Nông Viên Tự Cẩm

Chương 124: Không đề

/622
Trước Tiếp
Mặt Dư Tiểu Thảo không đổi sắc, vẫn cứ treo giả cười nói: “Đại bá mẫu nói đúng rồi! Nãi, người muốn loại rau nào, con đi hái cho người.”

“Những loại đó, mỗi loại hái một sọt đi!” Trương thị cũng là kẻ trục lợi lão luyện, nhìn ra giá trị của vườn rau xanh non mơn mởn trước mắt này. Bốn năm loại rau củ này, nếu như mỗi loại lấy một sọt, ít nhất cũng phải được 250 cân, nhất định phải bán được mấy lượng bạc nhỉ?

Trước kia khi có Dư Hải chưa cảm thấy được, từ sau khi tách ra ở riêng, thiếu đi Dư Hải giỏi bắt cá này, không nói đến cá bắt được ít hơn năm ngoái một nửa, ngay cả chủng loại cá cũng chỉ có một. Mấy người khách hàng cũ cũng dần dần không còn đặt hàng nhà bọn họ nữa bởi vì Dư gia không thể cung cấp đầy đủ được yêu cầu của bọn họ.

Bây giờ, Dư Đại Sơn chẳng những phải ra biển bắt cá theo Dư lão đầu, còn phải ngồi xổm ở chợ cá chờ người mua với những ngư dân khác. Khi giá tị trường không tốt còn có thể thừa lại cả nửa số cá. Bọn họ đã ăn cá liên tục trong suốt hơn một tuần, thứ trước kia tiếc không nỡ ăn, bây giờ cũng ăn đến muốn ói. Trời đang dần ấm lên, nếu như không ăn, cá rất nhanh sẽ hỏng mất.

Tiền cha con Dư lão đầu mang về càng ngày càng ít, Trương thị cũng càng ngày càng nóng lòng. Con trai út lại nhờ người đưa tin tức về nói muốn thi vào thư viện Vinh Hiên, bút mực sách vở đều cần tiền. Tiền thuê nhà của căn nhà ở thị trấn lại đến kỳ nộp, đầu xuân cháu trai nhỏ Đậu Đậu lại bị bệnh một trận... Từng khoản, từng khoản đều phải chi tiền ra.

Nhìn tiền bạc trong tay càng ngày càng ít, trong lòng Trương thị giống như đang bị lửa đốt, ăn không ngon ngủ không yên, trong miệng đã nổi lên mấy nốt nhiệt rất lớn. Nghe Lý thị về nhà nói, bây giờ rau nhà lão nhị trồng đã bắt đầu bán, con ngươi bà ta đảo quang rồi đã nghĩ ra ý tưởng này.

Dư Tiểu Thảo lại không dễ bị Trương thị bắt nạt giống cha mẹ nàng như vậy, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Nãi! Bà chuẩn bị coi rau là cơm ăn à? Bà định lấy để chống đói sao? Bốn năm sọt rau củ, mấy miệng ăn nhà bà ăn cố sức ăn ít nhất cũng có thể ăn được mười, hai mươi ngày ấy nhỉ? Bà không sợ để rau ở trong sọt lâu quá bị hỏng sẽ lãng phí sao?”

“Ngươi quan tâm chúng ta ăn như thế nào làm gì hả? Nãi ngươi bảo ngươi hái, ngươi làm theo là được rồi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy hả?” Lý thị đã vội đến khó dằn nổi mà tự mình ra tay. Ăn cải trắng, củ cải nấu với nước và bánh từ lương thực phụ cả một mùa đông, nhìn thấy nhiều rau cải như vậy, đôi mắt nàng ta cũng xanh rồi. Trước nay, nàng ta chưa từng khao khát được ăn một bữa rau cải xào như vậy!

“Đại bá mẫu! Cẩn thận đừng giẫm hỏng rau củ đó...” Lời của Dư Tiểu Thảo vừa nói ra, cây rau xà lách dưới chân Lý Quế Hoa kia đã chịu trận rồi. Mỗi một cây rau xanh đầu là bạc trắng đấy, Tiểu Thảo đau lòng không thôi!

Đúng lúc này? Một tia sáng màu vàng nhanh như tia chớp bắn về phía Lý Quế Hoa. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, Lý Quế Hoa bụm mặt ngồi xuống đất trồng rau, ồn ào rất lớn. Đùi nàng ta đè lên rau trong vườn. Nếu những cây rau xanh này có sinh mạng, chúng nhất định sẽ kêu lên thảm thiết trước khi chết.

“Á... Con mèo nhà ai, tại sao lại thả ra vồ người vậy hả?” Trương thị nhìn vào thật kỹ, một con mèo con còn chưa lớn bằng nắm tay, cả người có lông tơ màu vàng, đôi mắt màu vàng hung hăng nhìn thẳng Lý Quế Hoa, thể hiện sự hung mãnh không tương xứng lắm với dáng người của nó.

Bánh Trôi Nhỏ, làm tốt lắm! Dư Tiểu Thảo liều mạng khen ngợi Tiểu Bổ Thiên Thạch ở trong lòng.

[Lải nha lải nhải, giọng nói khó nghe giống như tiếng giết heo, ồn chết người mà!] Tiểu Bổ Thiên Thạch khó chịu liếm liếm móng vuốt của mình, nhìn Lý thị như hổ rình mồi, dường như chỉ giây tiếp theo sẽ nhảy dựng lên, nhào về phía “con mồi” của nó một lần nữa.

“Mặt của ta!” Lý Quế Hoa lấy tay đang che trên mặt xuống, lại bị hoảng sợ vì máu trên tay. Con mèo đáng chết! Nó lại dám cào lên mặt nàng ta, nếu bị phá tướng, vậy phải làm sao bây giờ?

Nếu Tiểu Thảo có thể nghe được tiếng lòng của nàng ta, khẳng định sẽ khinh bỉ không thôi: Đại bá mẫu à, ngươi không phá tướng cũng chẳng hơn được tí nào đâu, một khuôn mặt ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố đấy!

Trương thị khom lưng cầm lấy một hòn đất, khi đang muốn ném về phía con mèo vàng nhỏ lại phát hiện con mèo nhỏ kia đã chuyển lực chú ý lên trên người bà ta, chỉ một con vật nhỏ nhỏ lại tản ra uy thế khiếp người. Bà ta cảm giác không phải đang đối mặt với một con mèo con, mà là một con hổ dữ uy phong lẫm lẫm.

Chân Trương thị bắt đầu run run, hòn đất trong tay rơi trên mặt đất, lắp bắp nói: “Nha đầu chết tiệt kia, đây là mèo ngươi nuôi à? Mau đem nó đi đi!”

Vẻ mặt Dư Tiểu Thảo cũng rất bất đắc dĩ: “Nãi! Con mèo con này con nhặt từ trong núi rừng, chỉ mới nhặt về không lâu, còn chưa thuần hóa nên rất ngang bướng! Ai nói cũng không nghe, con và Tiểu Liên cũng đã từng bị nó cào bị thương, con cũng không dám chọc nó.”

Lý thị bị máu tươi trên tay kích thích, nàng ta đột nhiên giống như điên rồi nhào về phía con mèo vàng nhỏ. Nàng ta đi qua chỗ nào, rau củ đều không thoát khỏi thảm cảnh.

“Rau của ta!” Tiếng kêu của Dư Tiểu Thảo vô cùng thê lương.

Con mèo vàng nhỏ dường như nhận thấy được tâm trạng của chủ nhân, vội vàng lắc mình lao về phía đất đã thu hoạch hết rau rồi, động tác vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn. Thân mình mấp ú béo tròn của Trương thi lập tức nhào vào đất trồng rau, cả khuôn mặt to tướng chấm đất, nửa ngày không bò dậy nổi. Vùng vẫy nửa ngày mới có thể ngồi dậy, mới phát hiện trong miệng mình ngoạm đầy đất cát, nàng ta không ngừng phun ra.

[Ranh con! Đấu với bản thần thạch à! Hừ hừ! Buổi tối cứ chờ gặp ác mộng đi!] Giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch đầy nguy hiểm, chỉ có Dư Tiểu Thảo mới có thể nghe được. Ở một góc người khác không thể nhìn thấy được, một sợi linh lực dạng khó chui vào trong lỗ mũi Lý thị mà nàng ta lại không hề hay biết!

“Mẹ, mau bắt lấy con mèo chết tiệt này giúp con, con muốn nướng nó, nướng chín cho đỡ điên tiết!” Lý thị không tin tà, nhất định phải bắt bằng được con mèo nhỏ.

Sau đó mọi người đều nhìn thân mình béo đến giống như hình cầu của Lý thị, nhào lộn, lần mò, bò, lăn vô cùng buồn cười ở trong sân. Mãi cho tới khi mệt đến không thở nổi, nàng ta vẫn chưa thể sờ được một cọng lông mèo.

Chạng vạng tối đầu mùa xuân vẫn còn lành lạnh, cả người Lý thị đầy mồ hôi, trên mặt mồ hôi và bùn đất trộn lẫn vào nhau, giờ diễn tuồng cũng không cần phải trang điểm nữa. Nàng ta đặt mông ngồi dưới đất không đứng dậy, vỗ chân gào: “Đây không phải là bắt nạt người ta hay sao? Ta mặc kệ, mèo nhà các ngươi cào ta bị phá tướng, các ngươi phải bồi thường! Phải... Bồi thường năm lượng bạc mới được...”

“Ai phải bồi thường năm lượng bạc? Gương mặt kia của ngươi ngay cả năm văn tiền cũng không đáng giá, còn đòi năm lượng bạc, sao ngươi không đi cướp luôn đi?” Lời nói mạnh mẽ gay gắt như vậy xuất phát từ Dư lão đầu đang vội vàng đi tới từ bên ngoài. Ông cũng đang tức điên, nếu không cũng sẽ không nói nặng lời với con dâu như vậy.

Lý thị không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha chồng sầm mặt. Nhìn thấy Dư lão đầu đi vào, nàng ta vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, động tác kia linh hoạt đến mức không hề giống một bà mập có thể thực hiện được.

“Con mèo cào ngươi, vậy ngươi đi tìm nó đi! Một con mèo con còn chưa cai sữa ngươi cũng không trị được, còn có mặt mũi đòi tiền của người ta? Dư gia ta không có người ngang ngược ngoa ngoắt như vậy, nếu ngươi còn dám đến làm phiền nhà lão nhị, ta đành phải đi tìm Lý Lão Xuyên nói chuyện một chút thôi!” Lý Lão Xuyên là cha Lý thị, thời tuổi trẻ cũng là một người tài ba, tích cóp được chút gia nghiệp, cho nên điều kiện của Lý gia tốt hơn rất nhiều với Dư gia.

Lý thị ấp a ấp úng không dám nói nhiều hơn một câu. Tuy rằng cha thương nàng ta nhưng lại là một người cổ hủ, cho rằng con gái gả chồng như bát nước đã đổ đi, chuyện gì cũng phải nghe theo cha mẹ chồng. Nếu để cha biết nàng ta đến nhà chú em lừa đòi tiền, nhất định sẽ không nhận đứa con gái này nữa. Nàng ta còn phải dựa vào trợ cấp của cha mẹ, tuyệt đối không thể để cha biết!

Trương thị thế mà lại nói giúp nàng ta một câu: “Nói chuyện gì chứ, lời Quế Hoa nói cũng chỉ là lời tức giận, liệu có thể lấy tiền của nhà lão nhị thật sao? Hơn nữa, con mèo nhà lão nhị nuôi cào người bị thương, còn chưa nói lại với người ta câu nào đâu?”

“Ta còn chưa nói đến bà đâu! Bà đến nơi này làm gì hả? Tới hỏi xin rau nhà lão nhị à? Cái miệng bà không biết xấu hổ hay sao?” Ánh mắt Dư lão đầu nhìn về phía Trương thị tràn đầy thất vọng, phẫn nộ và bi ai!

Khi cả nhà lão nhị khó khăn nhất đã bị bà ta bức ra khỏi nhà, gần như là ra đi tay không. Đặc biệt là sau khi giấu đi ba trăm lượng tiền bán gấu lão nhị dùng nửa cái mạng để đổi lấy, ông dường như không đêm nào có thể yên giấc, nội tâm vô cùng dày vò. Mà Trương thị lại giống như đã ném xuống được tảng đá lớn trên người, lời nói và hành động đều nhẹ nhàng hơn không ít!

Sao bà ta không nghĩ lão nhị cũng là cốt nhục của ông chứ? Ông thừa nhận từ trước tới nay mình không hề bất công thiên vị, luôn đối xử với Đại Sơn như con trai mình. Khi tách ra ở riêng đã chia cả chiếc thuyền mới mua được bằng tiền của lão nhị cho lão đại. Chẳng lẽ bà ta không thể đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, đối xử với con cái ông như với con ruột được sao?

Kết quả, hãy nhìn đi! Trương thị đã làm ra chuyện gì? Gả con gái lớn của ông đi cách xa tới mấy trăm dặm, bán cho một người goá vợ làm vợ kế. Con gái lớn nhất định đã thất vọng với người làm cha này rồi, xuất giá nhiều năm như vậy, ngoài vài lần về thăm lão nhị, dường như luôn không hề muốn đối mặt với gười làm cha như ông.

Lão nhị là người có khả năng, vốn tưởng rằng Trương thị sẽ nể mặt tiền bạc, đối xử với cả nhà lão nhị tốt hơn một chút. Nhưng thật sự thì sao? Trong lúc lão nhị trọng thương lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, Trương thị lại ép người ta chủ động đề ra chuyện ở riêng, chỉ chia cho một căn nhà cũ rách nát khắp nơi lọt gió và hai lượng bạc vô cùng ít ỏi...

Dư lão đầu cảm thấy nhẫn nại của mình đã sắp đến cực hạn rồi, không thể để Trương thị cứ làm bậy như vậy nữa. Ông phải lấy uy phong của gia chủ ra mới được thôi!

Trương thị đối mặt với đôi mắt người bạn già lóe lên lửa giận, trong lòng cũng đã khiếp đảm. Bà ta vẫn mạnh miệng nói: “Không phải nhà chồng Thải Điệp sắp đưa sính lễ đến hỏi cưới sao? Ta nghĩ trong nhà không gì để chiêu đãi, lại nghe nói nhà lão nhị trồng được rau... Làm nhi tử hiếu kính cha mẹ chút rau xanh, đó không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương