Làm Màu Ký full

Chương 225: Thủ phạm chính

/241
Trước Tiếp
Tần...

Tần Ngạn, nếu...

nếu...

nếu anh không ngừng hành vi của mình, tôi sẽ dùng biện pháp mạnh đấy!” Tần Ngạn nhìn thoáng qua Lý Nhị Cẩu đang thoi thóp, cuối cùng cũng ngừng tay.

Viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, “Anh...

anh Tần...

anh...

anh làm gì vậy?” Nói đến đây, anh ta liếc người quả phụ đang sợ ngây người, thầm nghĩ vừa rồi anh ta sợ đến mức suýt tè ra quần, vậy mà người phụ nữ này chỉ ngây ra đó, quả là can đảm.

Tần Ngạn ngồi dậy, tay vẫn cầm chiếc áo lót, sau đó nói với viên cảnh sát, “Cậu gọi cho Cảnh sát Lưu đi, tôi tìm được bọn bắt cóc rồi.” “Hả?” Viên cảnh sát ngớ người nhìn Tần Ngạn.

Tần Ngạn trừng mắt, anh ta sực tỉnh, vội vã gọi cho Cảnh sát Lưu.

Cảnh sát Lưu nhanh chóng lái xe đến.

Vì vừa rồi viên cảnh sát trẻ nói không rõ ràng nên anh ta không dám bật còi hụ, sợ đánh rắn động cỏ.

Cảnh sát Lưu tìm đến địa chỉ mà viên cảnh sát trẻ đã nói, vừa vào nhà đã giật mình.

“Chuyện, chuyện gì thế này? Chẳng phải cậu bảo đã tìm được bọn bắt cóc à? Bọn họ mà là bọn bắt cóc sao?” Dựa vào kinh nghiệm phá án nhiều năm, Cảnh sát Lưu không tin hai người trước mặt mình lại là bọn bắt cóc kỳ cựu mà bọn họ đang truy tìm.

Viên cảnh sát trẻ cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, chỉ biết mình cần làm theo lời Tần Ngạn, bằng không Tần Ngạn sẽ giết người mất.

“Không cần biết bọn họ có phải bọn bắt cóc hay không, nhưng bọn họ nhất định có quan hệ gì đó với chúng.” Tần Ngạn nói.

Cảnh sát Lưu muốn quỳ lạy Tần Ngạn luôn rồi, cái cậu Hai Tần này không hổ là sao chổi, còn chưa biết người ta có phải bọn bắt cóc không mà đã đánh người ta te tua, thật là có một không hai.

“Bằng chứng nào cho thấy bọn họ có quan hệ với bọn bắt cóc?” Cảnh sát Lưu hỏi.

Tần Ngạn huơ món đồ đang cầm trong tay trước mặt Cảnh sát Lưu, nhưng không cho anh ta nhìn kỹ.

Cảnh sát Lưu khó hiểu, “Cái gì vậy?” Tần Ngạn hít sâu một hơi, “Đồ lót của vợ tôi.” Cảnh sát Lưu: “...” Viên cảnh sát trẻ: “...” Nhóm cảnh sát mới vào cửa:“...” Một lúc sau, Cảnh sát Lưu mới cười khan, “Đồ lót cái nào chả giống cái nào, làm sao chứng minh được đây là của cô Tần?” Tần Ngạn nhìn Cảnh sát Lưu như nhìn một gã ngốc, “Đồ của vợ mình, lẽ nào tôi lại không biết?” Cảnh sát Lưu chỉ muốn hét tướng lên, anh có thể rành rẽ đồ đạc của vợ mình, nhưng sao anh dám chắc chiếc áo lót này là của vợ mình chứ? Anh ta đã kết hôn nhiều năm mà còn không rõ vợ mình có mấy bộ nội y nữa là!

Nhưng Tần Ngạn nói chắc nịch như vậy, bọn họ không thể làm như không biết.

Có điều, muốn tìm manh mối từ một chiếc áo lót là chuyện không tưởng.

Anh ta nhìn về phía Lý Nhị Cẩu đang ngất đi, lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, sau đó nói với một viên cảnh sát nữ sau lưng, “Cô đưa người phụ nữ này vào phòng trước đi, tôi có mấy vấn đề cần hỏi cô ta.” Quả phụ chưa bao giờ gặp phải tình huống này, đã vậy người đàn ông điển trai kia lại hung dữ như kẻ sát nhân.

Giờ đây, nghe cảnh sát nói muốn thẩm vấn mình, cô ta lại thấy an toàn hơn hẳn.

Vừa vào trong phòng, không cần cảnh sát tra hỏi, cô ta đã lắp bắp khai hết mọi chuyện.

Cảnh sát Lưu hỏi vài câu, thấy cô ta thành thật khai báo đành cho qua, chuyển sang thẩm vấn Lý Nhị Cẩu.

Nhờ có bác sĩ pháp y sơ cứu, Lý Nhị Cẩu đã tỉnh lại.

Bác sĩ pháp y huơ huơ con dao phẫu thuật trong tay, nghiêm mặt nói, “Bình thường tôi chỉ khám nghiệm tử thi, hôm nay là lần đầu làm bác sĩ đấy.” Lý Nhị Cẩu nghe vậy thì giật bắn người, chỉ muốn nói mình rất khỏe, không cần sơ cứu gì cả.

Cảnh sát Lưu tìm hai cảnh sát lực lưỡng đưa Lý Nhị Cẩu vào phòng, sau đó anh ta cũng vào để thẩm vấn.

Lý Nhị Cẩu là gã lưu manh nổi tiếng trong thôn, từng nhiều lần trộm cắp, bây giờ bị cảnh sát tra hỏi, hắn cứ nói vòng vo, không chịu khai thật, ánh mắt gian xảo.

Cảnh sát Lưu cười lạnh, anh ta phải nhún nhường trước mặt Tần Ngạn vì không thể đắc tội cậu Hai nhà họ Tần, nhưng nếu đến một tên lưu manh mà cũng không xử được thì quả là uổng phí bao năm làm cảnh sát! Một lúc sau, Cảnh sát Lưu đưa Lý Nhị Cẩu ra khỏi phòng.

Lý Nhị Cẩu ỉu xìu như bún, đến cả quần lót màu gì cũng khai tuồn tuột.

Cảnh sát Lưu nghiêm mặt, nói với Tần Ngạn, “Anh Tần, anh nói đúng, quả thật bọn họ có dính dáng đến việc chị Tần bị bắt cóc.” Tần Ngạn cũng phát hiện được một manh mối quan trọng, đó là hàng chữ Mạc Tiểu Thu viết trên áo lót.

“Tôi biết.

Tôi cũng biết kẻ nào đã bắt cóc vợ mình rồi!” Mạc Tiểu Thu thấy hết sức khó chịu.

Cô không rõ mình đã ở đây bao lâu, chỉ có thể ước chừng gần năm ngày.

Điều kiện ở đây quá tệ hại, cô lại không dám ăn thức ăn được đưa đến, em bé trong bụng cô đã bao giờ chịu khổ thế này đâu? Có lẽ em bé muốn phản đối nên không ngừng ấmi, làm cô đau đớn đến khó thở.

Cô đã ném đồ cầu cứu ra ngoài được một thời gian nhưng chẳng thấy ai đến cứu, Mạc Tiểu Thu bắt đầu bồn chồn trong dạ.

Lúc ấy, cô không dám viết manh mối quá rõ ràng, sợ bị đám người bên ngoài phát hiện, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy hối hận.

Cô viết mơ hồ như vậy, ngộ nhỡ không ai phát hiện được thì sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Thu lại rùng mình.

Hiện giờ, em bé trong bụng không đấm đá thì cũng giày vò, cô không cách nào trấn an được nữa.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Mạc Tiểu Thu biết cô bé kia lại đến đưa thức ăn cho mình.

Mạc Tiểu Thu đang mệt, dẫu vậy cũng gắng gượng nở nụ cười, để bản thân trong không quá suy nhược, nhưng khi nhìn thấy cô bé, nụ cười của cô chợt cứng đờ.

Sau lưng cô bé còn một người nữa, chính là người Mạc Tiểu Thu không muốn nhận.

“Trông ổn phết nhỉ! Tao biết mà, mấy ngày nay không thấy mày ăn gì cả, sao vẫn chưa chết! Hóa ra là có người tiếp tế!” Nói rồi, cô ta véo mặt bé gái, ra tay mạnh đến nỗi suýt kéo cô bé lên.

“Mày làm gì thế!” Thấy mặt bé gái méo xệch, Mạc Tiểu Thu vội nói, “Mạc Tiểu Đông, mày cứ trút giận vào tao đây này, ra tay với một đứa bé làm gì?” Nghe vậy, Mạc Tiểu Đông buông tay ra, vẻ mặt u ám đáng sợ, “Sao nào? Mày muốn và làm người tốt hả? Mày dựa vào đâu mà huơ tay múa chân trước mặt tao? Đồ con hoang do kẻ thứ ba sinh ra! Sao thứ gì tốt đẹp cũng bị mày chiếm vậy?” Mạc Tiểu Đông điên cuồng đập phá đồ đạc, mỗi lần đập lại mắng một câu “đồ con hoang“.

Bé gái vừa được thả ra bên tránh sang một bên.

Mạc Tiểu Thu ra hiệu cho cô bé chạy đi nhưng cô bé lắc đầu, chỉ lẳng lặng lùi vào trong góc, tóm lấy một thanh gỗ nằm dưới đất.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương