đồng ý của Mạc Tiểu Thu giống như sự khoe mẽ của kẻ thắng cuộc, hết sức chổi tai.

“Cô có ý gì hả?” Phương Tình hỏi, ánh mắt ẩn chứa sự cuồng loạn, “Tôi không cần cô thương hại!” Mạc Tiểu Thu thấy nói chuyện với kiểu người này thật mệt mỏi.

Cô thật lòng thấy Phương Tình là người có tài, giữ cô ta lại cũng được, nhưng không thể để cô ta ở lại văn phòng Tổng Giám đốc mà sẽ điều chuyển đến

một vị trí thích hợp.

“Cô thấy mình cần được thương hại ư?” Mạc Tiểu Thu hỏi.

“Sao cơ?” Phương Tình bối rối, nhưng rồi lập tức điên tiết, “Cô đừng có mà đắc ý, cô chẳng qua chỉ thắng lợi nhất thời mà thôi, Tô Tử Hằng sẽ không để yên cho các người, đợi tiếp quản Tinh Vũ rồi cô sẽ biết, các người.”

“Phương Tình!”

Lần này người ngắt lời Phương Tình không phải ai khác mà chính là Tô Tử Hằng.

Ánh mắt anh ta có phần giận dữ, “Nếu cô không muốn ở lại Tinh Vũ thì thu dọn đồ đạc đi.” Giọng điệu Tô Tử Hằng vẫn ôn hòa như cũ, nhưng ở đây ai cũng nhận ra ý đe dọa trong lời nói của anh ta.

Mạc Tiểu Thu nhíu mày, có cảm giác Tô Tử Hằng vừa ngăn Phương Tình nói ra một chuyện rất quan trọng.

Sắc mặt Phương Tình thoắt xanh thoắt trắng, cô ta vùng vằng hồi lâu, cuối cùng đành quay về phòng thu dọn đồ đạc dưới sự trông chừng của nhân viên bảo vệ.

Phương Tình không thể ở lại Tinh Vũ nữa.

Nếu không gặp Mạc Tiểu Thu, có lẽ cô ta còn phân vân, dù gì cô ta cũng đã đổ bao tâm huyết vào Tinh Vũ, nhưng gặp Mạc Tiểu Thu rồi, cô ta chẳng thiết tha gì nữa.

Cô ta không cam tâm! Cô ta không thể điềm tĩnh làm việc dưới quyền Mạc Tiểu Thu được.

Cô ta không muốn có một lãnh đạo như thế.

Văn phòng Tổng Giám đốc yên tĩnh trở lại.

Tô Tử Hằng bê chiếc thùng giấy có vẻ khá nặng, nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Thu, môi mấp máy nhưng rồi cũng rời đi mà không nói một lời.

Mạc Tiểu Thu khó chịu, cô quen biết Tô Tử Hằng chẳng qua mới hơn một năm nhưng lại có cảm giác như thể đã trải qua cả một đời.

Cô vẫn nhớ mang máng cảnh bọn họ tranh nhau ăn lẩu trong nhà, thế mà giờ đây

mỗi người một ngả, đến lời chào hỏi cũng thành chuyện buồn cười.

Tần Ngạn hí hửng lôi Mạc Tiểu Thu ngồi xuống ghế, sau đó nhìn mọi người trong văn phòng, đúng chất tiểu nhân đắc chí.

“Mọi người xem thử ở đây có cần thay đổi gì không, văn phòng này trang trí lạnh lẽo quá, không hợp với Tiểu Thu nhà ta.” Tần Ngạn vừa dứt lời đã bị bốn người lườm nguýt, riêng anh Cả Tần còn tỏ vẻ xem thường.

“Được rồi, hôm nay em cứ làm quen môi trường ở đây trước đã, chuyện nhỏ nhặt như trang trí văn phòng thì giao cho người rỗi việc làm là được.

Kể tiếp, anh sẽ hướng dẫn em một thời gian, sau này anh và Tiểu Kha sẽ quay lại nước H.” Tần Mặc sắp xếp đầu ra đấy, sắc mặt lạnh nhạt.

Mạc Tiểu Thu vội đứng dậy, “Anh Cả, em không làm Tổng Giám đốc được đâu.

Hay là vầy, hội đồng quản trị bầu em làm Chủ tịch, giờ em giao cho anh chức vụ Tổng Giám đốc.

Tinh Vũ vẫn phải do anh điều hành mới được.”

Tần Mặc chưa lên tiếng, Kinh Kha đã mở miệng, “Tiểu Thu, anh và Tần Mặc đã công khai quan hệ, nên bọn anh không còn chỗ đứng trên đất nước này nữa.

Có thể được gia đình tán thành và chấp nhận đã là may mắn của bọn anh, bọn anh không thể thiếu suy nghĩ mà ở lại đây để rồi đem lại nguy cơ tiềm ẩn cho Tinh Vũ được.

Làm thế thì chúng ta sẽ mãi mãi bị kẻ địch bắt thóp.” “Nhưng mà...” Mạc Tiểu Thu thấy chuyện đó chẳng có gì ghê gớm, hiện giờ đa số cổ phần đã được gia đình họ nắm giữ trong tay, dù có người phản đối thì họ cũng có thể đồng lòng vượt qua sóng gió.

“Nghe anh nói hết đã.” Kinh Kha ngắt lời Mạc Tiểu Thu, “Thật ra, quãng thời gian sống tại nước H là những tháng ngày vui vẻ nhất của anh, nên bọn anh quyết định giữ cổ phần đấy mà sống sao cho thoải mái.

Chuyện

đây giao cho hai đứa đấy.” Xem ra, đây mới là nguyên nhân chủ chốt nhỉ? Mạc Tiểu Thu mắng thầm, nhưng nhớ lại những lúc Tần Mặc và Kinh Kha ở bên nhau trong dinh thự cổ, cô cũng thấy có lẽ đó mới là cuộc sống bọn họ mong muốn.

Ở bên người mình thích, sống một cuộc sống vô tư vô lo, nguyện làm uyên ương không làm tiên, e rằng chẳng mấy ai không ao ước.

Không thể trông cậy vào bọn họ, Mạc Tiểu Thu đành nhìn sang Dư Minh Trạch, người cũng có đầu óc kinh doanh.

Nào ngờ cô còn chưa kịp mở miệng, Dư Minh Trạch đã từ chối dứt khoát, “Tôi có công ty rồi.” Ý tứ của anh ta rõ rành rành là xem thường Tinh Vũ.

Mạc Tiểu Thu chợt thấu hiểu nỗi ấm ức của chồng mình, họ đúng là một cặp vợ chồng đáng thương.

Mọi người hàn huyên vài câu rồi giải tán.

Dư Minh Trạch đã rời nước A quá lâu, công ty đã tích tụ rất nhiều chuyện đợi anh ta về xử lý.

Phòng thí nghiệm của Tần Tư cũng đã sửa chữa xong, số liệu thí nghiệm không còn nên cần làm lại từ đầu, những ngày tháng làm thí nghiệm không biết đêm ngày đang đợi cô phía trước.

Thế là hai người đặt vé máy bay ngay trên đường về nhà, quyết định hôm sau sẽ lên máy bay.

Như lời mình đã nói, Tần Mặc không vội về nước H, nhưng cũng không có ý định sẽ làm việc đúng giờ mà chỉ nói một câu “Có gì không rõ thì gọi điện thoại cho anh, sau đó điềm nhiên dẫn Kinh Kha đi.

Mạc Tiểu Thu ức chế.

Tần Ngạn nhìn vợ mà đau lòng, ôm cô một cái rồi nói, “Vợ à, em thích trang trí văn phòng theo phong cách nào?” Mạc Tiểu Thu: “...” Cô càng thấy ức chế hơn.

Tin Mạc Tiểu Thu nhậm chức lan truyền khắp Tinh Vũ trong nháy mắt.

Những kẻ từng cười nhạo cô bên ngoài văn phòng Tổng Giám đốc giờ bỗng biến thành thỏ đế, đi đường không dám hó hé một tiếng, chỉ sợ làm phật lòng tân Tổng Giám đốc rồi đánh mất bát cơm.

Nhất là những người từ phòng kế hoạch chạy tới hóng hớt, giờ họ chỉ muốn tát cho chính mình mấy bạt tai, thầm hận bản thân lúc trước quá nhiều chuyện.

“Tổng Giám đốc Mạc, cà phê của cô đây ạ.” Mạc Tiểu Thu đang vật lộn với đồng hồ sơ, một giọng nói ngọt ngào chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ, cô nhìn về phía đối phương, thấy người ta trông quen quen.

“Cô là...?” Mạc Tiểu Thu hỏi, không chắc chắn lắm.

Người này lập tức bối rối, còn chưa tự giới thiệu đã nhận lỗi trước, Tổng Giám đốc Mạc, mong cô rộng lượng bỏ qua cho kẻ dưới, trước kia tôi có lỗi thật, nhưng đó là do tôi nghe Trợ lý Phương nói thế chứ tôi không cố ý nói xấu gì đâu, cô đừng đuổi việc tôi nhé!” Mạc Tiểu Thu cạn lời, cô giống cường hào ác bá lắm sao? Cô cười gian xảo, “Thế nào hả, cô muốn tôi dễ dàng bỏ qua cho người từng khi dễ mình sao?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương