Nông Viên Tự Cẩm

Chương 147: Cha nuôi

/622
Trước Tiếp
Cái gì? Một con bé nhà quê, được Mông tướng quân coi trọng là phúc phân tích mấy đời đó! Còn từ chối? Vũ Vân nhất thời tức giận bất bình thay đại nhân nhà mình: “Tiểu cô nương, nếu như người đồng ý, vậy ngươi sẽ là tiểu thư nhà võ tướng tam phẩm.

Sau này cần gì phải bán mấy loại đồ ăn như đồ kho nữa, chỉ ngồi im hưởng phúc thôi! Tương lai còn có thể tìm một công tử con nhà quan làm tướng công...

Đây là thứ người khác cầu còn không được.

Người suy nghĩ kỹ đi!” Dư Tiểu Thảo dở khóc dở cười nhìn hắn, nói: “Vị đại thúc này, không phải vừa nãy người còn ngầm ám chỉ phản đối sao, sao giờ lại khuyên ta rồi? Đúng là trước sau bất đồng!”

Vũ Vân không vui nói: “Đại nhân nhà ta không nhận người là một chuyện, ngươi không đồng ý lại là chuyện khác...

Sao người lại không đồng ý chứ? Đại nhân nhà ta anh minh thần vũ, chiến công hiển hách.

Phu nhân nhà ta ôn hòa hiền lành, nhã nhặn lịch sự.

Đây chính là chuyện tốt ngàn năm hiếm có đó!” Dư Tiểu Thảo cười nhìn hắn, kiên định nói: “Cha ta chính trực hiền lành, rất yêu thương huynh đệ tỷ muội bọn ta, ta muốn gì sẽ có cái đó.

Mẹ ta ôn nhu săn sóc, thương ta tận xương tủy.

Ta rất vui có thể sinh ra trong gia đình như vậy, cũng rất vui vì bản thân có cha mẹ huynh đệ tỷ muội như vậy.” Hốc mắt Dư Tiểu Thảo có chút nóng, khóe môi mang theo ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời sáng bừng lên trở nên vô cùng xinh đẹp: “Khi còn nhỏ ta hay bị bệnh, là cha mẹ cực nhọc ngày đêm quan tâm chăm sóc ta từng li từng tí.

Bọn họ dốc hết tâm sức vì ta.

Nếu như ta vì phú quý của bản thân mà từ bỏ cha mẹ thương ta cùng chiều tà.

Vậy ta còn xứng là người Phòng bá bá coi trọng sao?” Lục Tiểu Liên nghe Phòng Tử Trấn nói muốn nhận em gái mình làm con nuôi đã nắm chặt tay em gái, rất sợ chỉ cần buông lỏng tay em gái của mình sẽ bị cướp đi vậy.

Nghe được lợi ích khi trở thành con gái của tướng quân đại nhân, trong lòng nàng ấy do dự không yên: Muốn em gái có tương lai thật tốt, nhưng không muốn từ bỏ em gái mình đã quen thương yêu chăm sóc này.

Lý do và lời nói từ chối của Tiểu Thảo khiển cho nàng ấy lệ nóng doanh tròng.

Nàng ấy rất tự hào vì có người em gái như vậy, không uổng công nàng ấy thương em gái! Phòng Tử Trần nghe thấy vậy, càng cười to hơn: “Đúng là một đứa bé ngoan! Ta không nhìn lầm người! Nhận người làm nghĩa nữ không phải muốn cướp ngươi từ nhà ngươi! Ngươi có nhà, cha mẹ ngươi vẫn là cha mẹ ngươi.

Ngươi đó, chẳng qua chỉ là thêm một mối quan hệ kết nghĩa mà thôi! Đừng nghĩ phức tạp quá! Tối ta đến nhà ngươi nói chuyện với cha mẹ ngươi, chuẩn bị đồ ăn ngon nhé, ta mang theo rượu ngon Hoàng thượng ban thưởng tới uống vài chén với cha ngươi.” Tiểu Liên không quá tin tưởng, lấy hết can đảm hỏi một câu: “Ngài nói thật sao? Không cướp nữ nhi của cha mẹ ta chứ?” “Đương nhiên! Các ngươi coi ta là loại người nào? Mặc dù dáng vẻ bề ngoài của ta rất giống thổ phỉ, nhưng cho tới giờ đều không làm mấy chuyện cường thủ hào đoạt(1)! Yên tâm đi! Chẳng qua chỉ là muội muội ngươi có thêm một cặp cha mẹ nuôi mà thôi!” Phòng Tử Trấn rất cảm động tình cảm của hai chị em, càng cảm thán vợ chồng Dư Hải rất biết dạy con.

(1) Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thể để cướp lấy thứ mình muốn.

Chỉ cần không phải rời xa cha mẹ, người trong nhà vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau, Dư Tiểu Thảo đương nhiên không phản đối việc có thêm một người cha nuôi.

Sau này nhà nàng chắc chắn sẽ không bị trói chân trong thôn làng nhỏ bé này, có một người cha nuôi quyền thế, nhất định sẽ là trợ giúp rất lớn với con đường tương lai nàng muốn đi nhỉ? Du Tiểu Thảo múc nốt phần đồ kho cuối cùng vào trong một cái đĩa, đưa cho Vũ Vân đã sớm giương mắt nhìn chằm chằm đổ kho trước mặt Phòng bá bá.

Vũ Vân liếc mắt nhìn nàng, lại nuốt nước miếng nhìn đĩa đồ kho, kiêu ngạo nói: “Đừng nghĩ một đĩa đồ kho là có thể mua chuộc ta!”

“Ai mua chuộc ngươi? Mua chuộc ngươi có lợi ích gì? Ta chẳng qua chỉ là nể mặt Phòng bá bá, quan tâm thuộc hạ của ngài một chút thôi! Cũng đã giữa trưa rồi, ngươi đi theo chạy tới chạy lui, không đói à? Lý thúc thúc, tới ăn một ít cho đỡ đói đi!” Dư Tiểu Thảo cười thẩm tính cách kỳ cục của hắn, vẫy tay với Lý Lực đang đi tới cách đó không xa.

Lý Lực giúp duy trì trật tự ở chỗ tuyển người, bận đến mức đầu đầy mồ hôi, bụng đã sớm kêu rột rột biểu tình.

Lúc này lão Lưu bưng cho hắn một bát mì đầy cải xanh, hắn thuận tay nhận lấy, lại gạt nửa đĩa đồ kho vào, cũng không để ý nóng hay không, ăn sùm sụp ngon miệng.

Chân mày Vũ Vân nhăn rúm lại, tức muốn ói máu nói: “Đó là mi của ta! Tiểu Hạt Dẻ người giỏi lắm, lại dám cướp mi và đồ kho của Vũ đại ca ngươi.

Quá đáng!” “Vũ Đại, ngươi hẹp hòi quá đó! Ta vắt chân lên cổ bận rộn nửa ngày.

Người chỉ ở chỗ đại nhân cùng ngài nói chuyện vài câu mà thôi, lại còn không để cho ta ăn trước! Ôi, ôi! Mùi vị đồ kho này đúng là không tệ, đây là dạ dày heo sao? Ta thích!” Lý Lực lại gắp một gắp đồ kho bỏ vào trong bát, ăn rất vui vẻ.

Vũ Vân nóng nảy, đoạt lại đĩa đồ kho chỉ còn một nửa, hầm hừ nói: “Đã nói với người bao lần rồi, không được gọi ta là Vũ Đại! Đồ kho là tiểu cô nương người ta cho ta, ngươi là cường đạo hả?” “Không phải ngươi cũng gọi ta là Tiểu Hạt Dẻ sao? Sao ta không thể gọi người là Vũ Đại? Ta nói này Vũ Đại, ngươi càng ngày càng keo kiệt, chỉ ăn mấy miếng đồ kho của người mà thôi, làm như cắt thịt của ngươi không bằng!” Mì trong bát của Lý Lực cũng không còn lại bao nhiêu, hắn sùm sụp uống nước mì xuống bụng, thỏa mãn ở một tiếng.

Lúc này mì của Vũ Vân mới được bưng lên, hắn ung dung gắp mấy sợi mì, cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa vào miệng cắn đứt, chầm chậm nhai.

Lại gắp một miếng thịt đầu heo, chần chừ trong chốc lát mới đưa vào trong miệng nhai.

Thịt đầu heo vừa vào miệng, hắn dùng một chút, động tác nhai nhanh hơn một chút.

Lý Lực ở bên cạnh quệt miệng, nói: “Nhìn ngươi ăn đúng là ngứa mắt quá.

Ăn như đàn bà vậy!” “Không lẽ ăn như quỷ chết đói đầu thai giống như người mới là đàn ông sao? Như vậy là thô lỗ, hiểu không? Ta là nho tướng, không so đo với kẻ thô lỗ như ngươi!” Vũ Vân liếc xéo hắn, tiếp tục thưởng thức mỹ vị của đồ kho.

Dù không nói ra, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn rất hài lòng với đồ kho.

Phòng Tử Trấn cười ha hả nhìn hai thuộc hạ cãi nhau.

Hai người này từ khi là binh lính cấp thấp đã thích cãi nhau rồi.

Đã qua mười mấy hai mươi năm, cứ có cơ hội là lại đốp nhau vài câu.

Nhưng mà hắn cũng biết, nếu như người này bị người khác bắt nạt, người kia nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.

Cãi nhau lại có vẻ là cách tăng tình cảm của bọn họ.

Ánh mắt hắn mang theo ý cười, nhìn về phía chị em Tiểu Thảo đang thu dọn nội địa, nói: “Tiểu Thảo, ngươi chuẩn bị về sao?”

“Ta phải đến chợ nhỏ ở bến tàu đi dạo một vòng, xem có bán bột hoàng đơn không! Còn muốn tới công trường bên kia tìm chút vôi sống!” Dư Tiểu Thảo cất bếp lò đất nhỏ, cất toàn bộ bát đĩa vào trong quán của lão Lưu.

Vậy thì không cần mang đi mang về nữa, đỡ được rất nhiều phiền phức.

Vợ chồng lão Lưu rất tốt tính.

Tiểu Thảo bán đồ ăn ở cạnh quán bọn họ, giúp bọn họ có thêm không ít việc làm ăn.

Bây giờ công nhân bốc vác ở bến tàu mỗi ngày đều nhận không ít tiền công, lúc tốt còn có thể nhận hơn một trăm văn tiến.

Ở bến tàu vài văn tiến là có thể ăn no, rất nhiều công nhân không để bụng một hai văn tiến, người mạng lương khô theo càng ngày càng ít.

Mùi vị đồ kho nhà Tiểu Thảo đúng là không tệ, mua được đồ kho, thuận tiền mua một bát mì, ngồi ăn rất vui vẻ.

Cho nên kéo thêm mổi làm ăn cho lão Lưu, khiến cho quán của lão Lưu cũng trở thành một trong những quán bán đồ ăn hàng đầu ở bến tàu.

Bà chủ một quán bán mì khác trên bến tàu hối hận tím cả ruột.

Nếu không phải lúc đầu bà ta đuổi sạp hàng của Tiểu Thảo ở bên cạnh đi thì người mỗi ngày có thể bán được vài chục bát mì chính là bà ta! Bà ta từng lặng lẽ tìm Tiểu Liên khuyên con bé đến cạnh quản bà ta bán đồ kho.

Nhưng đều bị Tiểu Liên lấy lí do sợ các công nhân không tìm thấy quán đầu mà từ chối! Chồng bà ta còn vì chuyện này mà cãi nhau với bà ta mấy lần! Phòng Tử Trấn vừa nghe Tiểu Thảo muốn mua bột hoàng đơn, thấy lạ hỏi: “Ngươi mua bột hoàng đơn làm gì? Không lẽ đồ kho cần bột hoàng đơn làm gia vị nấu à?” Dư Tiểu Thảo lắc đầu nói: “Bột hoàng đơn tuy có thể làm tan đờm áp chế hoảng sợ, chữa những chứng bệnh như loét miệng, kiết lỵ.

Nhưng không thể dùng làm gia vị nấu ăn, dùng quá liều bột hoàng đơn có thể dễ dàng nhiễm chì trúng độc đó!”

“Đúng đúng! Đạo sĩ luyện đan cũng dùng bột hoàng đơn.

Hoàng thượng đã từng nói, đan dược đạo sĩ luyện không thể ăn, có chì! Quan điểm của Tiểu Thảo và Hoàng thượng đúng là không hẹn mà hợp!” Phòng Tử Trần nhất thời cảm thấy Tiểu Thảo thật thông minh, biết chuyện Hoàng thượng biết.

Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật, có một đồng nghiệp xuyên không quyền cao chức trọng thật đúng là áp lực như núi.

“Không dùng làm gia vị, vậy người mua bột hoàng đơn làm gì? Chữa bệnh à?” Phòng Tử Trấn có vẻ rất rảnh rỗi, thảnh thơi nói chuyện phiếm với cô bé.

“Làm trứng bắc thảo thôi.” Dư Tiểu Thảo không để ý trả lời.

Phòng Tử Trấn cảm thấy hứng thú ngồi thẳng người, hỏi: “Trứng bắc thảo? Ta mới chỉ nghe tới trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng...

Trứng bắc thảo là trứng gì? Có chim bắc thảo sao?” “Phòng bá bá, ngài đúng là tưởng tượng phong phú đó! Trứng bắc thảo là trứng vịt dùng cách đặc biệt bào chế ra, có hoa văn họa tùng, nên gọi là trứng bắc thảo.” Dư Tiểu Thảo thu dọn xong đồ đạc, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xách giỏ chuẩn bị đi chợ thử vận may.

Phòng Tử Trấn cũng đứng dậy, nói với Vũ Vân: “Ngươi đi giúp Dư cô nương tìm vôi.

Ta đi chợ thị sát một chút!”

Trong lòng Vũ Vân oán thầm: Thị sát? Nói đường hoàng lắm ấy.

Chẳng qua là muốn đi cùng cô bé xem trứng bắc thảo là món ngon gì thôi.

Vũ Vân nhận lệnh đi tìm vôi.

Tiểu Thảo, Tiểu Liên và một cái đuôi thật lớn là Phòng tướng quân Phòng Tử Trấn bám theo, chậm rãi đi tới chợ.

Chợ nhỏ ở bến tàu hình thành tự phát ở một mảnh đất không lớn.

Hai bên đều là những cái lều thấp lụp xụp, tạm coi là quán trong chợ, cũng bày bán không ít đồ lặt vặt.

Vì không có người quản lý nên trên mặt đất có rất nhiều đồ vật bẩn và rác, toàn chợ có vẻ vừa bẩn vừa loạn.

Trong lòng Du Tiểu Thảo âm thầm lắc đầu, đúng là không hợp quy củ.

Sau khi bến tàu xây lại, nhất định sẽ có đường phố chính quy, cửa hàng và chợ đều sẽ có chuyên gia quản lý.

Như vậy xem ra, xây dựng cảng khẩu đúng là sự việc ích quốc lợi dân!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương