Bỗng nhiên cô nhìn thấy, sau khi nhóm nghiên cứu sinh đi vào, một bóng dáng quen thuộc đi vào dưới sự dẫn đầu của lãnh đạo nhà trường.
Phí Nam Thành mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, cổ áo màu vàng kim, mang theo xa hoa nhưng không khoa trương.
Anh đi ở giữa, ống tay áo tinh xảo, chỗ nào cũng để lộ sự tinh tế.
Anh không nói cười, gương mặt vô cảm, nhưng ngũ quan đó quá mức ấn tượng, dẫn đến trong hội trường có một ngàn người, nhưng từ khi anh vào, anh giống như đã hút đi ánh sáng của toàn bộ hội trường.
Thẩm Vu Quy lại nghĩ tới chuyện hôm qua anh đứng cản trước mặt cô.
Trương Thiên Thiên hỏi: “...
Cậu nói xem, có phải anh ấy rất đẹp trai không?” Cô vội vàng dời mắt, có ý riêng nói: “Đúng thế, rất đẹp trai!” Người đàn ông này, giống như là có mị lực vô hạn vậy.
Thẩm Vu Quy vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu.
Anh có người mình thích rồi! Thẩm Vu Quy, mày tuyệt đối đừng đa tình! Trương Thiên Thiên đắc ý nói: “Trần Tử Phàm, cậu thấy chưa, ánh mắt nữ sinh và nam sinh không giống nhau!” Trần Tử Phàm nhìn thoáng qua Thẩm Vu Quy, miệng còn cãi cố: “Các cậu là người nông cạn, chỉ thích dạng trai bao ăn hại!” Lúc nói chuyện, anh ta đã cầm di động lên, nhắn tin qua WeChat cho Phí Nam Thành: “Anh! Thì ra Mắt Gấu Trúc thích loại hình này!” Anh ta còn có lòng lên website trường tìm một bức ảnh của Vu Dương để gửi kèm theo.
Phí Nam Thành vừa ngồi vào chỗ liền nhận được tin nhắn của Trần Tử Phàm.