Nông Viên Tự Cẩm

Chương 151: Chấp niệm

/622
Trước Tiếp
Món thịt duy nhất là khối thịt ba chỉ nửa nạc nửa mỡ mới mua hôm qua.

Dư Tiểu Thảo cắt một ít thịt ba chỉ, băm nát thành nhân thịt, cắt cà tím bọc trong bột mì trứng gà rồi rán, làm món cà tím nhồi thịt.

Nàng đoán khẩu vị của Thái thượng hoàng nghiêng về món cà tím nhồi thịt vừa thơm vừa giòn này.

Phần thịt ba chỉ còn lại nấu món thịt xào thơm nồng, béo mà không ngấy.

Đậu que vừa mới hái xong, xào trong mỡ heo, nấu món “Đậu que xào” thơm ngát.

Cà chua thêm vài quả trứng gà, lại một đĩa “Cà chua xào trứng” ra lò.

Đây là bốn món nóng.

Dưa chuột và lạc đã luộc, chia ra làm thành hai đĩa thức ăn nguội.

Hai món nguội này, đúng là không tốn bao nhiêu công sức.

Suy nghĩ một chút, Tiểu Thảo lấy năm quả trứng muối ngũ vị nhà mình đã ướp ra, luộc chín cắt miếng thành một đĩa.

Trứng vịt ướp đã ngấm vị, lòng đỏ trứng vàng óng ánh chảy lòng đào ra bên ngoài, ăn mặn nhạt vừa miệng,

miệng đầy mùi thơm.

Tính thời gian, trứng bắc thảo chắc cũng ăn được rồi.

Nàng lấy một quả trứng bắc thảo được bọc trong hỗn hợp bùn ra, nhẹ nhàng bóp nát lớp bùn bên ngoài, gõ vỡ vỏ trứng lộ ra ánh sáng đen đen, phía trên còn có hoa văn bắc thảo màu trắng.

Nhẹ nhàng ngửi một chút, một mùi thơm đặc thù xông vào mũi.

Nàng nhờ Tiểu Liên vừa mới về nhà cưỡi lừa sang thôn bên cạnh mua bìa đậu hũ non.

Đậu hũ trứng bắc thảo là món ăn vừa đơn giản lại vừa thơm ngon, non mềm tươi ngon, vào miệng là tan.

Bởi vì muốn chiêu đãi khách quý, nàng còn đặc biệt nấu khá tinh xảo.

Trước tiên nàng cắt đậu hũ non thành từng miếng vuông nhỏ, để cho Liễu thị khoét sạch bên trong.

Rồi cắt nhỏ trứng bắc thảo, trộn lẫn giấm, dầu vừng và gia vị.

Sau đó bỏ trứng bắc thảo đã cắt nhỏ vào trong từng miếng đậu hũ, sao đó rắc chút vụn ớt xanh đỏ lên phía trên.

Tuyệt đối đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị! “Khuê nữ! Nghĩa phụ đã về rồi đây! Nấu món ngon gì vậy, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm...” Không cần phải nói, đương nhiên là Phòng tướng quân Phòng Tử Trấn gần đây đều ở nhà Tiểu Thảo ăn cơm chùa gần một tháng đã trở lại.

Giọng nói vang dội của hắn bình thường còn chưa vào tới sân đã truyền tới từ xa rồi.

Lần này, giọng nói hào sảng của hắn lại giống như bị ai đó bóp cổ vậy, đột nhiên im bặt.

Lúc này, ánh mắt của Phòng Tử Trấn trừng lên còn lớn hơn chuông đồng, trong mắt tràn đầy cảm giác không thể tin được.

Hắn dùng sức xoa xoa mắt, vị tôn đại Phật trong sân kia vẫn còn đó! “Vi thần khẩu kiến.” Phòng Tử Trấn bước lên ba bước, thân hình cao lớn như bài kim sơn đảo ngọc trụ quỳ xuống trước mặt Thái thượng hoàng, miệng đang muốn thỉnh an Thái thượng hoàng lại bị ngắt lời! Thái thượng hoàng vẫy vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Minh Triết à! Nơi này cũng không phải kinh thành, tùy ý đi.

Đến đây! Ngồi cùng Ngũ gia ta một lát!” Minh Triết là tên tự của Phòng Tử Trấn.

“Thái...

Ngũ gia, sao người lại tới thôn Đông Sơn? Không lẽ là nghe nói sư phụ ta ở nơi này? Cũng không đúng! Nếu như vậy thì người nên ở chỗ sư phụ ta mới phải, sao lại đến nhà Dư huynh đệ?” Phòng Tử Trấn dè dặt ngồi trên ghế gô bên cạnh Thái thượng hoàng, tay đặt trên đầu gối, giống học sinh tiểu học đang nghe giảng vậy.

Dư Hải đang xới phần đất trồng rau trong sân, thấy đường đường là quan lớn tam phẩm, lại quỳ xuống hành lễ với Ngũ gia, Ngũ gia này nhất định lại lịch không nhỏ.

Chàng suy đoán trong lòng không biết chức quan của Ngũ gia lớn đến đâu.

Dù sao, trước mắt có thể thấy được Ngũ gia không có ác ý với Dư gia, đúng là may mắn vạn phần!

“Ô? Nghĩa phụ? Không phải người ở Triệu gia giúp mọi người thu xếp việc nghênh đón thánh chỉ sao? Sao lại có thời gian rảnh sang đây rồi?” Du Tiểu Thảo nhô đầu ra từ trong bếp, tươi cười xán lạn với bọn họ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng dính một ít bột mì, không những không lôi thối, ngược lại còn thêm phần hoạt bát đáng yêu.

Phòng Tử Trấn đối mặt với con gái nuôi, ánh mắt dịu dàng như nước.

Hắn cười đến mặt đầy ôn nhu, giọng nói cũng êm hơn nhiều: “Khuê nữ ngoan! Công công truyền chỉ ở lại bên kia ăn cơm canh đạm bạc, nên ta về đây hái một ít rau củ mang sang.” “Cái gì? Công công truyền chỉ ở lại Triệu gia ăn cơm? Ai cho hắn cái quyền đó?” Thái thượng hoàng thu lại nụ cười hòa ái, trong giọng nói tăng thêm mấy phần uy nghiêm.

Phòng Tử Trấn cẩn thận cười cười, nói: “Ngũ...

Ngũ gia, cũng đã trưa rồi, xung quanh thôn Đông Sơn cũng không có chỗ ăn cơm mà, không lẽ để cho người ta đói bụng trở về: Đừng trách Trương công cộng...” Thái thượng hoàng nhíu mày nói: “Khoảng cách giữa thôn Đông Sơn và thị trấn, ra roi thúc ngựa cũng chỉ mất một giờ.

Trương Toàn này cũng không phải không hiểu quy củ, không lẽ không sợ người khác gán cho tội danh thân cận quyền thần sao?” “Khụ...

Ngũ gia, không nghiêm trọng như vậy chứ? Thôn Đông Sơn này cũng không có người khác, chắc là không có ai truyền ra ngoài đâu!” Trên trán Phòng Tử Trấn đã lấm tấm mồ hôi.

“Chẳng lẽ không có ai thấy, thì có thể tự mình kết giao quyền thần?” Chân mày Thái thượng hoàng nhăn lại càng chặt hơn, nói với thống lĩnh thị vệ bên cạnh: “Tiểu Trang, người gọi Trương Toàn đến đây cho ta.

Nói ta ăn cơm ở chỗ này, cần người hầu hạ!” “Vâng!” Thống lĩnh thị vệ Trang Mặc nghe lệnh rời đi.

Trong sân khôi phục yên tĩnh, chỉ là không khí yên tĩnh này tĩnh đến mức có chút ngưng trệ.

Dư Hải đã sớm chuyển nơi lao động ra cổng lớn, chỉ sợ nghe được chuyện không nên nghe! “Ăn cơm thôi!” Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thảo phá vỡ sự yên tĩnh trong sân.

Phòng Tử Trần cảm thấy không gì có thể dễ nghe êm tai hơn câu nói “ăn cơm” của con gái nuôi.

Chân mày của Thái thượng hoàng trong nháy mắt được vuốt phẳng, ông hít mũi một cái, nói: “Gà hầm nấm! Món này không tệ, ta thích!” “Ngũ gia, ngài muốn ăn trong phòng hay ăn ngoài sân?” Dư Tiểu Thảo hỏi.

Thái thượng hoàng nhìn căn nhà đất lung lay sắp đổ của Dư gia, bĩu môi nói: “Trong phòng chật hẹp ngột ngạt, ngoài sân sáng sủa hơn, vẫn là ăn ngoài sân đi!” Dư Hàng nghe vậy, dời chiếc bàn nhà mới làm ra ngoài sân, rồi tìm hết ghế trong nhà ra.

Nhìn mấy đại hán đứng bên cạnh Ngũ gia, cậu do dự một lát, nhỏ giọng hỏi Tiểu Thảo: “Có vẻ không đủ ghế ngồi.

Có cần sang nhà Chu thẩm mượn không.”

Thái thượng hoàng tuổi không còn trẻ, nhưng tại vẫn rất nhạy, ông cười nói: “Không cần phiền như vậy! Bọn họ không ngồi ăn cùng chúng ta.

Minh Triết, vừa rồi tiểu nha đầu gọi người là nghĩa phụ nhỉ? Mặt mũi ngươi cũng lớn ghế nhỉ, nhớ trước đây ta muốn nhận nha đầu này làm cháu gái mà còn bị từ chối!”

Phòng Tử Trấn nhếch mép, cười ha ha hai tiếng, lại giống như nhớ đến điều gì, lập tức thu lại mặt đầy tươi cười, nói: “Ngũ gia đừng trách! Tiểu Thảo còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, người bỏ qua cho sự vô tri của con bé đi!” “Nô tài Trương Toàn tham kiến.” Một giọng nói bén nhọn cao vút vang lên, công công truyền chỉ Trương Toàn, thành thật quỳ xuống đất, cả người run nhè nhẹ.

“Được rồi!” Thái thượng hoàng quát to một tiếng, ngăn lại xưng hô hắn ta sắp nói ra, “Ngẩn người làm gì? Còn không mau qua đây hầu hạ, đúng là không có mắt nhìn! Lưu Phúc Sinh mắt mù mới nhận một kẻ lỗ mãng như người làm con nuôi!”

Trương Toàn đã dò hỏi ra ẩn ý của Thái thượng hoàng từ chỗ thống lĩnh thị vệ.

Lúc ấy cả người hắn đầy mồ hôi lạnh.

Thái giám kết giao quyền thần, đây chính là trọng tội chém đầu đó! Cũng trách hắn, lúc đi Hoàng thượng dặn dò hắn, cần tạo quan hệ tốt với Triệu tướng quân, vì nhất thời đắc ý nên suýt phạm phải tội lớn ngập trời! Cũng may có Thái thượng hoàng gọi hắn tới.

Thái thượng hoàng đúng là cha mẹ tái sinh của hắn, là ân nhân cứu mạng hắn!

“Đến đây, đến! Đừng đứng hết như thế! Minh Triết, Tiểu Dư, còn có tiểu nha đầu kia nữa, tới ăn cơm với Ngũ gia đi!” Thái thượng hoàng trợn mắt nhìn Trương Toàn một cái rồi không thèm để ý hắn nữa.

Ánh mắt bị hương vị quen thuộc trên bàn hấp dẫn.

Kiếp trước Chu Đức Dung là sĩ quan chiến công hiển hách của nước cộng hòa.

Không có sở thích gì khác, chỉ có vài phần cố chấp với việc ăn uống.

Sau khi xuyên tới, nhiều năm chinh chiến liên tục, có thể ăn no đã không tệ rồi, làm sao chú ý những thứ khác được? Sau khi lên ngôi, tay nghề của đầu bếp trong cung cũng không tệ.

Có lẽ là vẫn còn chấp niệm ở kiếp trước, luôn cảm thấy đồ ăn đều không hợp khẩu vị của ông.

Đáng tiếc ông và đương kim Hoàng thượng, hai người đàn ông không ai biết nấu cơm.

Vì thế mà chấp niệm tìm kiếm hương vị ở kiếp trước lại tăng lên vài phần.

Qua vài chục năm, rất nhiều hương vị quen thuộc từ kiếp trước cũng dần dần phai nhạt.

Vốn tưởng rằng cuộc đời này không có cơ hội ăn lại hương vị đồ ăn của cố hương, ai ngờ trong cái sân nhỏ nghèo nàn này, chấp niệm của ông cuối cùng cũng được thỏa mãn.

“Đều là cơm nhà, Ngũ gia ngài cũng đừng chê, ăn tạm đi!” Dư Tiểu Thảo bưng đĩa đậu hũ trứng bắc thảo nhẹ nhàng đặt trước mặt Thái thượng hoàng.

Ánh sáng trong mắt Chu Đức Dung càng sáng hơn, ông cười như một con cáo già: “Tiểu nha đầu, ngay cả trứng bắc thảo ngươi cũng có thể làm ra, còn nói ngươi không biết làm miến? Đừng có gạt ta, ánh mắt của Ngũ gia ta sáng như tuyết!”.

“Trứng bắc thảo? Khuê nữ, trứng bắc thảo nhà chúng ta có thể ăn rồi à?” Phòng Tử Trấn bận rộn việc ở bến tàu gần như đã quên mất việc này.

Hắn nhìn chằm chằm đĩa đậu hũ trứng bắc thảo tinh xảo mỹ vị trước mặt Thái thượng hoàng, gần như không nhịn được muốn ăn thử xem hương vị như thế nào.

Tiểu Thảo bưng hết đồ ăn lên bàn, đang muốn vào bếp bưng thức ăn cho đám người thị vệ lại bị Thái thượng hoàng gọi lại: “Tiểu nha đầu, đã bận rộn cả trưa rồi.

Qua đây, ngồi cạnh Ngũ gia ăn chút gì đi.

Bọn họ có tay có chân, đói tự biết tìm cơm ăn!” Thái thượng hoàng đã chỉ đích danh, chỉ có Phòng Tử Trấn, Dư Hải và Dư Tiểu Thảo có vinh dự ngồi ăn cơm với Thái thượng hoàng.

Trương Toàn đứng bên cạnh, cầm một đôi đũa mới, gắp một miếng cà tím nhồi thịt muốn ăn thử.

“Chậm đã! Thức ăn ở đây không cần ngươi thử, đi theo bọn Trang thống lĩnh đến phòng bếp ăn cơm đi!” Thái thượng hoàng khá tin tưởng người Dư gia, thử thức ăn đúng là làm điều thừa thãi, ông không cho phép có thêm một người giành đồ ăn ngon của ông đâu! Trương Toàn thông minh đáp lời.

Trong lòng lại coi trọng Dư gia thêm vài phần, người có thể khiến cho Thái thượng hoàng tin tưởng như vậy, trên đời này cũng không được vài người đâu? “Đậu hũ trứng bắc thảo! Mấy chục năm chưa ăn rồi! Ta cũng sắp quên hương vị của nó rồi!” Thái thượng hoàng nhẹ nhàng gắp một miếng đậu hũ chứa đầy trứng bắc thảo, há to miệng lập tức nhét vào.

Đậu hũ non mềm trứng muối thơm ngon, loại hương vị đã lâu không thấy này khiến cho Chu Đức Dung gần như chảy vài giọt nước mắt anh hùng.

Phòng Tử Trấn tha thiết nhìn Thái thượng hoàng, thấy vẻ mặt đầy hưởng thụ của ông, khóe mắt hơi ươn ướt, trong lòng nôn nóng không thôi, thật sự ăn ngon như vậy sao, ngon đến mức Thái thượng hoàng cũng chảy nước mắt?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
trangvy712Tr còn ra ko àdd ơiiii - sent 2022-11-30 09:58:04
cherryphanTruyện hay quá - sent 2022-11-29 22:43:32
nguyenthithuthuyyTruyện không ra nữa à - sent 2022-09-29 23:45:16
kiimnganSao không có ai đọc dị ta - sent 2022-08-07 21:13:34
kiimnganĐang đọc ngon lành chợt nhận ra truyện chưa full - sent 2022-07-08 22:33:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương