Lưu Manh Thần Thám

Chương 8: Chuyên viên phân tích hành vi

/34
Trước Tiếp
Vốn tưởng sẽ thấy một khuôn mặt trưởng thành chững chạc, không ngờ lại là một khuôn mặt đẹp trai trắng nõn như một nghệ sĩ, trong đầu họ đều nghi ngờ, trẻ như vậy có thể có bản lĩnh đến đâu chứ?

Thẩm Diễn đều thờ ơ không quan tâm trước những cái nhìn tò mò nghi ngờ đó. Anh nhìn về bảng trắng phía trước, mắt mi đen tuyền, mặt mũi đẹp trai, mang theo cảm giác trong trẻo lạnh lùng không dính khói lửa trần gian.

Gia nhập tổ chuyên án, đồng nghĩa với việc mỗi ngày đều phải đến đội cảnh sát báo cáo. Thẩm Diễn vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng liền xuất hiện cảm giác phản cảm rõ rệt, nhưng không nói ra được nguyên nhân.

Sau khi tan họp, anh tìm Vương Mẫn ở hành lang, khách sáo khéo léo nói: “Đội phó Vương, tôi rất vui lòng hỗ trợ, nhưng chuyện gia nhập tổ chuyên án…”

Vương Mẫn nhìn bộ dạng hoàn toàn không biết gì về việc này của anh, vỗ đầu kinh ngạc nói: “Chiều hôm qua tôi nói chuyện với Giáo sư Tần, ông ấy nói không vấn đề gì, còn nói buổi tối gặp mặt sẽ trực tiếp nói với cậu, ông ấy chưa nói gì với cậu sao?”

Tối hôm qua Giáo sư Tần uống say bét nhè, có lẽ đã quên sạch bách rồi. Thẩm Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chắc quên rồi ạ.”

Vương Mẫn vỗ vỗ vào vai anh, có vẻ lơ đễnh nói: “Gia nhập vào tổ chuyên án cũng là để lấy một cái danh, sau này cậu dễ dàng tham gia vào vụ án hơn, không cần căng thẳng. Tôi đã bảo bọn họ dọn một góc trong văn phòng rồi, buổi trưa cậu ráng ăn cơm hộp ở chỗ này, tiện thể làm quen với mọi người một chút.”

Ý tứ trong lời nói này chính là, chuyện gia nhập tổ chuyên án cứ quyết định như vậy đi.

Thẩm Diễn im lặng, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, vậy buổi chiều tôi gọi điện thoại cho thầy.”

Khi trách nhiệm nghề nghiệp mâu thuẫn với tình cảm cá nhân, với tính cách ẩn nhẫn và sẵn sàng chịu trách nhiệm từ trong xương tủy luôn khiến Thẩm Diễn đứng về phía công việc. Mặc dù thoạt nhìn anh lạnh lùng, nhưng một khi đã nhận thì sẽ phụ trách đến cùng, còn về mâu thuẫn trong nội tâm, cuối cùng anh sẽ lựa chọn cố gắng coi nhẹ nó.

Anh biểu hiện lạnh nhạt đối với người ngoài, nhưng thật ra đối tượng lạnh nhạt nhất lại là chính bản thân mình.

Mọi người ăn cơm trưa ngay tại văn phòng mà buổi sáng mở cuộc họp, mỗi người một hộp cơm, một hộp đồ ăn, đa số các cảnh sát đều ăn uống rất cẩu thả, hộp cơm cũng rất qua quýt. Khi Thẩm Diễn vào đã thấy mấy người cầm cơm hộp ngồi trên một cái bàn, ồn ào ầm ĩ thảo luận tình tiết vụ án.

Vừa thấy Thẩm Diễn đi vào, mấy người đều ngẩn ra, Tiểu Lưu nở nụ cười đầu tiên, lên tiếng chào hỏi Thẩm Diễn: “Thầy Thẩm, anh cũng ở đây ăn ở hả?”

Lúc cậu ta nói, rõ ràng vài người còn thích thú nửa cười nửa không, Thẩm Diễn khẽ gật đầu, đi đến cạnh cửa sổ mở hộp cơm ra rồi nói: “Không cần khách sáo như vậy, bây giờ tôi vẫn chưa là giáo viên chính thức, cứ gọi tôi là Tiểu Thẩm thôi.”

“Vậy tôi gọi anh là anh Thẩm.” Tiểu Lưu nhếch miệng cười, sau ngày đó cậu ta phục Thẩm Diễn sát đất, trong lòng cũng có cảm giác bám gót: “Anh Thẩm, anh nghĩ Trần Chí Siêu có phải là thủ phạm không?”

Khi cậu ta hỏi câu hỏi này, mấy cảnh sát khác cũng thi nhau dời mắt sang bên này, muốn xem Thẩm Diễn trả lời như thế nào.

Thẩm Diễn ngước mắt bình tĩnh nói một câu: “Không biết.”

Không biết?

Tức khắc đáy mắt mọi người hiện ra mấy phần giễu cợt và mừng thầm, có một người biệt hiệu là Đại Lý nói: “Tiểu Thẩm, đội phó Vương của chúng tôi thổi phồng cậu lên tận mây xanh, cậu đừng lừa chúng tôi, nói qua cho chúng tôi đi, để mấy người chúng tôi cũng học tập một chút, mở mang tầm mắt.”

Trong lời nói rõ ràng có ý giễu cợt, Thẩm Diễn cũng hiểu rõ điều này, mình thuộc loại nhân viên “nhảy dù”, hơn nữa vốn dĩ sự công nhận ở trong nước đối với chuyên viên phân tích tâm lý tội phạm cũng không cao lắm, đặc biệt là những cảnh sát hình sự lâu năm dùng điều tra để chứng minh sự thật, vừa nhắc đến chuyên viên phân tích hành vi ít nhiều cũng có chút coi thường.

Ví dụ như Triển Phong.

Nhưng anh cũng không có ý định tranh chấp với đối phương, đối phương ném đao tới, thì anh tránh là được.

“Đợi có manh mối tiếp theo về Trần Chí Siêu, tôi sẽ đưa ra phân tích, bây giờ rất xin lỗi không thể trả lời.”

Sau khi nói xong câu này, Thẩm Diễn bắt đầu ăn cơm, Lý Bách Lâm và mấy người khác liếc mắt nhìn nhau, hơi chán nản trề vai, bĩu môi rồi cũng bắt đầu ăn cơm.

Chờ đến khi sắp ăn xong cơm hộp, Triển Phong mới đi vào, khi nhìn thấy Thẩm Diễn, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, lập tức đi đến nhíu mày nói: “Cậu cũng có thể ăn được thứ này sao?”

Thẩm Diễn ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Hai người đều không nói gì, Triển Phong bị anh nhìn đến mức hơi không tự nhiên, bèn dời ánh mắt đi chỗ khác, thuận miệng nói: “Người của phòng hậu cần đã dọn xong rồi, ngày mai cậu chuyển chút đồ đạc đơn giản đến là được, tôi nói trước, theo tôi phá án, một ngày không ngồi trong phòng được mấy tiếng đâu.”

Ngụ ý chính là, đến lúc đó cảm thấy vất vả cũng đừng cho là tôi cố ý chơi cậu, sợ mệt mỏi thì bây giờ xéo đi.

“Vừa hay, tôi cũng có một câu.” Thẩm Diễn rút một tờ giấy lau miệng, tiện tay ném sang bên cạnh, cục giấy nhẹ nhàng rơi vào sọt rác cạnh bọn họ.

Tay Triển Phong đang châm thuốc hơi dừng lại, sau đó lộ ra ý cười: “Tay ném cũng rất chính xác đó, có chuyện gì thì nói đi.”

Thẩm Diễn nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, chậm rãi nói: “Phá án cùng với tôi, làm phiền trước tiên hãy học cách tôn trọng chuyên môn của người khác.”

Ý trong lời nói của anh rất rõ ràng, dễ nhận thấy là nhằm vào lời Triển Phong nói trong buổi họp lúc sáng.

Hai khuỷu tay của Triển Phong chống trên bệ cửa sổ phía sau, hếch cằm nhả khói thuốc, hờ hững nhìn anh: “Yên tâm, tôi không nhỏ nhen như vậy đâu, sau khi phá án xong, cậu có bản lĩnh đến đâu, tất nhiên tôi sẽ tôn trọng cậu đến đấy.”

Thẩm Diễn nhíu mày, vẫn không nói gì, chợt nghe cạnh cửa truyền đến một tiếng động lớn.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung sang đó. Ngoài cửa có một cảnh sát đang khom lưng thở hồng hộc, người này chính là Tiểu Triệu buổi sáng được Triển Phong phái đi điều tra Trần Chí Siêu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, rõ ràng là vội vàng chạy về.

Tiểu Lưu vội đưa cho cậu ta cốc nước, thay mọi người hỏi: “Vì sao cậu đi lâu thế, điều tra được rồi sao?”

“Tra… tra được rồi, Trần Chí Siêu sau khi ra tù thì ở tại thành phố mình…” Tiểu Triệu thở không ra hơi, cố gắng nói: “Làm thợ sửa chữa tại xưởng xe hơi Tứ Thông, khi tôi đến đó tìm, bọn họ nói buổi sáng hắn vừa xin nghỉ, tôi nghi ngờ hắn chạy rồi!”

“Chạy rồi?” Triển Phong đột nhiên híp mắt, bỗng nhiên ném tàn thuốc xuống đất: “Hành động!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
chào munTruyện này k ra nữa à add ơi. Lâu quá k thấy chương mới rồi - sent 2021-05-14 14:29:12
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương