Nam Thành Chờ Trăng Về full

Chương 179: Đẹp trai quá! (1)

/1469
Trước Tiếp
Thẩm Chỉ Lan này đến đây để tìm cảm giác tồn tại sao? Cô còn chưa nói gì, Trương Thiên Thiên đã nổi giận đầu tiên: “Thẩm Chỉ Lan, con mắt nào của cậu nhìn thấy chúng tôi không làm việc? Mọi người đề cử cậu, cậu mới là nhóm trưởng, cậu thật sự cho rằng mình là lãnh đạo sao! Chúng tôi cũng không phải là cấp dưới của cậu!” Sinh viên năm thứ tư đại học sắp tốt nghiệp, lòng đã hướng ra ngoài trường học, đâu còn dăm dắp nghe lời như trước nữa? Lời này của Thẩm Chỉ Lan coi như đã chọc giận tất cả mọi người.

Mọi người nhao nhao chỉ trích cô ta.

“Đúng đó, trong bốn năm đại học, cậu ta luôn biểu hiện rất tốt, bây giờ không giả bộ được nữa sao?” “Cậu ta cho mình là ai, cậu ta đang răn dạy ai?” “Xi - ỷ vào tiếng Anh của mình tốt, hôm qua nhờ cậu ta hỗ trợ thì kiêu ngạo, còn cần người khác phải cầu xin cậu ta sao?”

“Tiếng Anh tốt? Lời này chỉ sợ là châm chọc? Từ Tâm của chúng ta còn chưa nói gì đâu!”

Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan xanh mét, người run rẩy.

Cô ta biết, vừa rồi cô ta xúc động, một câu đã đắc tội với tất cả bạn học.

Giờ thì hay rồi, tất cả đám người này đều đứng về phía Thẩm Từ Tâm.

Nhưng kiêu ngạo không cho phép cô ta cúi đầu, vành mắt cô ta đỏ lên: “Sao các cậu có thể như thế!” Nói xong thì bật khóc chạy ra ngoài!

Thẩm Vu Quy bĩu môi, dáng vẻ này giống như là họ bắt nạt cô ta không bằng...

Cô đang suy nghĩ lại nghe thấy cô gái mà cô vừa đụng vào lên tiếng, từng câu từng chữ giống như dao, châm chọc nói: “Cậu khóc cái gì? Chúng tôi tốt xấu gì cũng ở chỗ này làm việc, có một số người nào đó lại chỉ nói miệng, thật sự coi mình tài trí hơn người! Còn cho mình là ai! Trước kia chúng tôi nhìn lầm, không ngờ cậu là một đóa bạch liên hoa! Tôi thấy suất nghiên cứu sinh trong lớp, cho Thiên Thiên cũng không cho cậu!”

Một câu đâm vào lòng Thẩm Chỉ Lan.

Cô ta dừng bước, như bị tát mấy cái! Người sau lưng bàn tán, chỉ trỏ cô ta, khiến cho cô ta cảm thấy mình giống như bị lột sạch quần áo, mặc cho những người này soi mói.

Một loại cảm giác xấu hổ chưa từng có xuất hiện trong đầu.

Vành mắt cô ta đỏ lên, cuối cùng giậm chân, chạy đi.

Đây chỉ là khúc nhạc dạo nho nhỏ, Thẩm Vu Quy cũng không để trong lòng, nhưng lại bị Thẩm Chỉ Lan ghi hận trong lòng.

Chín giờ, hội thảo giao lưu bắt đầu.

Các sinh viên trong lớp ngồi ở hàng cuối cùng lắng nghe, một là để có thêm kiến thức, hai là để thầy cô có thể gọi bọn họ làm chân chạy việc bất kỳ lúc nào.

Thẩm Vu Quy, Trương Thiên Thiên và đám người Trần Tử Phàm ngồi cùng một chỗ.

Rõ ràng có cảm giác được, hôm nay Trương Thiên Thiên hơi không tập trung, vẫn luôn rướn cổ về phía trước.

Thẩm Vu Quy hỏi thăm: “Cậu đang nhìn gì đó?” Trương Thiên Thiên hơi đỏ mặt, cúi đầu: “Không có gì...” Vừa nói xong, ánh mắt cô ấy nhất thời sáng lên, gương mặt đỏ phấn chấn.

Thẩm Vu Quy nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Là nhóm nghiên cứu sinh của trường học của họ đi vào, trong đó có một nam sinh đeo kính, dáng vẻ thư sinh, nhã nhặn, cười rộ lên rất dịu dàng.

Trương Thiên Thiên hưng phấn cầm tay Thẩm Vu Quy, si mê nói: “Từ Tâm, cậu nhìn thấy không? Aa a! Đàn anh Vu Dương đẹp trai quá!” Trần Tử Phàm ngồi bên cạnh hai người, lạnh nhạt nói: “Cậu chưa từng nhìn thấy trai đẹp à, thật mất mặt!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
linlin1199Đúng ạ, mọi người khen hay rồi mình cx vào đọc thử nhưng không như mong đợi, chắc đi ko hợp gu minh - sent 2024-01-19 22:20:41
phuongquynh2011Ai cũng khen hay, nhưng nữ 9 sao á, ko cường như miêu tả hichic - sent 2024-01-12 10:44:35
buimyduyenSao loading không được ạ - sent 2023-06-02 21:20:22
lanh7806Éc, truyện cẩu huyết k mn - sent 2023-05-31 00:53:54
thoinganTruyện như cl nữ9 thì ngu ngục - sent 2022-10-20 16:05:03
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương