Nông Viên Tự Cẩm

Chương 139: Đổ máu

/622
Trước Tiếp
Nếu không phải bị dây cương trói buộc, chúng nó đã sớm tranh đoạt với Tiểu Hội.

Tiểu Thảo quơ quơ túi nước, bên trong rỗng tuếch.

Nàng sờ sờ con ngựa Tiểu Hồng của Chu tam thiếu kia, thấp giọng nói: “Đêm nay các ngươi tạm chấp nhận một chút, ngày mai sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho các ngươi!” Tiểu Hôi dường như biết đồ ăn của mình khiến ba con ngựa kia ghen ghét, nhanh chóng ăn sạch máng cỏ kia, thỏa mãn nhấc môi lên kêu “be, be” vài tiếng.

Ba con ngựa không còn gì nghĩ nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ăn chút cỏ khô.

Bên kia, Triệu Hàm đã để đồ đạc vào phòng, thấy Tiểu Thảo ở hậu viện, bèn hỏi: “Tiểu Thảo, muội muốn nghỉ ngơi một lát hay không?” “Ta không mệt, chúng ta đi dạo một chút đi!” Cưỡi lừa lặn lội đường xa tuy rằng rất vất vả, nhưng Tiểu Thảo có nước linh thạch để gian lận mà, uống một ngụm sẽ tiêu trừ hết mệt nhọc, cả người đều tràn đầy sức lực.

Vị trí của lữ quán hẳn là khu bình dân ở phủ thành, giá cả vật phẩm của các cửa hàng kinh doanh gần đó đều không chênh lệch với trấn Đường Cổ bao nhiêu, nhưng chủng loại vải dệt và trang sức đa dạng, đều mới mẻ độc đáo hơn nhiều so với trấn nhỏ.

Tiểu Thảo vào trong một cửa hàng vải gần đó, liếc mắt một cái đã nhìn trúng vải bông được nhuộm màu lịch sự tao nhã, nếu đưa cho Liễu thị may quần áo, mặc lên nhất định rất đẹp.

Vải bông trấn Đường Cổ bán, hoặc là màu sắc quá mộc mạc đơn điệu, hoặc là màu sắc xanh đỏ loè loẹt, vải dệt tao nhã như vậy nên mua nhiều một chút.

Bàn về tiêu tiền, từ trước đến nay Tiểu Thảo đều không nương tay.

Hơn nữa giá vải bông nơi này cũng không cao, không chênh lệch lắm so với trấn Đường Cổ, nhưng đa dạng hơn nhiều.

Nàng mua những loại vải dệt mình thích, mỗi loại chừng mười thước.

Triệu Hàm đi theo phía sau, chỉ chốc lát sau trên tay đã treo đây tay bao vải.

Cách đó không xa, là một gian cửa hàng bạc không lớn.

Tiểu Thảo nhớ tới buổi sáng lúc mẹ chải đầu cho nàng, vẫn tiếc nuối không có châu hoa điểm xuyết, chỉ đành dùng vật liệu làm quần áo còn dư lại thắt thành nơ con bướm cài lên trên đầu.

Cô gái nào cũng đều yêu thích làm đẹp, Tiểu Thảo không chút do dự nhấc chân vào cửa hàng bạc.

Người bán hàng bên trong là một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, tướng mạo tuy bình thường chút, lời nói cử chỉ lại rất nhanh nhẹn.

Thấy có khách hàng tới cửa, thiếu nữ cũng không có trong mặt mà bắt hình dong, vẫn nhiệt tình chào đón như cũ: “Tiểu muội muội, muốn mua trang sức sao? Người lớn nhà ngươi đâu?” Dư Tiểu Thảo lần đầu tiên dạo loại cửa hàng bạc, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi liền bị trang sức muôn màu rực rỡ hấp dẫn.

Lấy điều kiện trước mắt của Dư gia, mua đồ trang sức bằng vàng quá bắt mắt, không phù hợp với cá tính của Tiểu Thảo, cũng sẽ làm chậm trễ kế hoạch phát tài lớn.

Nàng cười cười với thiếu nữ, sau đó đi vào quây trang sức bạc.

Trên quầy hàng bày một tầng vải bông tối màu, khiến cho ánh sáng của trang sức bạc càng thêm sáng chói.

Lúc này, thiếu nữ thấy Triệu Hàm đi vào theo sau.

Triệu Hàm tuy chỉ mới mười ba bốn tuổi, nhưng bởi vì tập võ hàng năm, vóc người không khác người đã trưởng thành lắm, cao lớn cường tráng.

Ở trong mắt thiếu nữ Triệu Hàm và Tiếu Thảo là ca ca mang theo muội muội đi dạo phố.

Đổ hai người mặc trên người đều là quần áo bằng vải bông cực kỳ bình thường, chỉ được làm thủ công rất tinh tế.

Đặc biệt là áo váy đã cải tiến trên người Tiểu Thảo, càng giúp dáng người mảnh khảnh của Tiểu Thảo trở nên giống như một đóa hoa duyên dáng yêu kiều, rất có cảm giác Con gái xinh đẹp nhà nghèo.

Thiếu nữ cẩn thận giới thiệu trang sức trong tiệm cho Tiểu Thảo: “Tiểu muội muội, đây là hoa tai đinh hương, tạo hình tương đối hoạt bát, rất thích hợp với tuổi của ngươi, muốn thử một chút hay không...”

Nàng ấy cầm lấy đôi hoa tai đinh hương bạc kia, khoa tay múa chân về phía lỗ tai Tiểu Thảo, lại nhìn thấy lỗ tai của tiểu cô nương chưa xỏ khuyên, bèn cười cười mang chút có lỗi với Tiểu Thảo, sau đó buông đôi đinh hương bạc trong tay xuống, đi lấy một bộ đồ trang sức chậu hoa cài đầu khác.

Dư Tiểu Thảo thấy đôi hoa tai đinh hương kia được gia công rất tinh vi, đóa đinh hương nho nhỏ sống động như thật, tỏa sáng lấp lánh trong nắng chiều.

Khi còn nhỏ thân thể Tiểu Thảo không tốt, Liễu thị không dám xỏ lỗ tai cho nàng, nhưng Tiểu Liên đã được xỏ khuyên.

Đôi khuyến đinh hương này rất vừa mắt Tiểu Thảo, dò hỏi giá cả, chỉ tốn 200 văn tiền, khá rẻ cho nên nàng bèn mua về.

Kế tiếp, nàng lại chọn một đôi vòng tay bạc cho Liễu thị, và một cây trâm ngọc lan bạc.

Nghe Tiểu Liên nói, mẹ hai người vốn có cây trâm ngọc lan bạc làm của hồi môn, nhưng lúc Tiểu Thảo còn nhỏ bị bệnh đã bán đi bốc thuốc.

Chiếc trâm bạc này hắn có thể đền bù một chút tiếc nuối của Liễu thị!

Đương nhiên, Tiểu Thảo cũng không bạc đãi chính mình, tự mình chọn một đôi châu hoa và một chuỗi vòng tay san hô.

Lại cũng chọn cho Tiểu Liên một đôi châu hoa kiểu dáng tương đồng nhưng khác màu sắc.

Cuối cùng còn mua mấy cái dây cột tóc bằng tơ vàng, chuẩn bị tặng cho tỷ muội Chu gia và muội muội Tiền Vũ.

Cứ mua đồng mua tây như vậy, khi tính tiền vậy mà đã tốn hơn sáu lượng bạc.

Thiếu nữ có chút lo lắng “huynh muội” này không mang đủ bạc, dẫu sao quần áo bọn họ mặc cũng không giống con nhà có tiền.

Nhà bình thường có ai lại cho con năm sáu lượng bạc, để nàng đi mua trang sức chứ? Cho dù ở phủ thành, của hồi môn trang sức của con gái ở gia đình bình thường, cũng tuyệt đối không vượt qua mười lượng bạc.

Trong lòng thiếu nữ có chút lo sợ, nhưng vẫn cười như cũ nói: “Tổng cộng sản lượng hai đồng bạc, trang sức nhà ta đều do nhà mình tự chế tác, sẽ bớt số lẻ cho các ngươi, các ngươi chỉ cần trả sáu lượng bạc là được!” Sáu lượng bạc? Cũng không tính là đắt! Một đôi vòng tay và trạm bạc, trọng lượng cũng phải gần hai lượng, nếu lại mời thêm sư phó tạo hình nữa, chủ quán đúng là không được bao nhiêu lợi nhuận.

Cũng may người ta là do người trong nhà chế tác, tiết kiệm được một khoản tiền công.

Tiểu Thảo lấy túi tiền bên người ra, lấy ra một thỏi bạc mười lượng từ bên trong, sau đó nhét bốn lượng bạc vun vào lại.

Túi tiền của Tiểu Thảo là Tiểu Liên thêu cho, mặt trên là một hình vẽ hoa hướng dương rất độc đáo.

Thiếu nữ cảm thấy rất hứng thú với hình vẽ trên túi tiền này, được sự đồng ý của Tiểu Thảo, đã vẽ lại hình mẫu này.

Thiếu nữ là con gái của lão thợ bạc, rất có thiên phú đối với chế tác trang sức bạc.

Nàng ấy chế tác ra nhiều thứ đa dạng, chẳng những tinh xảo, hơn nữa còn tràn ngập linh tính.

Hoa hướng dương nho nhỏ trên túi tiền này cho nàng ấy linh cảm vô hạn.

Trong tương lai không lâu nữa, trang sức hình hoa hướng dương rất lưu hành một khoảng thời gian ở phủ thành.

Cửa hàng bạc nho nhỏ này, cũng dần dần tạo được danh tiếng nhất định, thiếu nữ cũng dần dần được tán thành trong việc chế tác trang sức...

Sắc trời đã tối lại, ngoài cửa hàng bạc, Tiểu Thảo cũng không đành lòng để Triệu Hàm ôm bao lớn bao nhỏ đưa nàng đi dạo chợ đêm, bèn trở về khách điếm cùng hắn, cất đồ đi.

Dư Hải sợ hai đứa nhỏ buổi tối đi ra ngoài không an toàn, nên cũng cùng ra ngoài.

Chợ đêm Triệu Hàm đề cử quả nhiên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, người đi đường như mắc cửi.

Hai bên con đường bày đầy các kiểu quầy hàng, trên mỗi cái sạp đều treo hai ngọn đèn gió, ánh nến thỉnh thoảng lay động một chút, ánh đèn có vẻ mông lung mê ly.

Chợ đêm chẳng những có đủ loại kiểu dáng đồ lặt vặt, còn hội tụ các loại đồ ăn vặt nam bắc.

Bánh dày, nộm, chè sôi nước, bánh đường trắng, bún...

Ba người Tiểu Thảo ăn từ đầu phổ đến cuối phố, ăn đến bụng nhỏ phình ra phải kêu ai u ai u khó chịu.

Cho đến khi chợ đêm sắp kết thúc, Tiểu Thảo mới lưu luyến rời đi.

Nàng chưa đã thèm nói: “Đồ ăn vặt nơi này tuy hương vị rất chính gốc, nhưng nếu ta ở gần đây, nhất định có thể làm ra đồ ăn vặt ngon gấp trăm lần những món

này.”

“Vậy ư? Có gì ý tưởng nói ra nghe một chút? Nếu có thể được, đến bến tàu bán cũng được mà!” Triệu Hàm cũng đã từng thưởng thức tay nghề của Tiểu Thảo, hắn không chút nghi ngờ bản lĩnh nấu ăn của nàng.

Tiểu Thảo như mang hoài niệm cười nhàn nhạt, nói: “Ta muốn làm xiên que.

Cho dù là món ăn mặn, món ăn chay, trứng gà, hải sản...

Đều có thể dùng xiên tre xấu lên, lại nấu thêm một nồi canh cay nóng...

Nói đến đây, hình như ta lại đói bụng rồi!” Dư Hải nhìn đôi mắt còn sáng hơn sao trên trời của con gái, cười sờ sờ búi tóc trên đầu nàng, nói: “Bây giờ bến tàu đã bắt đầu đo đạc, không lâu nữa có thể khởi công.

Tam thiểu nói, tương lai bến tàu sẽ trở thành cảng lớn nhất, phồn hoa nhất phương bắc nhất, lượng người nhất định nhiều hơn bây giờ! Về sau, chúng ta hãy mở một cửa hàng ở mặt tiền, bán món kho và xiên que theo như lời con!” “Nếu không...

Muội làm trước một chút, ta nếm thử hương vị giúp muội.

Nếu đúng theo như lời muội nói ăn ngon như vậy, kiếm tiền tuyệt đối không thành vấn đề!” Triệu Hàm bị hình dung của nàng gợi lên con sâu thèm trong bụng.

Bến tàu gì đó bao giờ xây xong còn chưa biết, khát vọng của hắn đối với xiên que chẳng phải sẽ thành hẹn quá xa xôi sao? Tốt nhất Tiểu Thảo có thể làm ra trước một chút, hắn cũng đỡ thèm.

“Không thành vấn đề: Ngày mai mua chút hương liệu ở phủ thành, trở về sẽ làm cho mọi người nếm thử!” Nguyên liệu làm xiên tre có ở khắp nơi, cải trắng, rau xanh, rau xà lách, đậu hủ, các loại nấm, căn bản không đáng tiền.

Chỉ cần nấu nước canh thật ngon, muốn ăn gì cho cái đó vào.

Có chuyện gì lớn chứ! Ba người vừa trở về vừa đàm luận xiên que, đột nhiên một bóng dáng ngăn cản bọn họ.

Một người cao to, vừa nhìn đã biết là một đại hán chừng bốn mươi tuổi xuất thân binh nghiệp, nhìn chằm chằm Triệu Hàm thật lâu sau, mới dùng giọng nói hơi mang kích động hỏi: “Xin hỏi tiểu ca, ngươi có phải họ Triệu hay không?”

Triệu Hàm thu lại ý cười trên mặt, nhíu mày, vẻ mặt đề phòng hỏi: “Ngươi, nhận ra ta?” “Không, không! Tiểu ca người và sự phụ ta rất giống nhau, ân sự của ta họ Triệu...” Đại hán thấy hắn vẫn chưa phủ nhận, biểu cảm càng thêm kích động, đôi mắt hổ mơ hồ chút nước mắt.

Tướng mạo của Triệu Hàm kỳ thật không quá giống cha hắn, nhưng lại rất giống ông nội hắn.

Người nhà họ Triệu dường như rất có thiên phú đối với chuyện tập võ, đừng thấy Triệu Hàm chỉ hơn mười tuổi, năm sáu người bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.

Triệu Hàm cẩn thận liếc mắt đánh giá đại hán một cái, dường như xác định gì đó, thu lại lòng đề phòng, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi tráng sĩ có phải họ Phòng hay không? Phòng trong từ “Nhà ở”?” “Đúng vậy, đúng vậy! Ta là sự bá Phòng Tử Trấn của ngươi! Ân sư...

Thân thể gia gia người vẫn tốt chứ? Mấy năm nay mấy người ẩn cư nơi nào, ta đã tìm ấy người hơn hai mươi năm...” Đại hán rốt cuộc khống chế không được cảm xúc của mình, bắt lấy bả vai Triệu Hàm, miệng sắp nhếch đến phía sau lỗ tai luôn rồi.

Triệu Hàm dĩ nhiên biết Phòng Tử Trấn.

Ông nội hắn nhận nuôi cô nhi, vẫn luôn coi như con trai ruột mà bồi dưỡng, toàn bộ công phu đều truyền cho như con cháu Triệu gia.

Nghe nói, sự bá Phòng Tử Trấn trước khi mất tích, một thân võ nghệ đã có thể sánh với ông nội, nếu không phải có trận chiến tranh thảm thiết kia, tin tưởng không lâu Phóng sự bá đã có thể trò giỏi hơn thầy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương