Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố full

Chương 145: Anh ba nằm không trúng đạn và tiểu lục hồ ly

/507
Trước Tiếp
“Bịch…” Bánh ngọt rơi xuống đất, Tiểu Lục, Tiểu Thất há hốc mồm nhìn tên biến thái có phong cách kỳ dị bên ngoài cửa kia, trên khuôn mặt táo bón vặn vẹo thể hiện ra tâm trạng giống y như Bạch Lạc Thần.

Vẻ mặt giống như bị sét đánh kia của ba anh em nhà họ Bạch hiển nhiên thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ khác. Đám quỷ nhỏ tham ăn đồng loạt quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ánh mắt Ngải Mỹ và La Giai Ni lập tức lóe sáng như sao, kích động đến nỗi giọng nói cũng bắt đầu nhộn nhạo: “Thật đẹp trai, thật cá tính~~!”

Tiểu Lục, Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần: “…” Được rồi, khẩu vị của hai chị gái này cũng đủ quái dị!

Tiểu Tịnh Trần ngoạm mấy miếng ăn hết cái bánh tart trứng, xoa cái bụng nhỏ đã hơi no rồi lại nhìn “anh ba” ngoài cửa sổ. Bé không chút do dự trượt xuống khỏi ghế, vung đôi chân củ cải nhỏ chạy ra khỏi tiệm bánh ngọt, chạy về phía tên biến thái kia trong tiếng la hét của Tiểu Lục và Tiểu Thất.

Bạch Lạc Thần ngăn Tiểu Lục, Tiểu Thất đang có ý định đuổi theo, nói: “Để em ấy đi, ăn nhiều như vậy cũng cần phải vận động một chút. Chúng ta nhiều người như vậy, xem chừng tên biến thái kia cũng không dám ức hiếp em ấy… Mấy đứa mau chú ý chút cho anh!!”

Câu cuối cùng là hét năm đứa quỷ nhỏ tham ăn còn lại. Bởi vì Ngải Mỹ và La Giai Ni đã bị thu hút bởi anh chàng cá tính kia nên tạm thời rút khỏi hàng ngũ tham ăn tục uống.

Năm đứa quỷ nhỏ tham ăn vội vàng gật đầu lia lịa, trên miệng vẫn còn dính bơ trắng.

Anh chàng biến thái tóc đỏ đứng quay lưng về phía tiệm bánh ngọt, đi cùng với cậu ta còn có một cậu thiếu niên và một thiếu nữ trông cũng chỉ tầm khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng thân hình cậu thiếu niên kia nhìn quá mức gầy yếu, cảm giác thận hư như cây liễu trước gió. Cậu ta rưng rưng trừng mắt nhìn cô gái, môi run rẩy như thể đã phải chịu một sự oan ức to lớn. Cô gái rất xinh đẹp, tuổi tác không lớn nhưng biểu cảm lại rất sắc bén, rất cool ngầu, ánh mắt hung ác đang giương nanh múa vuốt nói cái gì đó, mà anh chàng biến thái lại nhàn nhã đứng một bên, vẻ mặt bất cần đời xem náo nhiệt.

Tiểu Tịnh Trần chạy ra khỏi tiệm bánh ngọt, chạy thẳng đến chỗ anh chàng biến thái, giang cánh tay nhỏ xíu ôm lấy bắp đùi anh chàng cá tính khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, âm thanh mềm mại: “Anh ba~”

Anh chàng biến thái liền cứng đờ. Cậu thiếu niên trợn tròn mắt. Cô gái thì câm nín. Cả ba người đồng thời quay đầu sang nhìn Tiểu Tịnh Trần nhỏ bé như hạt đậu, cạn lời.

Anh chàng biến thái cúi đầu “Cạch… cạch…” như một người máy bị gỉ sắt, đối mặt với Tiểu Tịnh Trần đang ngẩng mặt lên tươi cười hồn nhiên: “Anh ba~!”

Khóe miệng anh chàng biến thái co giật kéo Tiểu Tịnh Trần ra, nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ à, em nhận nhầm người rồi.”

Tiểu Tịnh Trần vung tay vào khoảng không muốn tiếp tục ôm chân anh ba, đáng tiếc là tay anh ba rõ ràng dài hơn tay bé rất nhiều. Trán bị giữ bởi lòng bàn tay của anh ba, tay Tiểu Tịnh Trần cho dù làm thế nào cũng không với tới được quần của anh ba. Bé vừa vật lộn với bàn tay tội ác trên trán bé vừa dùng sức hít mũi, rống lên: “Tại sao lại nhận nhầm người? Anh vốn chính là anh ba.”

“Anh không phải.” Phủ nhận~

“Phải.” Khẳng định~

“Không phải.” Nghiến răng~

“Phải.” Nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt, nhân tiện lại vô thức giả nai hỏi lại một câu: “Anh ba, anh bị làm sao vậy???”

Anh chàng biến thái: “…”

Sự trầm mặc của anh ba khiến Tiểu Tịnh Trần khó chịu buồn bực trong lòng. Bé chớp mắt, khóe mắt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, miệng mếu máo uất ức ngước lên nhìn anh ba. Nhìn đôi mắt to trong suốt lấp lánh ánh nước và tràn đầy lo lắng, anh chàng dứt khoát chịu thua rồi!!.

Anh ba phát điên nói: “Em rốt cuộc làm thế nào mà nhận ra anh?” Ngay cả mẹ ruột đi qua trước mặt cũng không nhận ra được~!

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lập tức hậu tri hậu giác hiểu ra anh ba đã thừa nhận chính mình là anh ba rồi?? Thế là Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức thu nước mắt lại, mặt mày cong cong giống như một con mèo con hạnh phúc ôm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình cọ tới cọ lui nói: “Anh ba~”

Bạch Uy Thần đành che trán cam chịu, khom lưng bế Tiểu Tịnh Trần lên, nhéo khuôn mặt bánh bao mập mạp của bé: “Em lại béo lên rồi.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức nhíu mày, nghi ngờ nói: “Nhưng mà ba nói em gầy rồi.”

Bạch Uy Thần: “…” Em có béo thành con gấu trúc thì chú út cũng sẽ chê em quá gầy.

Trong tiệm bánh ngọt, Tiểu Thất bóp cổ Tiểu Lục vừa lắc điên cuồng vừa gào thét: “Á a a a a~~~~, thế mà là anh ba thật kìa? Anh ba làm sao vậy? Bị thứ bẩn thỉu gì bám vào người sao?” Bạn học Tiểu Thất, nếu như cậu còn không buông tay, anh trai Tiểu Lục sẽ thật sự biến thành cái gọi là thứ bẩn thỉu kia đó~!

Vẻ mặt Bạch Lạc Thần cũng hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt trống rỗng, có một linh hồn màu trắng nhẹ nhàng bay ra từ trong miệng. Là cậu theo không kịp thời đại này? Hay là anh ba đã tách rời khỏi xã hội loài người? Con mẹ nó thật là quá kinh khủng rồi ~

“Bạch Uy Thần, đây là ai?” Cô gái cũng không mắng cậu thiếu niên kia nữa mà trực tiếp đem nòng súng chuyển về phía Tiểu Tịnh Trần trong lòng Bạch Uy Thần, móng tay dài được vẽ hoa văn xinh đẹp gần như chọc vào mũi Tiểu Tịnh Trần. Bạch Uy Thần khẽ nhíu lông mày, lui về sau một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách giữa cô gái và Tiểu Tịnh Trần, khóe mắt hơi nhếch lên, cười nói: “Việc này cô không cần biết.” Nói xong còn cúi đầu hôn Tiểu Tịnh Trần một cái.

Tiểu Tịnh Trần thường xuyên được cha hôn thành thói quen. Anh ba là người thân nên đối với nụ hôn của cậu, bé cũng không bài xích một chút nào. Còn về vấn đề “anh em họ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào” có thể nảy sinh ra những chuyện gì đó thì không thuộc phạm vi những việc bé cần phải suy nghĩ hiện giờ.

Thế là Tiểu Tịnh Trần thản nhiên tiếp nhận nụ hôn thân mật của anh ba, nhưng mà nụ hôn này ở trong mắt của cô gái lại hoàn toàn biến thành ý nghĩa khác. Cả khuôn mặt cô ta đều nhanh chóng trở nên méo mó, giương nanh múa vuốt nhào về phía… Tiểu Tịnh Trần đang ở trong lồng ngực của Bạch Uy Thần: “Bạch Uy Thần, cậu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi mình đã nhịn rồi, ngay cả con trai mình cũng đã nhịn rồi. Bây giờ cậu lại tìm một đứa nhóc đến làm mình nhục nhã, cậu quá đáng lắm rồi!!”

Bạch Lạc Thần ở trong tiệm bánh ngọt ngay lập tức hoàn hồn, đập một cái lên bàn, rống lên: “Mẹ kiếp, bà cô đáng chết kia là cái giống quý hiếm từ đâu ra mà dám dùng chân chó để cào em gái của ông đây, ông đây phải giết chết chị ta!!!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi anh năm ~!” Tiểu Lục vội vàng phi người tới ôm chặt eo Bạch Lạc Thần, hai chân giống như bại liệt bị Bạch Lạc Thần kéo đi.

“Xoảng… Xoảng… Xoảng…” Bảy đứa quỷ tham ăn liên tiếp ngã nhào xuống đất.

Tiền Đa Đa ngồi trên đất há hốc mồm giống như là đã trải qua vết thương mà cả đời không thể chịu đựng nổi. Tống Siêu hoang mang chớp mắt, thân hình gầy yếu như cọng mì cứng đờ, khuôn mặt ngây ngốc. Vẻ mặt của Thượng Quan Triết thì rất quái dị, giống như cười mà lại không phải cười, như khóc mà lại không phải khóc, giống hệt một tên thần kinh. Thang Miêu Miêu há miệng giống như con cá rời khỏi nước, ánh mắt trống rỗng mờ ảo. Ngải Mỹ trợn trắng mắt ngửa mặt nằm trên đất, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, đau lòng, tan nát cõi lòng, tim quặn thắt đủ kiểu, tưởng niệm tình cảm lưu luyến còn chưa bắt đầu đã chấm dứt của bản thân (?!). La Giai Ni nằm thẳng đơ trên mặt đất, tròng mắt rưng rưng giống như đã trải qua buồn vui tan hợp của mười kiếp luân hồi, thể xác và tinh thần mệt mỏi. Cô bé cảm thấy như chính mình sẽ không bao giờ có thể yêu được nữa!

So với biểu hiện cụ thể của những người khác, Vệ Thủ hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, đầu óc cậu hoàn toàn không bắt kịp, toàn bộ dây thần kinh não đều thẳng đơ như thảm trải sàn, trong đầu điên cuồng lướt qua chỉ duy nhất một chữ… Em gái em gái em gái em gái em gái em gái em gái…(vô hạn tuần hoàn)…

Bạch Lạc Thần giận dữ rống một tiếng trực tiếp làm lộ ra “bí mật” lớn nhất của Tiểu Tịnh Trần. Cậu bé đáng yêu gì đó đúng là nam nữ không tha biết hay không!

Ở thời điểm mấy đứa quỷ nhỏ tham ăn bị sấm sét cuồn cuộn đánh bên ngoài đến cháy xém bên trong da mềm thịt giòn, trái tim tan nát, tinh thần bị tổn thương, thì Tiểu Thất im hơi lặng tiếng nhảy xuống khỏi ghế, nhanh chân chạy ra ngoài cửa. Tiểu Lục hoảng sợ hét lên: “Tiểu Thất, em đứng lại cho anh, giữa ban ngày ban mặt đừng có mà làm càn.”

Tiểu Thất cũng không thèm để ý đến cậu, trong lòng, trong mắt đều tràn ngập hình ảnh em gái bị “ăn hiếp”. Tiếng hô của Tiểu Lục cuối cùng cũng đem hồn của bảy con quỷ nhỏ tham ăn trở về. Cho dù cảm xúc vẫn còn đang ngổn ngang phức tạp, bọn chúng cũng không thể trơ mắt nhìn cây cỏ linh chi duy nhất của lớp 1-2 bị ăn hiếp mà thờ ơ không làm gì được!

Tiểu Tịnh Trần cơ bản là vị vua ngầm của bọn nhóc lớp 1-2, mặc dù bé nhỏ tuổi nhất, thấp bé nhất, bộ dạng đáng yêu lanh lợi nhất, nhưng cũng lại là một phần tử bạo lực trăm phần trăm. Bị ảnh hưởng bởi mỹ học bạo lực dịu dàng ít nói của bé nên mấy đứa nhỏ bên cạnh bé ít nhiều cũng trở nên hơi bạo lực, hơn nữa còn là loại xấu xa im ỉm, đánh bạn mà không thèm nói trước.

Thế là ngay sau Tiểu Thất, bảy quỷ nhỏ tham ăn cũng hùng hổ chạy ra bên ngoài, khiến những vị khách chuẩn bị vào cửa sợ tới mức lùi sang một bên để nhường đường. Nghé con mới sinh không sợ hổ, những chú nghé con này có phải quá mạnh mẽ rồi hay không~!

Bạch Lạc Thần bị bỏ lại một mình đưa mắt nhìn theo đám bạn nhỏ rời khỏi, cúi đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Lục đang giữ sau lưng cậu, nói: “… Buông tay!”

Tiểu Lục quyết đoán buông lỏng tay, đứng dậy chậm rãi vỗ bụi bặm dính trên đầu gối, uất ức nói trong ánh mắt phẫn nộ của Bạch Lạc Thần: “Trừng em làm gì, em không phải là vì tốt cho anh sao. Trong đám chúng mình thì anh năm là người lớn tuổi nhất. Nếu như náo loạn ra chuyện gì, anh không phải là chịu toàn bộ trách nhiệm sao?”

Bạch Lạc Thần: “…”

“Bây giờ Tiểu Thất đi ra trước tiên rồi chúng ta mới đi ra, cho dù sự việc có xé to hơn nữa thì chúng ta vẫn là những người anh tốt bảo vệ em trai, em gái, hiểu chưa!”

Tiểu Lục âm thầm liếc mắt khinh thường Bạch Lạc Thần, làm cho Bạch Lạc Thần nổi hết cả da gà. Cậu ta liền dò xét kỹ càng cậu em trai này của mình một lần nữa, im lặng nhớ lại đủ các loại sự tích vinh quang mà em sáu Bạch Học Thần đã từng làm, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra hình như nó thật sự chưa bao giờ bị phụ huynh trách phạt vì đánh lộn ẩu đả. Mỗi lần xảy ra đánh nhau, cậu đều là người bị hại đầu tiên, và là người thắng cuối cùng. Không chỉ có cậu, Tiểu Thất dưới sự “chăm sóc đặc biệt” của cậu luôn ở thời điểm người khác không để ý đến trở thành người cười cuối cùng hơn nữa còn không bị phụ huynh trách mắng.

Quả nhiên phong thủy nhà chú ba luôn không giống người thường như vậy, tiếp theo anh ba yêu nghiệt lại còn thêm một tên Tiểu Lục nữa sao?

Bạch Uy Thần từng bước lui về phía sau, thành thạo tránh né móng vuốt sắc bén của cô gái. Nếu móng tay sắc nhọn kia mà để lại dấu vết gì trên khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần thì cậu thật sự chết chắc rồi. Trong lòng Bạch Uy Thần âm thầm phát điên, tôi thích ai hay không thích ai thì có liên quan gì đến cô hả~?

Ông đây có quen biết với cô sao~!

Đúng là đồ thần kinh!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương