Nông Viên Tự Cẩm

Chương 148: Nhận con

/622
Trước Tiếp
Cũng may bột hoàng đơn không phải dược liệu hiếm gì, Dư Tiểu Thảo mua hai mươi văn tiền bột hoàng đơn trong cái quán thuốc đơn sơ một trận gió cũng có thể thổi bay này.

Rồi nàng sang quán tạp hóa bên cạnh mua ít bột soda.

Suy nghĩ một lát, Dư Tiểu Thảo hỏi Phòng Tử Trấn luôn đi theo sau: “Phòng bá bá, ngài có hồng trà không? Không cần loại quá tốt, chất lượng bình thường cũng được!” Phòng Tử Trần nhăn mày suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Ta là một kẻ lỗ mãng, không biết một chút nào về phẩm trà.

Uống trà nào có sảng khoái bằng uống rượu?” Dư Tiểu Thảo cúi đầu, có chút thất vọng, vốn nghĩ rằng có thể tiết kiệm một khoản tiền, dẫu sao giá lá trà cũng không thấp! Phòng Tử Trấn thấy Tiểu Thảo như một quả cà tím bị sương giá bao phủ, dần dần héo đi, có chút không đành lòng nói: “Lát nữa ta hỏi Tiểu Trương giúp con, nhìn hắn giống như người phong nhã.

Nếu như hắn không có, ta nhất định giúp con tìm được.

Tiểu Thảo, con thích uống hồng trà sao? Lần sau nếu Hoàng thượng ban thưởng lá trà, ta nhất định sẽ không từ chối!” Dư Tiểu Thảo bị hắn chọc cười, hì hì cười nói: “Không phải ta cần hồng trà để uống mà cần để làm trứng bắc thảo.

Có hồng trà, trứng bắc thảo sẽ ngon hơn nhiều!” “Dùng làm trứng bắc thảo? Được, được! Bá bá nhất định sẽ tìm giúp con! À Lực, đi hỏi Tiểu Trương xem chỗ hắn có hồng trà không? Càng nhanh càng tốt!” Phòng Tử Trấn hình như còn nóng lòng hơn Tiểu Thảo, sau khi căn dặn xong, hắn lại hỏi Tiếu Thảo: “Trứng bắc thảo khi nào có thể ăn? Tối nay ta có thể ăn không?” Dư Tiểu Thảo tươi cười nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: “Phòng bá bá, hôm nay ngài không ăn trứng bắc thảo được đâu.

Muốn làm được trứng bắc thảo, ít nhất phải tốn hai mươi ngày.

Nếu như thời tiết lạnh, sợ là sẽ cần càng nhiều thời gian hơn!”

Phòng Tử Trấn lộ vẻ thất vọng, than nhẹ một tiếng nói: “Cần hơn hai mươi ngày à! Không sao, ta phụ trách giám sát thi công ở bến tàu, không mất hai ba năm cũng không đi đâu được! Sau này vẫn có cơ hội thưởng thức! Đã mua đủ hết nguyên liệu chưa? Đi, về thôn Đông Sơn!” “Phòng bá bá, không phải ngài phải giám sát thi công sao? Bây giờ là giờ nào, đã về sớm như vậy?” Dư Tiểu Thảo mua đủ nguyên liệu tâm trạng rất tốt, lại trêu chọc Phòng Tử Trấn.

Phòng Tử Trấn ha ha cười nói: “Ta cũng không cần ngày nào cũng giám sát bến tàu.

Hơn nữa, không phải có Lý Lực và Vũ Vân sao? Có chuyện thì để đệ tử làm thay! Tuy hai tiểu tử thổi kia không phải đệ tử của ta nhưng ta cũng nhìn bọn hắn trưởng thành.

Giúp ta làm chút chuyện nhỏ vẫn có thể làm được!” Phòng Tử Trấn cưỡi một con ngựa cao to, ung dung thong thả đi theo xe lửa nhỏ của Dư Tiểu Thảo.

Phòng Tử Trấn này hay nói, thắc mắc nối thắc mắc, đường về nhà cũng không quá nhàm chán nữa.

Về thôn Đông Sơn, Phòng Tử Trấn cũng không vội sang nhà sư phụ mà theo chân hai chị em Dư Tiểu Thảo về nhà cũ của Dư gia.

Dưới cây du già, Hùng thị đến gần Lý thị, sợ người khác nghe được ghé tai nàng ta nhỏ giọng nói: “Quế Hoa, lão nhị nhà các ngươi đúng là khó lường! Đầu tiên là nịnh bợ Tam thiếu gia Chu gia trong trận, trở thành nhà chuyên cung cấp rau cho Trân Tu Lâu.

Giờ lại ôm đùi quan gia! Nhìn màu sắc và hoa văn của quân phục, nhất định chức quan không nhỏ.

Không biết so với Huyện thái gia, thì ai lớn hơn ai!”

Trong những quan gia mà Hùng thị đã gặp, Huyện thái gia là lớn nhất! Nàng ta chính là ếch ngồi đáy giếng, nếu biết chức quan của Chiêu Dũng tướng quân Phòng Tử Trấn cao hơn Huyện thái gia mấy bậc, sợ rằng cả lời nói cũng không dám nói! Lý Quế Hoa bĩu môi, phun đờm xuống đất, nói: “Trước đây không nhìn ra, lão nhị vậy mà là cái dùi đục, có một câu gọi là gì, khu...

khu phó cái gì đó...”

“Xu viêm phụ thể (1) à?”

Hùng thị cười thầm Lý thị ngu dốt.

(1) Xu viêm phụ thể: Chỉ người hay nịnh nọt bợ đỡ người có quyền lực.

“Đúng! Chính là câu này! Lão nhị có bản lĩnh gì? Còn không xứng xách giày cho người khác, không biết tại sao lại biết nịnh bợ như vậy! Các ngươi nhìn xem! Nịnh nọt quan lão gia nào có dễ dàng như vậy? Một ngày nào đó nổi giận sẽ chém đầu cả nhà bọn chúng!” Lý thị chua ngua nói.

Hùng thị đột nhiên nhớ đến điều gì, nói: “Hoa Quế, không phải ngươi nói Hắc Tử nhà người hiếu thuận, ra bến tàu làm việc kiếm tiền cho người tiêu sao.

Bọn Tiểu Thảo vừa từ bến tàu về, ngươi không qua hỏi thăm à?” “Hỏi bọn nó? Có thể hỏi được gì? Ngươi không thấy vóc dáng của con trai ta sao, tràn đầy sức lực như vậy, còn lo không tìm được việc sao? Ta nghe nói, công nhân bốc dỡ hàng ở bến tàu bây giờ một ngày có thể kiếm được mấy chục văn tiền!” Lý thị mặt mày hớn hở, đầy đắc ý.

Hùng thị bĩu môi, thầm nghĩ: Vóc dáng của con trai ngươi? Cả người đẩy mỡ, đi nhanh vài bước đã thở như trâu, có thể làm được gì? Hai người ngoài mặt không nói gì, trong lòng lại bắt đầu nói xấu đối phương.

Bọn Tiểu Thảo đã về đến nhà.

Dư Hải đứng hình với Phòng Tử Trấn mặc quân phục, nhất thời không nhận ra hắn, nói thầm trong lòng: Sao lại đưa quan đến như vậy? Phòng Tử Trấn trước tiên chào hỏi chàng: “Dư lão đệ, thế nào? Qua một đêm đã không nhận ra lão ca này sao? Ta là sư huynh của Bộ Phàm!” Dư Hải bừng tỉnh: “Hóa ra là Phòng tướng quân! Mau, vào trong phòng ngồi đi!” “Không ngồi, ta muốn xem làm trứng bắc thảo thế nào!” Phòng Tử Trấn đứng ở trong sân, thấy các loại rau củ sinh trưởng bừng bừng trong vườn, sân sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trong lòng âm thầm gật đầu.

“Trứng bắc thảo? À, đó là món ăn Thảo Nhi nhà chúng ta đang chuẩn bị làm, không biết thành phẩm sẽ như thế nào!” Ánh mắt Dư Hải đầy ý cười nhìn con gái nhỏ của mình, trong lòng tràn đầy tự hào.

Dư Hàng bê cái ghế từ trong nhà ra, đặt xuống bên cạnh Phòng tướng quân, nhẹ giọng lễ phép nói: “Phòng tướng quân, mời ngài ngồi!” “Đây là đại nhi tử của ngươi hả? Quả nhiên tuấn tú lịch sự! Dư lão đệ, thật sự hâm mộ ngươi có những đứa con ngoan như vậy!” Phòng Tử Trần vỗ bả vai Dư Hàng, vén quan phục lên ngồi xuống.

Trong giọng nói tràn đầy cảm khái.

Dư Hải cười ha ha nói: “Tướng quân quá khen! Có người cha như tướng quân, con cái nhất định rất có tiền đồ...” “Cha...” Dư Tiểu Thảo nháy mắt với cha mình.

Nàng biết được từ cuộc trò chuyện ngắn của Phòng tướng quân và Vũ Vân, biết được Phòng tướng quân không có con cái, sợ cha mình chạm đến chỗ đau của hắn.

Phòng Tử Trấn càng hài lòng hơn với cô bé tấm tự khéo léo này, hắn phất tay với nàng, nói: “Cũng không phải chuyện không thể nói.

Năm xưa ta chinh chiến để lại vết thương kín, đời này chỉ sợ rất khó có con.

Dư huynh đệ, không muốn gạt người, tiểu nữ nhi nhà người rất hợp tính ta, ta muốn kết nghĩa với người, nhận Tiểu Thảo làm con nuôi.

Không biết huynh đệ có đồng ý tác thành hay không?” Dư Hải hiền lành, tuy rằng không thích chia sẻ con gái với người khác, nhưng Phòng Tử Trấn đáng thương không có con cái.

Hơn nữa người ta trịnh trọng nói chuyện không phải muốn cướp con gái của chàng, nghĩ tới nghĩ lui do dự rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Kết quả là, Dư Tiểu Thảo có một người cha nuôi là võ tướng tam phẩm.

Sau khi Dư Tiểu Thảo trịnh trọng dâng trà, nhận cha nuôi thì bắt đầu thử nghiệm làm trứng bắc thảo.

Phòng Tử Trấn đứng một bên nhìn đến hứng thú bừng bừng.

Đầu tiên Dư Tiểu Thảo trộn muối ăn, vôi trắng, đất vàng và tro cỏ cây thành hỗn hợp bùn.

Thêm vào lượng vừa phải hồng trà và bột hoàng đơn rồi bọc kín từng quả trứng vịt lại, lăn đều trong vỏ trấu.

Cuối cùng bọc kín bằng túi giấy dầu, đặt từng quả ở đầu giường đất khá ấm áp.

Vừa lúc, vì gây giống dưa hấu, giường ở tây phòng không ai ở cũng đốt ẩm lên.

Trong không gian ấm áp này, thời gian làm thành trứng bắc thảo sẽ rút ngắn một chút.

Hỗn hợp bùn còn nhiều, Tiểu Thảo lại cầm vài quả trứng gà từ trong bếp ra.

Dùng trứng gà làm trứng muối trong suốt sáng trong, giống như ngọc hoàng phỉ thượng hạng.

Ăn mát lạnh ngon miệng, thơm mà không ngấy.

Kiếp trước Tiểu Thảo thích ăn nhất là bên trong có lòng đào, vị càng mềm ngon hơn.

“Vậy là được rồi?” Phòng Tử Trấn luôn đi theo Tiểu Thảo, cũng tự mình làm vài quả, cảm thấy không có gì khó.

“Đúng vậy! Đơn giản vậy thôi.

Hơn hai mươi ngày nữa là có thể ăn rồi!” Tiểu Thảo gật đầu nói.

Vừa nói vừa đứng dậy vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Có tồn đại thần này ở đây, đương nhiên không thể tùy tiện nấu hai món ăn được.

Phòng Tử Trấn cũng cảm thấy bản thân có chút mạo muội, rất ngại, cũng đứng lên nói: “Không cần chuẩn bị cơm cho ta.

Buổi sáng ta nói với sự phụ trưa sẽ trở về ăn cơm! Dư huynh đệ, chờ đến tối ta lại tới uống một chén với ngươi!”

Dư Hải thịnh tình giữ hắn lại, nói: “Phòng tướng quân, người xem giờ đã trưa rồi, sao có thể để huynh không ăn cơm đã đi chứ? Trong nhà cái gì cũng có sẵn, nấu cũng không tốn bao nhiêu thời gian...” Phòng Tử Trấn ngắt lời chàng nói: “Dư huynh đệ, còn gọi Phòng tướng quân sao? Quá khách khí đó? Ta chỉ lớn hơn để vài tuổi, gọi ta Phòng đại ca đi!” Dư Hải xoa tay, cười ha ha vài tiếng: “Phòng...

Phòng đại ca...”.

“Tốt lắm! Ta không thể để sư phụ chờ, nếu không sẽ bị phạt đứng tấn! Buổi tối ta sẽ dẫn Tiểu Phàm tới, ba huynh đệ chúng ta uống vài chén! Khuê nữ, chờ sau khi công trình ở bến tàu đi vào quỹ đạo, nghĩa phụ đưa con đi kinh thành nhận môn.

Nghĩa mẫu con nhất định sẽ rất vui vì có một khuê nữ!”

Kinh thành? Nếu như có cơ hội.

Dự Tiểu Thảo sớm muốn đi kinh thành thăm thú một lần.

Kiếp trước nàng vùi mình ở một huyện thành nhỏ, nhẫn nhục chịu khó nuôi hai em.

Nếu như không phải em trai em gái định cư và làm việc ở thành phố lớn nên nàng có qua thăm, sợ rằng cả đời cũng rất khó rời khỏi huyện thành nhỏ đó.

Càng không có cơ hội đến thủ đô thăm thú.

Đời này, nàng hy vọng có thể bù đắp tiếc nuối của đời trước, có thể đến kinh thành thăm thú, có cơ hội chiêm ngưỡng phong thái của hoàng thành.

Đương nhiên, nếu như trong kinh thành không có đồng nghiệp cũng xuyên không tới kia, nàng sẽ càng mong chờ hơn.

Buổi tối, Dư Tiểu Thảo suy nghĩ khẩu vị của người cha nuôi mới nhận chức Phòng Tử Trẩn, nấu món thịt kho tàu béo gầy đan xen, thơm ngọt mềm xốp, vào miệng là tan.

Lại dùng con cá mè hoa to nuôi trong lu nước nấu món đầu cá hấp ớt băm màu sắc tươi sáng hương vị đậm đà, thịt cá non mềm.

Còn dư lại thân cá thì băm nhỏ, nấu canh cá viên.

Còn có xà lách sốt dầu hàu, cà chua xào trứng, cà tím xào tỏi...

Phòng Tử Trấn ăn món ăn con gái nấu, uống rượu Hoàng thượng thưởng, mấy anh em có cùng sở thích nói chuyện với nhau, cảm thấy đời này chưa lúc nào vui vẻ như vậy.

Nhìn con gái ngoan bận rộn như một con ong mật, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn “Có con gái, việc gì cũng xong”.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương