Nhưng Thẩm Vu Quy nghiêng nghiêng đầu, không nhanh không chậm nói: “Người thật sự đến đây để học hỏi là mấy người Trần Tử Phàm, tôi chỉ đến cho đủ số lượng, cho nên cơ hội này, để dành cho người khác thì hơn.” Lý Lỗi: ??? Sắc mặt ông ta đen sì.
Trong mắt Thẩm Vu Quy thoáng hiện lên ý cười, cô vòng qua người Lý Lỗi rồi ra khỏi phòng làm việc.
Trần Tử Phàm là em họ của Phí Nam Thành, cô không tin Lý Lỗi dám bắt nạt anh ta.
Cô đang định vào phòng thì nghe thấy tiếng nói của mấy người phía sau đang bàn tán: “Có ai đó, mỗi lần thi môn chuyên ngành ở trường đều xếp thứ nhất từ dưới lên, thật không biết lấy đâu ra mặt mũi đến đây quơ chân múa tay!” “Ha, chắc là xấu quá nên không cần mặt mũi nữa.” “Nếu tôi xấu như thế, chắc tôi chỉ dám trốn trong nhà không dám ra ngoài...” Thẩm Vu Quy đi chậm lại, sắc mặt thoáng lạnh đi.
Cô cũng không định so đo với đám người này, dù sao thì gọi bọn họ quay lại cũng đã khiến họ oán giận.
Nhưng từng câu từng chữ đó đều như đâm vào vết thương của cô.
Chị cô vẫn luôn bị cô lập, nhưng có bớt trên
mặt là lỗi của chị sao? Dựa vào đâu mà bắt chị ở nhà không được ra ngoài? Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn mấy người đó, cô còn chưa nói gì thì một giọng nói lười biếng truyền tới: “Người ta xấu hay đẹp thì liên quan gì đến các người? Ăn cơm nhà các người à?” Mấy người đó nhìn thấy Trần Tử Phàm, tức giận nói: “Cậu Trần, chúng tôi không chỉ đích danh ai, chỉ nói chuyện phiếm thôi.” “Đúng vậy, chắc không ai tự nhận là mình đâu nhỉ?” Thẩm Vu Quy cười khẩy: “Cũng không giống một số người, dám nói không dám nhận!” Trong mấy người đó có cả đàn ông, nghe vậy, bị chọc tức, cậu ta đứng phắt dậy: “Được, người tôi nói chính là cô đó! Bản thân như thế nào còn không rõ sao? Ở công ty quơ chân múa tay! Vừa mới về đến nhà đã bị gọi lai...”
“Đúng vậy, tôi với bạn gái mấy ngày rồi chưa được gặp nhau, hôm nay hẹn nhau đi ăn tối, thức ăn vừa được bưng lên bàn đã tôi bị gọi về, bạn gái tôi cãi nhau đòi chia tay kìa!”
Thẩm Vu Quy cảm thấy tức cười, làm tốt công việc là trách nhiệm của bọn họ, dựa vào đầu mà trách cô?
Trần Tử Phàm chau mày: “Các người có ý kiến thì đi tìm anh tôi! Cũng đâu phải bắt mọi người quay lại thức đêm.
Hơn nữa, Zero tấn công tường lửa là chuyện ba ngày sau, là nhân viên phòng kỹ thuật, tại sao mọi người không thể kiên trì cho đến thời khắc cuối cùng?” Lý Lỗi cũng tức giận nói: “Vấn đề đã được giải quyết rồi, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi ở lại đây?” “Biết đâu vẫn còn sơ hở thì sao?” “Không thể nào! Chuyện cô Văn đã giải quyết, không thể có lỡ như! Các cô các cậu ở đây có ý phá đám, làm cho cả phòng phải tăng ca, nếu kết quả ba ngày sau không có vấn đề gì, thì tính sao đây?” Trần Tử Phàm kiên định nói: “Tôi sẽ xin lỗi tất cả mọi người!”