“À,“ Hoắc Vi Vũ cười, “Tay tôi cũng có tác dụng khác, chắc anh biết chứ?”
“Biết.” Hắn cầm tay cô đặt lên trên vùng bụng của mình.
Thoạt nhìn vẻ mặt Hoắc Vi Vũ khá bình tĩnh, vì dù sao cũng là cô chủ động mà. Nhưng tưởng tượng và thực tế khác quá xa. Đến khi thực sự đối diện cô vẫn thấy rất căng thẳng.
Lần trước chẳng biết làm chuyện đó với ai mà cô đau mấy ngày liền.
Kích cỡ của Cố Hạo Đình như thế làm cô thấy hơi sợ.
Hoắc Vi Vũ muốn rút tay ra, nhưng hắn nắm rất chặt, không cho cô đi. Vừa cúi người hôn cô, hắn vừa khàn giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Câu nói đó khiến cô yên tâm hơn.
Cố Hạo Đình rất bá đạo, nhưng hắn là quân tử, đã nói thì sẽ giữ lời.
“Còn lâu tôi mới sợ.” Hoắc Vi Vũ đáp lại rồi rũ mắt, hàng mi dài che đi đôi con ngươi lấp lánh gợn sóng.
Cố Hạo Đình thấy cô ngượng ngùng trong lòng lại càng vui, dụ dỗ: “Cởi ra giúp tôi đi, nó nhớ em.”
Nhớ?
Nói với làm mấy chuyện xấu xa bậy bạ là đặc quyền của đàn ông đấy à? Cố Hạo Đình đúng là “hư hỏng” vượt ngoài giới hạn. Hơi thở hắn phả lên mặt cô theo từng câu chữ hắn nói, vừa ấm nóng vừa quyến rũ.
Mân mê có một lúc mà cô đã nhũn chân rồi, không làm tiếp.