Nhật Ký Tra Nam Hoàn Lương

Chương 13: Vật chứng chết đi sống lại

/198
Trước Tiếp
Tuy nhiên, sau khi Triệu Cẩn Du bước ra khỏi phòng, Liễu Tiêm Vũ liền thay đổi vẻ mặt hoảng sợ vừa nãy, ngược lại còn cười với Giang Lưu Ly.

“Muội muội, cảm ơn muội đã tìm nhiều nhân chứng đến giúp tỷ, mượn lời của muội để tìm họ tới đây, còn uy quyền hơn tỷ nhiều.”

Giang Lưu Ly cảm thấy kỳ quái khi nghe thấy những lời này của Liễu Tiêm Vũ, có điều nàng nhìn dáng vẻ không chút sợ sệt của Liễu Tiêm Vũ, trong lòng lại lờ mờ có thêm dự cảm không lành.

Mà sau đó, đám người hầu xác nhận rằng Liễu Tiêm Vũ đã dậy sớm đến tìm Giang Lưu Ly, tra hỏi nàng về chuyện người tình mới của Vương gia.

Ánh mắt Liễu Tiêm Vũ rưng rưng giọt lệ, nàng ta nói với giọng buồn bã: “Suốt cả đêm Vương gia không ở trong vương phủ, thần thiếp thực sự rất lo lắng trong lòng, vừa lúc Lưu Ly nói với thần thiếp là muốn điều tra chuyện này, thần thiếp bèn nhất thời hồ đồ mà đồng ý, vì vậy sáng sớm nay mới qua hỏi nàng ấy. Tự mình dò hỏi chuyện của Vương gia, thần thiếp đã biết tội.”

Nghe thấy lời này của Liễu Tiêm Vũ, trong lòng Giang Lưu Ly không thể giải thích được, nàng ta thừa nhận mình muốn điều tra chuyện người tình mới nhanh như vậy sao?

Về chuyện Tô Tuyết Yên gặp nạn, xem ra Liễu Tiêm Vũ chỉ có suy nghĩ muốn điều tra mình, ngược lại cũng không phải là chuyện gì to tát.

Lúc này, Triệu Cẩn Du chỉ muốn tìm ra hung thủ thực sự đằng sau vụ phóng hỏa này, hắn nhìn về phía Giang Lưu Ly, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ châm chọc.

Triệu Cẩn Du dường như nhận định rằng nàng giống như vai hề nhảy nhót, dù có tìm đến nhiều người như vậy cũng không nói được gì có lợi cho mình, bởi vì bản thân chính là hung thủ thực sự.

Giang Lưu Ly nghiến răng, đối mặt với ánh mắt của Triệu Cẩn Du, nàng hỏi đám a hoàn được Liễu Tiêm Vũ đưa đến vào lúc sáng sớm, hỏi bọn họ có nhìn thấy cây trâm ngọc bích màu tím của mình mà sáng nay Liễu Tiêm Vũ lấy không.

“Chưa từng nhìn thấy.”

Tất cả người hầu và a hoàn đều trả lời giống nhau.

Giang Lưu Ly nhớ lại tình hình lúc đó, lúc này mới nhìn ra được hàm ý thực sự trong nụ cười của Liễu Tiêm Vũ cười với mình vừa nãy.

Lúc sáng, nàng ta đứng ở chỗ khuất cầm cây trâm ngọc bích màu tím của mình và ngắm nghía, bởi vì Tập Phương che mất nên những người hầu kia căn bản không nhìn thấy Liễu Tiêm Vũ lấy cây trâm của mình.

Vì vậy, Liễu Tiêm Vũ không ngại việc nàng tìm người hầu đến để vặn hỏi, bởi vì những người hầu này sẽ trở thành nhân chứng cho việc nàng ta không liên quan đến cây trâm ngọc bích màu tím.

Thì ra lúc sáng Liễu Tiêm Vũ dẫn một nhóm người đến vặn hỏi mình về việc người tình mới là cố ý.

Nàng ta chính là muốn để lại kẽ hở trong việc dò la chuyện riêng tư của Vương gia trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có như vậy bản thân mình mới tìm đến những người này để làm nhân chứng, chứng minh Liễu Tiêm Vũ quả thực nghi ngờ thân phận của Tô Tuyết Yên, nhưng như vậy thì sao chứ?

Điều này không thể chứng minh rằng Liễu Tiêm Vũ có liên quan đến vụ phóng hỏa.

Bị Liễu Tiêm Vũ lập mưu như vậy, trong lòng Giang Lưu Ly vô cùng ấm ức, nàng kìm nén cơn giận, dò hỏi động thái của Tiêm Vũ các hôm nay.

Giang Lưu Ly không tin rằng Liễu Tiêm Vũ không để lại bất kỳ manh mối nào.

Có thị vệ bẩm báo rằng hôm nay có một con chó chạy ra khỏi Tiêm Vũ Các, có người hầu đuổi theo phía sau, còn lại không có bất kỳ điều gì không ổn cả.

“Chó?”

Giang Lưu Ly nhắc lại từ này, nghĩ đến tấm lệnh bài mà hôm nay Liễu Tiêm Vũ muốn lấy từ mình, đột nhiên trong lòng hiểu ra mấy phần.

“Phu nhân đổ mùi hương lên lệnh bài để con chó đánh mùi, sau đó cho người hầu truy tìm theo dấu chân của con chó, như vậy còn sợ không thể tìm ra vị trí của Thiên Hương lầu sao?”

Giang Lưu Ly vừa nói ra, lập tức khiến cho sắc mặt của Liễu Tiêm Vũ trở nên tái nhợt.

Liễu Tiêm Vũ không ngờ rằng Giang Lưu Ly này lại thông minh như vậy, có điều cho dù nàng biết được chân tướng thì thế nào chứ, nàng ta vẫn phải giả bộ vô tội.

“Muội muội, sao muội lại có thể nói lung tung vậy chứ? Con chó mà ta nuôi rất nghịch ngợm, suốt ngày chạy lung tung, từ trước đến nay ta luôn cho người hầu theo sau để trông nom nó, điều này không có gì không ổn chứ?”

“Nếu phu nhân là người nuôi chó chắc có lẽ cũng biết, chó là một loài rất giỏi lần theo dấu vết mùi hương, nếu không ngoài dự liệu của ta, con chó mà phu nhân nuôi lại càng là cao thủ trong số đó, đúng không?” Giang Lưu Ly hỏi lại Liễu Tiêm Vũ.

Khuôn mặt Liễu Tiêm Vũ lộ ra vẻ khó hiểu, nàng ta giống như không biết gì, nhìn về phía thị nữ Tập Phương của mình.

Tập Phương bước ra khỏi hàng và trả lời: “Tuyết Nhi mà phu nhân nuôi là một con ngọc khuyển trên núi tuyết, quả thực là có khả năng lần theo mùi hương, có điều phu nhân là tiểu thư khuê các, không biết gì về việc nuôi chó, tất cả đều do các nô tỳ lo liệu.”

“Phu nhân không hiểu về chó, nhưng ta lại rất rõ. Chỉ cần hôm nay con chó kia đã từng đi qua Thiên Hương lầu, ta sẽ có cách để nó dẫn ta qua đó một lần, nếu phu nhân không ngại giao con chó và tấm lệnh bài cho ta, ta thử một chút là biết ngay.”

Giang Lưu Ly đã chắc chắn bảy tám phần về chuyện này, chỉ cần con chó đó đi đến Thiên Hương lầu, chứng cứ chứng minh Liễu Tiêm Vũ là người phóng hỏa cũng xem như chắc như đinh đóng cột.

Nhưng điều không ai có thể ngờ tới là người hầu bẩm báo chú chó kia đã chết rồi, chỉ cầm lệnh bài từ Tiêm Vũ các tới.

Liễu Tiêm Vũ run rẩy nói: “Ngươi nói láo, Tuyết Nhi của ta sao có thể chết được? Rõ ràng sáng sớm nay nó còn chạy nhảy hoạt bát...”

Lô Hoa, một thị nữ của Tiêm Vũ các đứng ra, nói với vẻ hoảng sợ: “Đây đều là lỗi của nô tỳ, hôm nay lúc nô tỳ cho Tuyết Nhi ăn, đã bỏ nhầm thuốc chuột vào trong thức ăn của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi... cứ như vậy mà đi rồi, phu nhân tha tội.”

Nói xong, Lô Hoa quỳ xuống đất, vả vào miệng mình.

Cơ thể Liễu Tiêm Vũ lung lay sắp đổ, dường như không thể chấp nhận được sự đả kích của tin tức này, chỉ tựa vào người Tập Phương khóc nức nở.

Giang Lưu Ly ngửi tấm lệnh bài trong tay, không có chút mùi hương nào cả, rõ ràng là đã bị người khác lau sạch.

Hiện tại con chó cũng đã chết, Giang Lưu Ly cười nhạt: “Sao lại trùng hợp như vậy? Ta vừa muốn tìm con chó, con chó đã chết bất đắc kỳ tử rồi.”

Nghe vậy, Tập Phương quỳ xuống tố cáo với Vương gia: “Vương gia, Tuyết Nhi là thú cưng mà phu nhân đã nuôi ba năm rồi, phu nhân thương yêu Tuyết Nhi nhất, hiện tại Tuyết Nhi đã chết, phu nhân vô cùng đau buồn, Giang chủ tử sao có thể giội nước bẩn lên người phu nhân như vậy chứ?”

“Giội nước bẩn? Liễu phu nhân có thể ra tay tàn nhẫn với thú cưng mà mình đã nuôi ba năm, người nào có thể đuổi kịp lòng dạ ác độc này!”

Một giọng nói mang theo vẻ châm chọc từ xa vọng lại gần, mọi người nhìn qua liền thấy Thẩm Mạn Âm đang tiến lại.

Mà trong lòng của Tử Mộng, thị nữ bên cạnh Thẩm Mạn Âm đang ôm một chú chó nhỏ màu trắng như tuyết.

Chú chó đó chính là Tuyết Nhi mà Liễu Tiêm Vũ nuôi.

“Tuyết... Tuyết Nhi.”

Khi Liễu Tiêm Vũ nhìn thấy chú chó con được người khác ôm trong lòng mà không tổn hại gì, lập tức vô cùng kinh ngạc.

Sao lại như vậy, rõ ràng thuộc hạ đã bẩm báo rằng chú chó đã chết rồi mà?

Thẩm Mạn Âm hành lễ với Triệu Cẩn Du, bình tĩnh khoan thai giải thích: “Thị nữ Tử Mộng của ta nhìn thấy Lô Hoa hành động lén lút, bèn bí mật bám theo, đổi thức ăn mà Lô Hoa cho chú chó ăn, nên mới cứu được mạng của chú chó này.”

Trong lòng Liễu Tiêm Vũ thầm hận Thẩm Mạn Âm hay lo chuyện bao đồng, trên mặt lại hành lễ cảm ơn Thẩm Mạn Âm, nói với vẻ cảm kích: “Đa tạ nương nương đã cứu Tuyết Nhi của ta.”

Nói xong, Liễu Tiêm Vũ bèn tiến lên trước đón lấy chú chó nhỏ từ trong vòng tay của Tử Mộng.

Chú chó nhìn thấy chủ nhân bước đến, vẫy đuôi thích thú, muốn bổ nhào vào vòng tay của Liễu Tiêm Vũ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ha Nguyen1587443406Truyện này có drop ko admin ơi - sent 2023-07-20 13:44:04
Tam Nguyen1688274055Lâu duyệt thẻ quá - sent 2023-07-02 12:05:51
loan1414Truyện hay mà 1 tháng nay chưa thấy lên, hic. Hi vọng k bị drop :( - sent 2023-06-20 22:36:33
loan1414Truyện hay mà mãi chưa lên chương mới vậy ad ơi - sent 2023-06-05 01:55:54
Ha Nguyen1587443406Cho mình xin lịch lên truyện với. Hóng mãi - sent 2023-05-27 14:11:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương