Nam Thần Khó Theo Đuổi full

Chương 65: Trở về

/180
Trước Tiếp
Mấy ngày trước, cô nhận được lời mời làm việc gửi từ đại học Y ở quê nhà. Nhìn lá thư này, cô hơi ngẩn ngơ.

Thời gian trước, Kha Hàn Dạ gửi thư giới thiệu cô cho đại học Y. Cô không ngờ bên đó lại trả lời nhanh như vậy, xem ra thời gian trở về nhà đã không còn xa.

Lục Thi Nhã hai mươi lăm tuổi, để một mái tóc dài cuộn sóng, mặc âu phục phẳng phiu ôm trọn đường cong. Nhìn khuôn mặt gần như không giống kiếp trước ở trong gương, cô lại cảm thán cuộc sống.

“Than thở cái gì, bây giờ không thích làm việc cho cô nữa sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Kha Hàn Dạ từ phía sau truyền đến, Lục Thi Nhã cười quyến rũ.

“Ân sư, lời này của cô làm em tổn thọ mất thôi.”

“Bớt mồm mép đi. Ở trước mặt cô, chút tâm tư nhỏ nhoi trong lòng em là kính thủy tinh.”

Kha Hàn Dạ không cho cô chút mặt mũi nào, Lục Thi Nhã bày ra vẻ mặt vô tội.

“Em định khi nào trở về? Còn có dự định nào khác không?”

Kha Hàn Dạ thận trọng hỏi cô, Lục Thi Nhã cảm động rối tinh rối mù.

Ngẫm lại năm năm qua, mưa dầm thấm đất, Kha Hàn Dạ đã dạy cô từng li từng tí để cho cô có thành tựu ngày hôm nay, tất cả là công lao của nữ thần tiên.

“Em định tới đại học Y báo danh trước, kế hoạch ban đầu là mở một phòng khám tư nhân tự mình làm chủ ở thành phố Y, cô cũng biết em chỉ thích tự do mà.”

Kha Hàn Dạ không lên tiếng, như đang suy nghĩ gì đó.

Lục Thi Nhã tập mãi cũng thành thói quen, tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ trên bàn.

“Thật sự không có ý định ở lại bên cạnh cô sao?”

Câu hỏi đột nhiên khiến Lục Thi Nhã dừng tay, trong lòng hơi run rẩy.

Kha Đại Đại... muốn giữ cô lại?

Trong chớp mắt, các loại cảm xúc vui sướng nổ bùm bùm trong đầu Lục Thi Nhã, nhưng sau cùng cô vẫn nói:

“Cô, em thật sự rất biết ơn cô bồi dưỡng em mấy năm qua. Nhưng đã tới lúc em nên về nhà rồi, em trốn đi đã nhiều năm, quá bất hiếu với ba mẹ rồi. Năm xưa chú Diệp nói với em, đi theo cô lăn lộn, nhất định sẽ nổi danh thiên hạ. Bây giờ, nhờ phúc của cô, em ở nơi này thu hoạch được không ít, em cũng nên thỏa mãn rồi.”

“Con bé này…”

Giọng điệu Kha Hàn Dạ không còn lạnh lùng nữa, chỉ còn có ý thương tiếc. Bà ném một phần tài liệu tới trước mặt cô.

“Đây là tài liệu về Sở nghiên cứu Tâm lý ở thành phố N, đó là Sở nghiên cứu Tâm lý gần em nhất. Cô đã liên hệ với bọn họ rồi, bọn họ có ý mời em tham dự dự án nghiên cứu của bọn họ. Nếu em không bận và có hứng thú thì đi thử xem.”

Nhìn tài liệu trên bàn, lòng Lục Thi Nhã lại ấm áp thêm vài phần. Kha Hàn Dạ thật sự tốn tâm huyết vì cô. Cô vừa định bước lên yêu thương ôm ấp bà thì bị bà vô tình đẩy ra.

“Làm gì thì làm đi, đừng ở đây vướng bận tay chân.”

Nhìn Kha Hàn Dạ vịt chết còn mạnh miệng, Lục Thi Nhã vẫn bước lên ôm bà, lặng lẽ nói tiếng cảm ơn.

***

Đầu tháng năm, mặt trời nắng chiếu chói chang, Lục Thi Nhã trở lại thành phố Y.

“Tôi đã trở về, xin chào, thành phố Y.”

Cô chạy trốn thành phố này đã năm năm, mỗi năm Tết đến cũng không muốn quay về, đều là Ms.Diêu và Mr.Lục đến tìm cô đoàn tụ. Bây giờ, cô đã thật sự trở về thành phố này rồi.

“Nha Nha!”

Ms.Diêu hét to hết sức, làm cho mọi người ở sân bay đổ dồn ánh nhìn vào hai người. Lục Thi Nhã hết nói nổi, mẹ, mẹ hét to thế làm gì…

Từ nhỏ đến lớn, kiếp trước kiếp này, vì sao Ms.Diêu không hề thay đổi, vẫn mắc hội chứng tuổi teen như vậy?

“Ms.Diêu, Mr.Lục, đã lâu không gặp!”

Lục Thi Nhã nhảy vào vòng ôm của ba mẹ, khiến hai ông bà kích động không thôi.

“Mr.Lục, ba... ba có tóc bạc rồi!”

Lục Thi Nhã giật sợi tóc bạc trên đầu Mr.Lục, Mr.Lục kêu oai oái.

“Con bé này, không biết lớn nhỏ gì cả, ba sắp sáu mươi tuổi rồi, mọc tóc bạc cũng bình thường mà.”

Mr.Lục lầm bầm nói nhỏ, cầm lấy vali của Lục Thi Nhã xách thay cô, lòng cô mềm nhũn ra.

Ba mẹ cô đã hơn năm mươi tuổi rồi, Mr.Lục và Ms.Diêu già rồi, thời gian trôi quá nhanh.

“Mau về nhà thôi, mẹ nấu cho con nhiều đồ ăn lắm, đều là những món con thích.”

Ms.Diêu hưng phấn kéo tay con gái nhà mình. Lục Thi Nhã kéo hai ông bà, cười thần bí nói.

“Chờ đã, còn có người chưa tới mà.”

Thấy con gái nói vậy, Mr.Lục và Ms.Diêu không hiểu ra sao.

“Còn ai nữa?”

Mr.Lục vừa hỏi ra lời, bên kia liền truyền đến tiếng gọi dịu dàng lại gấp gáp.

“Tiểu Nhã!”

Một người đàn ông cao to nhưng không mất vẻ đẹp trai bước nhanh về phía bọn họ.

Mr.Lục và Ms.Diêu choáng váng nhìn chằm chằm chàng trai vừa xuất hiện.

“Nha, ai đây? Cực phẩm như thế!”

“Ms.Diêu, chú ý mặt mũi nào, là người đàn ông của con đấy.”

Phụt…

Hai ông bà Diêu ngất, nhìn con gái nhà mình nhẹ nhàng bước về phía người đàn ông điểm trai đó.

“Sao bây giờ anh mới đến?” Giọng trách cứ.

“Anh bị kẹt xe, cô chú đã đến rồi à?”

“Vận may của anh không tốt lắm, lần đầu tiên gặp phụ huynh đã đến muộn, trừ điểm ấn tượng.”

“Oan quá… lát nữa em nhớ nói thay anh, biết chưa?”

Người đàn ông chạm vào mũi Lục Thi Nhã, ánh mắt đầy cưng chiều. Mr.Lục nhìn thấy mà đau thắt lưng, vội vàng ôm vai Ms.Diêu.

Trời ơi, tại sao lại tới thêm một người nữa giành con gái với ông?

“Ba mẹ, đây là Nghiêm Chính Hạo, ừm… bạn trai quen được một năm của con.”

Ms.Diêu nhìn rồi lại nhìn, sau đó dìu Mr.Lục xoay người đi, lẩm bẩm vài câu rồi quay lại.

“Cháu là Nghiêm gì nhỉ?” Ms.Diêu tố chất thần kinh hỏi.

Phụt… mẹ!

Lục Thi Nhã muốn thổ huyết rồi!

“Nghiêm trong nghiêm túc.”

Không đợi Nghiêm Chính Hạo trả lời, Lục Thi Nhã đã gào lên trước.

Ms.Diêu hiểu ra, lầm bầm: “Hóa là là Nghiêm chứ không phải Nhan*, may quá.”

(*) Nghiêm và Nhan trong tiếng Trung cùng âm đọc.

Lục Thi Nhã quay đầu, cho Nghiêm Chính Hạo một ánh mắt: Em đã nói với anh là ba mẹ em là hai bệnh nhân mắc hội chứng tuổi teen rồi mà.

“Cháu chào hai bác, cháu là Nghiêm Chính Hạo, là người thành phố N. Hiện tại đang đi làm tại một bệnh viện ở thành phố N. Có điều tháng sau cháu sẽ chuyển đến bệnh viện thành phố Y trao đổi học tập, đến lúc đó còn phải nhờ bác trai chăm sóc nhiều hơn.”

Nghiêm Chính Hạo cúi người chín mươi độ với Mr.Lục.

Ông còn đang đau buồn đây! Vừa nghe tới bệnh viện, ông nheo mắt nhìn Nghiêm Chính Hạo một lúc lâu.

Nghiêm Chính Hạo… trong đầu Mr.Lục lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy hơi quen tai.

Một phần tư liệu hiện lên trong đầu, hai mắt Mr.Lục phát sáng.

“Cậu là thằng nhóc phẫu thuật mở hộp sọ kia đấy hả?”

Lục Thi Nhã cười thầm trong lòng đến đau cả ruột. Kiếp trước, cô và Nghiêm Chính Hạo quen biết nhau như thế nào à? Còn không phải là anh tới thành phố Y trao đổi học tập, Mr.Lục tình cờ quen biết với anh, rồi có ý định mai mối sao.

Kiếp trước, Mr.Lục luôn khen Nghiêm Chính Hạo không dứt miệng, chắc kiếp này cũng không kém đi đâu.

“Ai thế?” Ms.Diêu hỏi Mr.Lục.

Mr.Lục ngắm Nghiêm Chính Hạo từ đầu tới chân, sau đó đi tới vỗ vai anh.

“Thế này mới được chứ!”

Ms.Diêu mù tịt nhìn ba người, Lục Thi Nhã thì cười tới rút gân.

“Chúng ta về nhà ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói, con sắp đói chết rồi.”

Mọi người đồng ý, lái xe về nhà họ Lục.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nganluu117Mh nạp từ tối qua đến giờ sao vẫn ko vào xem dc vậy ạ - sent 2023-09-24 20:53:07
hotrodoctruyen@uyennhinee bạn nhắn hỗ trợ để ad trả lời nhé - sent 2023-07-02 18:41:08
uyennhineeKhông biết ai giống mình không nạp rồi mà bị nói thẻ bị lỗi trong khi đó thẻ mình chưa hề đụng nếu đã cố ý nạp thẳng đt thì chẳng mua về nạp đọc truyện chi - sent 2023-07-02 18:25:04
hanh411Sao không đọc được dù đã đóng gói vip - sent 2022-11-16 12:39:22
thoinganTruyện ncc nữ9 như cục cứt - sent 2022-08-28 21:57:31
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương