Làm Màu Ký full

Chương 92: Điều trị

/241
Trước Tiếp
Mạc Tiểu Thu tức giận muốn đạp anh một cú, “Anh chỉ biết lấy chuyện này dọa tôi thôi à, còn chiêu gì khác không?” “Không có...”

“Gì cơ?”

Tần Ngạn nhìn Mạc Tiểu Thu với vẻ đau buồn, “Không có, tôi không còn cách nào khác cả.” Tần Ngạn quay sang chỗ khác, khiến Mạc Tiểu Thu chỉ thấy được bóng lưng anh.

Bóng lưng này quen thuộc quá đỗi.

Lúc trước diễn thử bộ phim “Cổ tích Tinh Nhạc,“ bóng lưng Tần Ngạn cũng hết thế này.

Một con người kiêu ngạo gặp lúc cầu mà không được, chỉ có thể ra vẻ kiên cường.

Mạc Tiểu Thu giật mình, cô nhớ khi ấy vì thấy được bóng lưng này nên mới chấp nhận ở lại bên cạnh Tần Ngạn, muốn giúp anh, muốn anh tỏa sáng trên con đường anh thích.

Thế nên, sau này ký hợp đồng, ký giấy nhận nợ đều là lấy cớ, cái cớ để cô ở lại bên anh.

Mạc Tiểu Thu chợt muốn khóc.

Rốt cuộc cô đã làm gì? Cô đã làm gì? Vì sợ bản thân trở thành mẹ mình nên vẫn luôn đè nén nỗi lòng, rốt cuộc cô nhận được cái gì? Cô không vì thế mà được giải thoát, ngược lại còn lún sâu thêm, cô cứ nghĩ mình đang đứng bên ngoài thế giới của anh, cứ tưởng làm thế thì anh sẽ không bước vào thế giới của cô, nhưng hai việc này nào có quan hệ nhân quả? Đến khi cô nhận ra, anh đã sớm xông vào thế giới của mình.

Nhưng anh xông vào thì đã sao? Anh có thể giới của anh.

Mà cô hẳn cũng nên có một thế giới mới cho mình.

Tần Ngạn quay người lại nhìn Mạc Tiểu Thu, trong mắt hằn tia máu, vừa rồi rõ ràng không có.

Mạc Tiểu Thu nhớ như in cảnh Tần Ngạn (Tưởng Chân) quay lưng rời đi.

Dù anh không nỡ nhưng từ đầu chí cuối vẫn không dứt bỏ được lòng kiêu ngạo của mình.

Mà Tần Ngạn của giờ phút này lại hoàn toàn vứt bỏ lòng kiêu ngạo, nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, tựa như một chú Husky mất chủ.

“Em hãy quay về đi.”

Mạc Tiểu Thu và Tần Ngạn đang nói chuyện giữa chừng, Ivan đột ngột đi tới nói Lạc Tu Nhiên muốn gặp Tần Ngạn.

Mạc Tiểu Thu không biết bọn họ có chuyện gì cần gặp nhau, thấy không yên tâm bèn đi theo, lúc đến cửa lại bị Ivan ngăn cản, “Cô Mạc cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” “Bọn họ có chuyện gì để nói cơ chứ? Bọn họ đâu có quen biết gì nhau! Lại còn không cho tôi nghe!” Mạc Tiểu Thu cuống lên, muốn xông vào trong.

Ivan hết sức nghiêm túc, đứng gác ở đó như một vị thần giữ cửa tận tụy.

“Cô Mạc cứ yên tâm, hai người họ đều là người lễ độ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì đâu, bọn họ chỉ trò chuyện thôi mà.” “Ivan! Anh biết không, anh thật là...” Mạc Tiểu Thu không biết phải diễn tả người này thế nào nữa.

Ivan cười, “Tôi biết, thường ngày người trong công ty mà cuống lên cũng có vẻ mặt giống cô Mạc vậy.” Mạc Tiểu Thu không vào được, đành đi vòng vòng ngoài cửa.

Được chừng nửa tiếng đồng hồ, cửa bật mở.

Tần Ngạn từ trong đi ra, trong mắt hơi đỏ lên.

Mạc Tiểu Thu nghĩ có lẽ Tần Ngạn bị viêm kết mạc, cả ngày nay mắt anh đỏ quạch.

“Anh...

Anh không sao chứ?” Mạc Tiểu Thu do dự một lát nhưng rồi vẫn lo lắng hỏi.

Tần Ngạn lắc đầu, “Tôi đi về trước.

Mấy ngày nay em cứ ở lại chỗ Lạc Tu Nhiên đi, đợi...” Tần Ngạn ngừng một chốc, “Đến lúc đó em lại về.” Mạc Tiểu Thu lặng thinh, cô không biết rốt cuộc Lạc Tu Nhiên đã nói gì với Tần Ngạn, khiến Tần Ngạn vốn tính cứng đầu lại đánh trống lại quân.

Nhưng anh đã không cần cô, việc gì cô phải mặt dạn mày dày quay về? Mạc Tiểu Thu thấy hơi tức ngực, cổ họng như thít lại.

Cô gật đầu, đi thẳng về phòng mình.

Quả nhiên, từ hôm đó trở đi, Tần Ngạn không còn đi tìm cô nữa.

Trải qua mấy ngày buộc phải “ăn uống điều độ,“ Mạc Tiểu Thu càng thấy đói hơn.

Nếu không được ăn gì, cô sẽ chết mất.

Thật đấy!

Nhưng dường như Lạc Tu Nhiên quyết tâm muốn chống lại cô, khóa kín nhà bếp, chỉ có giờ ăn mới mở cửa, quyết không cho cô một thứ gì.

Thể là Mạc Tiểu Thu chỉ có thể gặm cây cỏ trong phòng, bồn hoa đột ngột trụi lá khiến Ivan chú ý.

Sang hôm sau, bồn hoa trong phòng cũng chẳng thấy đâu.

Khi Mạc Tiểu Thu nghĩ mình sắp bị Lạc Tu Nhiên ép đến phát điên, một người nước ngoài tóc đỏ thình lình xuất hiện.

Người nước ngoài này giống như một vị thiên sứ vậy, ông ta nói với Lạc Tu Nhiên, “Ô, không nên kiểm soát việc ăn uống của cô Mạc nghiêm ngặt như vậy, nếu cô ấy không được ăn gì sẽ càng bực bội hơn, như thể không hay.” Thật thần kỳ, Lạc Tu Nhiên hết sức vâng theo người nước ngoài này.

Bữa trưa hôm ấy có rất nhiều thức ăn, nhưng cô lại ăn không nổi nữa.

Không biết có phải vì gần đây bị ép phải ăn uống chừng mực hay không, cô phát hiện mình ăn đến suất thứ ba đã thấy no.

Cô bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Cơn buồn nôn thiêu đốt thực quản, khiến cô thấy rất khó chịu, nhưng dạ dày trống rỗng lại giúp cô dễ chịu hơn.

Cô vốc nước lạnh lên mặt, để đầu óc đặc quánh của mình tỉnh táo lại.

Tấm gương ở bồn rửa tay phản chiếu gương mặt cô, gương mặt gầy đi rất nhiều, khiến cô thấy mà sợ hãi.

Cô gầy đi! Vậy thì cô làm sao bảo vệ mình được? Mạc Tiểu Thu vọt tới bàn ăn, bắt đầu ăn như rồng cuốn.

Lạc Tu Nhiên chau mày toan ngăn lại, nhưng người đàn ông tóc đỏ kia khẽ lắc đầu, cản bước Lạc Tu Nhiên.

Người đàn ông tóc đỏ ngồi một bên quan sát, cứ thế nhìn Mạc Tiểu Thu chằm chằm không chớp.

Mạc Tiểu Thu ăn no, cảm thấy khó chịu, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn, đến lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại bắt đầu một vòng tuần hoàn nhồi vịt mới.

Mãi đến khi Mạc Tiểu Thu đã đi tới đi lui năm sáu lượt, không còn sức giày vò nữa, cô mới ôm lồng ngực đang khó chịu như có lửa thiêu, ngã gục xuống sofa.

“Ông chủ, hình như cô Mạc ngủ thiếp đi rồi...” Ivan không chắc lắm.

Anh ta thấy Mạc Tiểu Thu nằm yên trên sofa, hơi thở đều đặn, không giống bị ngất do nguyên nhân nào đó.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
llisablpNa9 quá vô dụng, chả làm đc cái tích sự gì! - sent 2021-05-17 21:34:25
llisablpKo ưa con nu9. Ghét vl - sent 2021-05-16 22:34:25
nguyenthituyettrinhSao ben waka toi hon 270 chuong.co phan ngoai truyen nua - sent 2021-05-11 18:07:30
daicalanhdaofull rồi đó bà - sent 2021-05-11 16:32:38
nguyenthituyettrinhTruyen full chua ad - sent 2021-05-11 15:56:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương