Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 119: Vẫn nên giết đi

/1555
Trước Tiếp
đừng...” Mạc Ương Ương hỏi: “La Thiên lại bảo tao quay về đúng lúc này, rốt cuộc là muốn làm gì?” Mạc Thị Tuyền khóc lóc nói: “Tôi...

không biết.

Bà ấy không nói, chỉ bảo tôi đến đón cô về nhà...” “Ha, về nhà?” Mạc Ương Ương cười lạnh: “Năm năm trước, sao La Thiên lại biết tao bị bệnh nan y?” Chuyện năm năm trước vẫn luôn là u nhọt trong lòng Mạc Ương Ương.

Chẳng hiểu sao lại bị bệnh nan y”, rốt cuộc là do ngoài ý muốn, hay do con người gây nên? Ngoại trừ Lam Đông Chí, cô chưa từng nói với bất kỳ ai, sao La Thiên lại biết? Đương nhiên Mạc Ương Ương sẽ không cho là do Lam Đông Chi tiết lộ.

Vậy nên rốt cuộc La Thiến biết được chuyện này từ đâu? Đây vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Mạc Ương Ương.

Vì cô có một phỏng đoán rất đáng sợ.

Mấy năm trước, khi phải sống dè dặt từng li từng tí trong nhà họ Mạc, cô có một cảm giác mãnh liệt rằng La Thiển đã biết cô không phải là con gái nhà họ Mạc từ lâu.

Nhưng cũng vào sinh nhật năm hai mươi tuổi của Mạc Ương Ương, La Thiến lại giả vờ như bỗng nhiên biết được tin đó, sao bà ta phải làm như vậy? Còn nữa, bố mẹ ruột của cô ở đâu? Trước mắt Mạc Ương Ương có rất nhiều câu hỏi, tất cả lộn tùng phèo lại với nhau, không tìm ra được manh mối gì.

Dáng vẻ của cô ta không giống như đang nói dối.

“La Thiển đã từng nói về bố mẹ ruột của tao chưa?” “Chưa từng!” Mạc Thị Tuyền run rẩy trả lời: “Mạc Ương Ương, cô thả tôi ra, tôi...

sẽ không phiền đến cô nữa.

Bên ngoài toàn là người, lúc nãy bọn họ đều đã thấy cả rồi.

Cô giết tôi ở đây thì chị cũng không thoát nổi đâu...” Mạc Ương Ương gật đầu: “Đúng vậy, dĩ nhiên là tao sẽ không giết mày ở đây rồi.

Tao đâu có ngu si như mày.” Nói rồi, cô thu dao lại.

Mạc Thị Tuyền không ngờ Mạc Ương Ương lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.

Sửng sốt mấy giây, cô ta liền bò trốn ra ngoài.

Nhưng vừa bò được một chút, cô ta lại bị ghì xuống đất, tiếp xúc thân mật với mặt đất cứng rắn ẩm ướt.

Mạc Ương Ương giẫm lên lưng Mạc Thị Tuyền: “Ái chà, suýt nữa là tao quên mất một chuyện rồi!” Mạc Ương Ương khom người: “Chẳng phải chúng mày nói năm xưa là tao ăn trộm tiền của nhà họ Mạc ư?” Mạc Thị Tuyển chỉ hận không thể băm vằm Mạc Ương Ương, nhưng giờ cô ta không dám thể hiện ra mặt: “Không...

không phải tôi nói...” “Tao trộm bao nhiêu tiền?” “Không, tôi...

tôi...” “Phập!” Mũi dao cắm xuống giữa kẽ tay Mạc Thị Tuyền, chỉ suýt chút nữa là cắt phăng ngón tay cô ta rồi: “Nói...” Mạc Thị Tuyền hoảng sợ đến nỗi suýt hét lên: “Một triệu...” Mạc Ương Ương khinh bỉ: “Chỉ chút xíu vậy ư, cũng mệt thay chúng mày không biết xấu hổ mà nói dối.” Sau đó, cô xòe tay ra.

Mạc Thị Tuyển: “Cái gì?” “Chẳng phải nói là trộm tiền ư? Tao phải thực thi tội danh này chứ? Nếu không thì chúng mày ăn nói thế nào với người ngoài được? Đừng cảm ơn tao, tao là người thấu hiểu vậy đó!” Mạc Thị Tuyển nghiến răng nghiến lợi.

Mạc Ương Ương lại càng vô liêm sỉ hơn trước rồi.

Que Cay lặng lẽ đi tới: “Mẹ!” Mạc Ương Ương vội vàng buông ra, máy móc nói: “Mẹ và dì đang đùa giỡn thôi, sao con...” Que Cay: “Giết đi.” Cậu bé bảnh bao nghiêm trang nói ra hai chữ tàn nhẫn nhất đó.

Mạc Ương Ương: “Hả?” Que Cay chỉ vào cái vại thả cá trong góc: “Cá nóc tươi phết mà!” Mặt Mạc Thị Tuyền xám như tro! Mạc Ương Ương xua tay: “Không, không, không, chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật.” Que Cay lắc đầu thở dài: “Lòng dạ đàn bà!“.

Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạc Thị Tuyền, cậu bé ngồi xổm xuống, chìa QR code của tiệm ra: “Dì, quét mã trả tiền đi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương