Nông Viên Tự Cẩm

Chương 138: Phủ thành

/622
Trước Tiếp
Tuy nói phần lớn diện tích rau củ đã đưa ra thị trường, rau dưa Dư gia cho dù hương vị hay độ tươi mới cũng tốt hơn nhà khác rất nhiều.

Bởi vậy, tuy rằng giá cả rau củ Dư gia đắt hơn nhà khác một chút, nhưng Diều gia và Trần Tu Lâu vẫn tiếp tục đến Dư gia mua rau củ.

Đương nhiên, rau củ đúng mùa sẽ ngon hơn rất nhiều so với lúc đầu xuân.

Nhưng ngày mà rau củ đắt hơn thịt heo đương nhiên sẽ không thể quay lại nữa!

Khi tia nắng ban mai đầu tiên thắp sáng đỉnh núi Tây Sơn, chim chóc còn ở trong ổ hót vang những âm thanh đầu tiên.

Dư Tiểu Thảo đã rất tự giác bò dậy rửa mặt, Tiểu Thạch Đầu rúc trong ổ chăn hâm mộ nhìn nàng.

“Có muốn gì không? Tỷ đi phủ thành mua cho đệ!” Tiểu Thảo dùng giọng điệu của một người chị nói với Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Đệ cũng không cần thứ gì, đừng tốn kém mua đồ ăn đồ chơi, nếu như tiện đường mua về chút giây bút cho đệ.

Đệ cảm thấy chữ của mình vẫn kém hơn một chút so với mấy bạn cùng phòng ngủ.” “Mấy người ở cùng phòng để không là dòng dõi thư hương thì cũng nhà có tiền.

Phần lớn bọn họ ba tuổi đã học vỡ lòng, để bắt đầu động vào giấy bút từ bao giờ chứ? Kém hơn bọn họ chút nữa cũng không mất mặt!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy có lòng hiếu thắng không phải chuyện xấu, nhưng cũng không thể chấp nhất quá mức với cái hạng nhất.

Tiểu Thạch Đầu trở mình trong ổ chăn, cười hì hì nói: “Không phải đệ hơn thua với người ta, tiên sinh nói, chữ đẹp cũng hỗ trợ rất nhiều đối với kỳ khảo thí trong tương lai.

Đệ vốn dĩ đã học vỡ lòng muộn hơn người khác, bây giờ càng phải phấn đấu để theo kịp.

Nếu giấy bút ở phủ thành rẻ hơn ở thị trấn, vậy nhân cơ hội này mua nhiều một chút để dành dự phòng! Không cần dùng đến tiền trong nhà, tiền tiêu vặt của đệ hẳn là đủ rồi!” Từ khi Tiểu Thạch Đầu đi học ở thị trấn, Tiểu Thảo chưa từng cắt tiền tiêu vặt của cậu, mỗi tuần ít nhất ba chục năm chục văn tiền, cậu bé tiếc không nỡ tiêu, đều giữ lại mua giấy bút gì đó.

Nhưng nhị tỷ lại suy nghĩ quá chu đáo, trước nay chưa từng thiếu giây bút gì đó.

Cho nên, cộng cả kho bạc nhỏ của cậu vào cũng được mấy trăm văn rối, Dư Tiểu Thảo đi tới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, cười nói: “Chút tiền đồng kia của đệ vẫn nên giữ lại ăn quà vặt đi! Chuyện bút mực không cần lo lắng, không phải đã có nhị tỷ sao! Bây giờ nhị tỷ đệ có tiền, tương lai sẽ càng có tiến! Đệ chỉ cần an tâm đọc sách, những chuyện khác không cần suy nghĩ!” Chờ sau khi vịt Quế Hoa của Trần Tu Lâu tạo được danh tiếng, Dư gia một năm ít nhất cũng có thể thu được hơn một ngàn lượng.

Đừng nói cho một đứa trẻ đọc sách, dù cho tất cả con trong nhà đều đi học, cũng không dùng hết bao nhiêu tiền.

Cảm giác có thật nhiều tiền thật là tốt! “Dư thúc, Tiểu Thảo đầu? Có thể xuất phát chưa?” Giọng nói của Triệu Hàm truyền đến tai hai chị em.

Tiểu Thạch Đầu cười ha hả, nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng kỳ kèo nữa! Đừng để Hàm ca ca chờ sốt ruột!” “Tới đây, tới đây!” Tiểu Thảo vội lấy tay nải tự mình đã chuẩn bị thật tốt từ ngày hôm qua, cuống cuồng lao ra khỏi nhà.

Liễu thị đang giao lương khô ăn trên đường cho chồng mình, thấy Tiểu Thảo còn mặc quần áo ngày hôm qua, nhíu mày nói: “Không phải mẹ đã may cho con bộ quần áo mới sao? Mau đi thay đi!” “Bộ này cũng khá tốt mà! Không cần thay nữa...” Tiểu Thảo nhìn quần áo trên người một lượt, tuy rằng chỉ là vải thô, nhưng không mụn và không vết bẩn, cần gì phải thay đổi?

Dư Hải cười ha hả: “Mẹ con bảo con thay vậy con hãy thay đi! Ra ngoài mặc bộ đồ mới, tạo tâm trạng tốt sẽ có điềm tốt.” Dư Tiểu Thảo còn muốn nói gì nữa, nhưng bị mẹ xô đẩy vào phòng.

Liễu thị lấy ra một bộ quần áo thêu hoa mới tinh từ trong rương mây.

Áo ngắn nhỏ chiết eo thêu hoa màu xanh nhạt, phối hợp với quần váy màu xanh biển dài tới mắt cá chân.

Nói là quần váy, thoạt nhìn không khác gì vậy, chỉ là ở giữa chia ra thành hai cái ống quần, may như vậy cưỡi ngựa đi đường đều thuận tiện hơn rất nhiều.

Tuy nói quần áo làm từ vải bông, nhưng vẫn tương đối tốt hơn vải bông nhỏ, sau khi giặt là vô cùng ngay ngắn, mặc vào cũng rất ra dáng.

Đây là lần đầu tiên sau khi chuyển kiếp Dư Tiểu Thảo loại quần áo như vậy, rất điệu đà xoay một vòng trước mặt Liêu thị, hai tay nâng mặt, cười híp mắt nói: “Mẹ, con đẹp không?”

“Đẹp lắm, đừng làm dáng nữa! Ngồi xuống, mẹ búi hai búi tóc cho con.” Hai tay Liễu thị tương đối linh hoạt, chỉ một lát sau, đã dễ dàng cột búi tóc lại bằng một cái nơ con bướm.

Áo ngắn chiết eo, ôm khít cái eo nhỏ xinh chỉ một tay có thể ôm hết của Tiểu Thảo, hai búi tóc cộng thêm khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng như tuyết, đôi mắt to sáng như làn nước mùa thu, quả thực dễ thương đến mức không thể diễn tả được.

Triệu Hàm đang xếp yên ngựa lên trên lưng con lừa nhỏ, sau khi thấy cách ăn mặc mới của Dư Tiểu Thảo, thiếu chút nữa không nhận ra nàng.

Nhìn kỹ vài lần, mới trêu ghẹo nói: “Ấy, đây là tiểu gia Bích Ngọc(1) đến từ đâu đây? Sinh ra đã có một hình dáng thật đẹp!” (1) Tiểu gia Bích Ngọc: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp của một gia đình nghèo thời xưa.

Xuất xứ từ “Tập thơ nhạc phủ - Bích Ngọc ca”.

Dư Tiểu Thảo trừng to mắt, đôi tay chống nạnh, cười như không cười nói: “Hàm ca, huynh đây là đang đùa giỡn ta sao?” Triệu Hàm đỏ bừng mặt, không dám nhìn nàng, nói: “Ta...

Ta thật lòng khen muội mà!” Liễu thị dùng sức vỗ một chút trên lưng Tiểu Thảo, nói với Triều Hàm: “Đừng để ý đến nha đầu này, nó vẫn thường hay nói mấy câu điên khùng! Thật không có cách nào với con bé này! Mau chóng xuất phát đi, cẩn thận buổi tối vẫn không đến được phủ thành!” Lựng Tiểu Thảo bị vỗ đến phát đau, chu miệng lên, nhỏ giọng lầu bầu: “Nếu không phải mẹ bắt con thay quần áo, chúng ta cũng sắp đến thị trấn rồi.

Người ta cũng chỉ là đùa với Hàm ca một chút thôi mà, sao lại xuống tay nặng như vậy chứ.

Con có phải con ruột của mẹ không đó?” “Con là khoai lang đào được từ trong đất!” Liễu thị tức giận mắng vui một tiếng, tiễn cha con Tiểu Thảo ra khỏi nhà, đỡ con gái lên lưng Tiểu Hồi cùng với Dư Hải, dặn dò, “Kỹ thuật cưỡi lừa cưỡi ngựa của hai người đều không ra sao cả, đi chậm một chút, cẩn thận cả đoạn đường!” Yên ngựa trên người Tiểu Hội là cái Triệu Hàm dùng khi còn nhỏ, đặt ở trên người con lừa con vừa lúc thích hợp.

May mắn thời điểm Liễu thị làm quần áo, Tiểu Thảo bảo nàng ấy đổi váy thành quần váy, khi ngồi trên yên ngựa sẽ không có áp lực.

Ống quân to rộng, giống như hai làn váy, đong đưa theo bước chân con lừa nhỏ.

Lúc mới bắt đầu, Tiểu Thảo cưỡi trên lưng lừa còn có chút khẩn trương, cha con Triệu thị cũng thả chậm bước chân, phối hợp bước chân cha con Dư gia.

Dần dần, Tiểu Thảo tìm được tiết tấu, thân thể không còn căng cứng như vậy nữa.

Con lừa nhỏ cũng cảm giác được chủ nhân thả lỏng, bước chân cũng trở nên hân hoan theo.

Sau khi được nước linh thạch gột rửa thay đổi, linh tính của Tiểu Hôi cũng không kém hơn hai con tuấn mã của Triệu gia.

Căn bản không cần Tiểu Thảo ra lệnh, con lừa con chạy vừa nhanh vừa vững vàng, thậm chí còn vượt qua nhịp bước của Dư Hải, một con lừa dẫn đầu chạy ở phía trước.

Cho dù trên đường núi gập ghềnh, Tiểu Thảo cũng không cảm thấy xóc nảy, còn thoải mái hơn nhiều so với ngồi xe lừa.

Tiểu Thảo tính toán, lần sau đi thị trấn, có nên cưỡi lừa đi hay không? Rất nhanh, kỹ thuật cưỡi ngựa của Dư Hải cũng chậm rãi trở nên thuần thục, tốc độ một hàng bốn người dần dần tăng lên.

Làm cha con Triệu gia ngạc nhiên chính là cho dù là tốc độ hay sức chịu đựng, con lừa con của Dư gia vậy mà lại có thể theo kịp ba con tuấn mã.

Bởi vì con lừa con có sức lực, bốn người đến phủ thành sớm hơn một canh giờ so với thời gian dự tính.

Phủ thành dù sao cũng là phủ thành, phồn hoa hơn rất nhiều so với trấn Đường Cổ.

Đường phổ rộng lớn bằng phẳng, cửa hàng hai bên san sát, ánh chiều tà phía chân trời, chiếu vào ngói xanh tường đỏ, lầu trên các mái cong cong.

Kiến trúc ba tầng gạch đỏ ngói xanh kia, cờ xí chiều bài của cửa hàng tung bay thật cao kia, ngựa xe tới lui kia...

đều tỏ rõ sự phồn hoa của phủ thành.

Dư Tiểu Thảo dắt con lừa con, đứng lặng bên trong dòng người rộn ràng nhốn nháo ở nơi đây, nhìn từng khuôn mặt hoặc phong nhã, hoặc tươi mát, hoặc chân thành, hoặc lõi đời, trong tai đều là tiếng hét to rất có lực xuyên thấu của những tiểu thương và ngẫu nhiên sẽ truyền đến ngựa hí thật dài.

Một mảnh mênh mông thịnh thế, phồn hoa như mộng...

Triệu Bộ Phàm tới phủ thành không chỉ một lần, nhìn mãi cũng quen mắt quang cảnh như vậy, hắn nhẹ giọng trưng cầu ý kiến cha con Dư gia: “Đại Hải huynh đệ, chúng ta tìm một chỗ ở lại trước, hay vẫn cứ đi dạo loang quanh một vòng?” Dư Hải nhìn con gái một chút, hỏi: “Thảo Nhi, con nói đi?” “Nếu không, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, cho Tiểu Hội và mấy con ngựa ăn cỏ khô, lấy sức một lát sau đó đi dạo cũng không muộn!” Dù sao cũng phải ở phủ thành hai đêm, ngày mai có thời gian một ngày có thể thoải mái đi dạo, cũng không thiếu một lát lúc này.

Triệu Hàm lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Tiểu Thảo, ta biết một chỗ chợ đêm, chỗ đó buổi tối cũng tương đối náo nhiệt, rất nhiều đồ ăn vặt nam bắc, còn có thể kiếm được một số thứ tương đối rẻ.

Muội hẳn sẽ thích!” “Được đó, được đó! Buổi tối đi dạo chợ đêm ăn đồ ăn vặt!” Kiếp trước của Dư Tiểu Thảo bắt đầu từ năm mười lăm mười sáu tuổi đã phải bôn ba vì cuộc sống, cực ít có cơ hội nhàn nhã dạo chợ đêm, thưởng thức đồ ăn vặt.

Đời này, kiếm tiền vẫn phải kiểm, những bước chân sẽ phải nhàn nhã hơn, nhìn ngắm phong cảnh cuộc sống dọc đường một chút đã.

Một hàng bốn người đến gần chợ đêm Triệu Hàm nói, tìm một quán trọ nhỏ sạch sẽ ở lại.

Phủ thành dù sao cũng được coi như một thành phố lớn, độ tốn kém cao hơn trấn Đường Cổ một chút.

Quán trọ nhỏ nằm ở vị trí hẻo lánh này, ở một đêm mất một trăm năm mươi văn tiên, bốn người cả đêm không ăn không uống, cũng đã tiêu đi sáu trăm văn tiến, hai buổi tôi mất không hơn một lượng bạc!

Dư Tiểu Thảo đến hậu viện trước, phục vụ Tiểu Hồi và ba con ngựa thật tốt.

Dọc theo đường đi, vì duy trì thể lực của con ngựa, dường như đều cho chúng nó uống nước linh thạch trong túi nước tùy thân của Tiểu Thảo.

Quán trọ nhỏ cung cấp cỏ khô cho ngựa ăn, ba con ngựa tốt rồi, một đường chỉ uống chút nước, không ăn gì đã sớm đói bụng, chờ cỏ khô vừa lên tới đã cắm đầu ăn.

Con lừa nhỏ bị Tiểu Thảo nuôi hư trong ăn uống, lại dậm chân không kiên nhẫn, khinh thường nhìn về phía cỏ khô.

Quán trọ nhỏ này thuộc kiểu quán trọ gia đình, cho ngựa ăn là một vị tiểu cô nương tuổi ước chừng không khác Tiểu Thảo bao nhiêu.

Cô bé thấy Tiểu Hôi không muốn ăn gì, bèn nói với Tiểu Thảo: “Con lừa nhỏ này có phải không thoải mái hay không? Sao lại không muốn ăn gì chứ?” Dư Tiểu Thảo cười nói: “Tiểu Hội nhà ta bị ta chiều hư, thứ người khác đưa nó nhất định không ăn.

Tiểu muội muội, người đưa cỏ khô cho ta, ta tự mình cho nó ăn!” Tiểu cô nương còn muốn đến trong phòng bếp giúp nhóm lửa, nghe vậy bèn đưa sọt cỏ khổ vào trong tay Tiểu Thảo, nói: “Vậy làm phiền khách nhân!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương