Cô rất thích trẻ con. Cô từng nghĩ, Cố Hạo Đình quanh năm suốt tháng không về nhà được mấy ngày, có con rồi, cô có thể làm bạn với con suốt đời.
“Mang thai rồi cũng không được hạn chế quyền tự do của tôi.” Hoắc Vi Vũ yêu cầu.
“Ừm.” Cố Hạo Đình lên tiếng, nhìn cô đắm đuối một hồi rồi buông tay ra.
Hoắc Vi Vũ nằm trên ghế sa lon, ngước nhìn trần nhà, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cố Hạo Đình thế này cũng được đấy chứ. Có lẽ phải sống với nhau mới biết được bản chất đối phương.
Đừng tin vào tin đồn, không nên để lời đồn và định kiến làm mờ mắt.
Nằm một hồi, Hoắc Vi Vũ ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên đánh thức cô. Cô mở cửa thì thấy Lâm Thừa Ân đứng bên ngoài.
“Thừa Ân, sao anh lại tới đây?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
Cậu nắm chặt cánh tay của cô, đi vào trong, gấp gáp nói: “Nhanh lên, Tiểu Ngũ, bây giờ thu dọn đồ đạc rồi đi theo anh, anh đã sắp xếp máy bay rồi. Anh giúp em đi Mỹ, tìm người làm chứng minh thư mới và thẻ xanh cho em. Từ nay về sau, em sẽ sống một cuộc sống mới, Cố Hạo Đình không thể tìm thấy em nữa.”