Nam Thần Khó Theo Đuổi full

Chương 60: TẤT CẢ ĐỀU LÀ VỀ CÔ

/180
Trước Tiếp
Sao hai người không biết đập cửa gọi cô chứ?

“Chú Diệp, chú còn đứng đây làm gì? Nhanh bắt đầu thôi, cháu phối hợp với chú là được rồi đúng không?”

“Ừ.”

Chú Diệp bước vào phòng trước, mấy phút sau mới gọi cô vào cùng.

Nhan Thần Phi đã ngủ rất say.

Chú Diệp dùng ánh mắt ra hiệu cho cô rồi bắt đầu nói với Nhan Thần Phi đang chìm trong giấc mộng.

“Nói cho chú biết, cháu đang thấy cái gì?”

Gương mặt đẹp đẽ của Nhan Thần Phi bắt đầu trở nên vặn vẹo, dữ tợn, rất thống khổ.

“Cháu thấy cô ấy.”

“Cô ấy là ai?”

“Nha Nha.”

“Cô ấy làm sao?”

Im lặng.

Một lúc sau, giọng nói của Nhan Thần Phi mới tiếp tục vang lên.

“Cô ấy đang khóc, đang cầu cứu cháu.”

Cổ họng của Nhan Thần Phi khản đặc, khóe mắt dần ướt, Lục Thi Nhã đang ngồi im lặng cũng như vậy.

“Cháu có tới cứu cô ấy không?”

“Có.”

“Cô ấy nói gì với cháu?”

Bác sĩ Diệp dịu dàng hỏi, ngay sau đó cả người Nhan Thần Phi bắt đầu co giật.

Bác sĩ Diệp ra hiệu cho trợ lí châm cho Nhan Thần Phi một châm.

Biểu tình của Nhan Thần Phi vẫn đau đớn như cũ.

“Nói cho chú biết, cô ấy nói gì với cháu?”

“Cô ấy nói... cô ấy hận cháu, hỏi cháu vì sao... vì sao không tới cứu cô ấy.”

“Còn gì nữa không?”

Bác sĩ Diêu và Lục Thi Nhã đều nín thở chờ đợi.

“Cô ấy không muốn gặp lại cháu, cảm thấy ghê tởm, cô ấy...”

“Cô ấy cái gì?”

Thật khó chịu, Lục Thi Nhã không thể nghe tiếp nữa.

“Cô ấy ghét bỏ cháu tàn phế, không bảo vệ được cô ấy...”

Nghe những lời này, trái tim của Lục Thi Nhã như bị ai đó cầm một con dao sờ sờ rạch sống. Cổ họng cô nghẹn cứng lại nhưng Diệp Chấn Hòa vẫn bình tĩnh hỏi tiếp, bình tĩnh đến mức khiến Lục Thi Nhã cảm thấy tàn nhẫn.

“Chỉ có như vậy thôi à?”

Nhan Thần Phi đang nằm trên giường đột nhiên nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cả người căng chặt.

“Không phải, còn nữa... cô ấy muốn cháu quên cô ấy, cô ấy không muốn bị người như cháu nhớ kĩ cô ấy. Nhất là chuyện cầm thú tổn thương cô ấy, cô ấy căm hận những người có liên quan đến cháu, bởi vì cô ấy... hận cháu.”

Câu sau lại càng tuyệt vọng hơn câu trước, Lục Thi Nhã khóc ướt sũng mặt.

Bác sĩ Diệp nếm trải đủ loại nhân sinh cũng không nhịn được thở dài, ông vỗ nhẹ lên bả vai của Lục Thi Nhã rồi lắc đầu, ý bảo cô không nên thương tâm mà khóc nữa, ông hy vọng cô có thể kiên cường.

Ông tiếp tục nói với người trên giường.

“Vậy cháu định làm thế nào?”

“A...”

Tiếng giãy giụa.

Nhan Thần Phi ôm đầu, không ngừng run rẩy đau lớn kêu lớn.

“Không muốn! Làm sao cháu có thể quên cô ấy!”

Bác sĩ Diệp nhíu mày, ông không ngờ Nhan Thần Phi lại chống cự đến mức này, ông gật đầu ra hiệu với Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã nhìn người đang đau khổ đến lăn lộn trên giường, cô tự cấu chân mình rồi run rẩy nói.

“Cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm, những kí ức này, những kí ức bẩn thỉu này khiến tôi sống không bằng chết! Nhan Thần Phi, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu quên những chuyện kia, quên tôi đi. Nếu như cậu còn muốn tôi sống tiếp thì quên đi.”

“Không!”

Nhan Thần Phi vẫn đang vùng vẫy.

Thanh âm của cậu cực kì đau đớn, mi mắt không ngừng run rẩy, Diệp Chấn Hòa ra hiệu Lục Thi Nhã dừng lại rồi đích thân nói.

“Bình tĩnh, Thần Phi, quên hết mọi thứ đi. Cháu nhìn xem xung quanh mình đã bị ảnh hưởng thế nào? Đừng bám víu vào những chuyện không vui này nữ, bình tĩnh lại.”

Chú Diệp chậm rãi bình ổn lại sự nóng vội của Nhan Thần Phi, nhưng gương mặt của cậu vẫn đau khổ như cũ.

“Thần Phi, chuyện cháu mong muốn nhất là gì?”

“Cô ấy, cháu muốn có cô ấy.”

“Vậy sau đó thì sao? Cô ấy sống có vui vẻ không?”

Chú Diệp từ từ dẫn dắt.

Nhan Thần Phi đang mê man ngủ im lặng một lúc lâu mới nói.

“Cô ấy không vui vẻ, cô ấy đang khóc.”

“Cháu muốn cô ấy khóc sao?'

“Không phải, không cần khóc.”

Thanh âm run rẩy đó không chờ bác sĩ Diệp hỏi tiếp đã tự nói tiếp.

“Cháu muốn cô ấy hạnh phúc, mong cô ấy sống vui vẻ.”

Bác sĩ Diệp nghe vậy thầm thở ra một hơi, trong lòng giống như buông được một tảng đá lớn, ông nở nụ cười với Lục Thi Nhã. Hôm nay có thể dừng thôi miên ở đây, đạt được kết quả như thế này đã vượt quá dự liệu của ông.

Bác sĩ Diệp ra hiệu Lục Thi Nhã đi ra rồi mới đánh thức Nhan Thần Phi dậy.

Nhan Thần Phi vừa tỉnh lại liền nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bác sĩ Diệp cùng trợ lí của ông.

Cậu nhắm mắt lại, đứng dậy, ôm chặt lấy chính mình trốn vào trong góc, tiếp tục không lên tiếng.

Đầu óc của cậu rất loạn, vì sao luôn có tiếng của Nha Nha vang vọng trong đầu cậu. Vì sao cậu cứ có cảm giác mình cần lựa chọn cái gì đó, đó là cái gì?

Đây là lần đầu tiên Nhan Thần Phi tiến hành thôi miên sâu, Diệp Chấn Hòa bàn bạc với viện nghiên cứu về tình huống của cậu xong thì đưa ra kết luận: lần này cực kì thành công.

Chỉ cần bảo trì tiến độ như thế này, tối đa thêm ba lần nữa là Nhan Thần Phi có thể hoàn toàn buông tay.

Đổi cách nói khác, tức là tối đa không quá ba tuần nữa, sau đó thế giới này sẽ chỉ còn Nhan Thần Phi đã hoàn toàn quên mất cô.

Đời này sẽ không còn Tiểu Thần Thần là thanh mai trúc mã của Lục Thi Nhã nữa.

***

Lục Thi Nhã phát hiện cô bắt đầu mất ngủ, không biết trước khi Tiểu Thần Thần điều trị xong có đến lượt cô mắc bệnh trầm cảm hay không.

Dưới cái nóng mùa hè, đêm khuya gió mát, tại vườn sau biệt thự nhà họ Nhan, Lục Thi Nhã nửa nằm nửa ngồi trên xích đu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, bên cạnh cô đột nhiên có một bóng người xuất hiện khiến cô giật mình, chỉ sợ người xuất hiện là cậu.

Lục Thi Nhã ngẩng đầu nhìn, may quá không phải.

Nhưng sau đó cô lại cảm thấy thất vọng.

Rốt cuộc cô đang kì vọng cái gì đây?

Diệp Chấn Hòa ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô vài viên thuốc an thần.

“Gần đây cháu...”

“Không có việc gì chú Diệp, chú cứ tin cháu, cháu từng trải qua sống chết rồi thì chút chuyện tình cảm này chỉ là buồn khổ trong chốc lát thôi. Mỗi ngày nhìn cậu ấy đau khổ, khiến cháu không buông bỏ được. Đến cái ngày cậu ấy quên hẳn cháu, thì cháu cũng được giải thoát, không cần lo lắng cho cháu.”

Bác sĩ Diệp chưa bao giờ gặp một cô bé có tâm trí trưởng thành như Lục Thi Nhã, trong lòng ngoại trừ chấn động, còn có cả sự tán thưởng.

“Cháu có hứng thú muốn trở thành bác sĩ tâm lý không?”

Bác sĩ Diệp đột nhiên đề nghị khiến Lục Thi Nhã sửng sốt, kinh ngạc nhìn ông.

“Kì lạ lắm sao? Cháu là một hạt giống tốt, năng lực, tư tưởng, tố chất tâm lý và sự lý trí của cháu đều rất thích hợp làm một bác sĩ tâm lý. Chú tin chỉ cần cháu chịu khó thì tương lai sẽ danh tiếng vang xa.”

Bác sĩ Diệp nói như thể đang kể chuyện cười, Lục Thi Nhã bật cười ha hả, cười đến không có hình tượng.

“Chú Diệp, chú không nói đùa đấy chứ ạ. Cháu á? Cháu mà làm bác sĩ tâm lý không khéo bệnh nhân sẽ bị cháu hành hạ chết mất.”

Diệp Chấn Hòa bật cười, lắc đầu nhưng vẻ mặt ông rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Lục Thi Nhã bắt đầu suy nghĩ về lời ông nói.

“Chú thật sự không nói đùa?”

Những lời này không còn sự đùa cợt nữa, cô thận trọng hỏi.

Diệp Chấn Hòa gật đầu, sau đó đặt một tấm danh thiếp trước bàn Lục Thi Nhã.

“Nếu sau này cháu có hứng thú cứ liên hệ với người này. Đây là vợ trước của chú, cũng là một bác sĩ tâm lý ưu tú. Cứ nói với bà ấy, cháu là do chú đề cử, nhất định bà ấy sẽ bồi dưỡng cháu.”

Lục Thi Nhã liếc nhìn cái danh thiếp trên bàn.

Phụt, nội tâm muốn phun máu.

Vợ trước? Ngài cũng không đáng tin một chút nào hết, bác sĩ Diệp ạ!

“Chú chắc chắn vợ trước của chú không hành hạ cháu sao?”

Lục Thi Nhã ngượng ngùng nói, Diệp Chấn Hòa cười dịu dàng, vỗ vỗ bả vai của cô.

“Cô ấy là một cô giáo tốt, tin chú đi!”

Nói xong ông rời đi.

Lục Thi Nhã cầm tấm danh thiếp trên bàn, nhìn đi nhìn lại một lúc rồi nhét vào trong túi.

Nghĩ gì thế, tương lai cô phải làm một nhà thiết kế đại tài!

***

Nhan Thần Phi tiến hành thôi miên sâu lần thứ ba, tất cả mọi người đều chắc chắn một việc, cậu đang quên đi.

Quên đi rất nhiều chuyện, mà tất cả đều là những chuyện liên quan đến cô.

Thậm chí, khi đang trả lời câu hỏi của bác sĩ Diệp, Nhan Thần Phi còn không gọi ra được hai chữ Nha Nha.

Quả nhiên, người của sở nghiên cứu nói không sai, tối đa là ba lần, thôi miên tới lần thứ ba, tất cả mọi thứ trong đầu cậu về cô đều tan thành mây khói.

Lần thôi miên cuối cùng tới rất nhanh, Diệp Chấn Hòa hy vọng Lục Thi Nhã không cần theo vào.

Bởi vì quá tàn nhẫn sao?

Bản thân cô cũng nghĩ như vậy, ba lần trước cô đã không chịu nổi, đến lần thứ tư này đoán chừng cô sẽ thật sự tan vỡ.

Lục Thi Nhã về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, vừa dọn dẹp vừa khóc không ngừng. Trong đầu cô như đang có ma quỷ giật dây, giật dây cô mau chạy vào phòng của Nhan Thần Phi, lay câu tỉnh dậy…

Lục Thi Nhã chửi bậy.

Đồ sói mắt trắng dám quên bà đây, bà đây một tay chùi đít, một tay lau nước tiểu nuôi câu khôn lớn mà cậu dám quên chuyện hết của chúng ta, bà đây đánh chết cậu!!

Chửi chán chê, Lục Thi Nhã lại thê lương nở nụ cười, sau đó giơ tay lau nước mắt.

Quên đi, vẫn nên xách túi về cái ổ chó của mình thôi!

Lục Thi Nhã xách túi đi vào thư phòng của Nhan Đình Căn rồi ngồi im lặng ngồi ở đó, chờ bác sĩ Diệp đi ra tuyên bố kết quả cuối cùng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nganluu117Mh nạp từ tối qua đến giờ sao vẫn ko vào xem dc vậy ạ - sent 2023-09-24 20:53:07
hotrodoctruyen@uyennhinee bạn nhắn hỗ trợ để ad trả lời nhé - sent 2023-07-02 18:41:08
uyennhineeKhông biết ai giống mình không nạp rồi mà bị nói thẻ bị lỗi trong khi đó thẻ mình chưa hề đụng nếu đã cố ý nạp thẳng đt thì chẳng mua về nạp đọc truyện chi - sent 2023-07-02 18:25:04
hanh411Sao không đọc được dù đã đóng gói vip - sent 2022-11-16 12:39:22
thoinganTruyện ncc nữ9 như cục cứt - sent 2022-08-28 21:57:31
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương