Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 149: Nhớ anh nhớ đến mức phát khóc luôn

/1555
Trước Tiếp
Sau khi vào nhà, Mạc Ương Ương thuận chân đã cửa để cho nó đóng lại.

May mà hai cụ nhà họ Hàn đều đã lớn tuổi, hơi nặng tai, buổi tối lại ngủ rất say, nếu không thì sớm đã bị đánh thức rồi.

Que Cay nghe thấy tiếng động bèn dụi mắt đi ra khỏi phòng ngủ: “Mẹ ơi...” Mạc Ương Ương:“Que Cay mau bật đèn lên cho mẹ!“.

Tách, đèn phòng ngủ được bật sáng.

Cuối cùng Que Cay cũng nhìn thấy người mà Mạc Ương Ương kéo vào là ai rồi! Là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp! Mái tóc dài mềm mại như rong biển vừa đen vừa dày, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, cho dù lúc này người phụ nữ ấy đang nhắm mắt thì cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có.

Que Cay chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù là kiếp trước hay kiếp này! Mạc Ương Ương đỡ người này vào rồi cẩn thận đặt cô ấy lên giường, cô vừa nhẹ lay mấy cái vừa gọi với giọng lo lắng: “Đông Chí, Đông Chí...

bà sao thế? Đông Chí..” Đây là lần đầu tiên Mạc Ương Ương gặp lại Lam Đông Chí sau năm năm xa cách.

Cô không ngờ lại gặp cô ấy ở trong tình cảnh như thế này! Lam Đông Chí đến quá đột ngột, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, Mạc Ương Ương cũng đã bớt lo hơn rồi.

Que Cay:Ồ,là Lam Đông Chí! Que Cay biết dì Đông Chí, đó là người bạn tốt nhất của mẹ nhưng cậu chưa bao giờ gặp mặt! Kiếp này thật sự có rất nhiều chuyện khác biệt so với kiếp trước.

Kiếp trước không có sự xuất hiện bất ngờ của Lam Đông Chí, hiệu ứng bươm bướm càng ngày càng lớn rồi! Bên ngoài đang mưa, quần áo trên người Lam Đông Chí đều đã ướt hết, mái tóc dài cũng ướt nhẹp hết rồi.

Que Cay: “Mẹ thay quần áo cho dì Đông Chí trước đi, có thể di ấy bị thương rồi.” Mạc Ương Ương nhanh chóng đứng dậy: “Đúng đúng...

thay quần áo trước đã...” “Con đi lấy hộp sơ cứu y tế.” Mạc Ương Ương nhanh chóng cởi bộ quần áo ướt sũng trên người Lam Đông Chí, sau đó kiểm tra vết thương trên người cô ấy, trên người cô ấy gần như không có chỗ nào là hoàn hảo.

Dầu tay xanh đen, những vết thương do bị cắn đã đóng thành vảy máu, những vết thâm tím cũng chi chít trên người...

Còn có đôi tay của Lam Đông Chí nữa.

Cô ấy thích nhất là móng tay, luôn chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, bình thường chỉ cần hơi xước xát thôi đã đau lòng lắm rồi.

Vậy mà giờ đây...

móng tay được sơn màu đỏ của cô ấy bị lật ngược lại để lộ ra phần thịt bên trong, phần da ở ngón tay và lòng bàn tay bị chà xát hết cả, chỉ cần nhìn thế này thôi thì cũng đã cảm thấy đau lầm rồi.

Mạc Ương Ương cắn chặt môi đắp chăn cho Lam Đông Chí, sau đó chạy vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước ấm lau người cho cô ấy.

Que Cay cầm hộp sơ cứu y tế tới: “Mẹ.“.

“Mẹ không sao!” Mạc Ương Ương sắp cắn đứt môi của mình ra rồi.

Lam Đông Chí mà cô quen luôn là một người quyến rũ như hổ ly, chưa bao giờ biết sợ ai hay chuyện gì.

Nhìn thấy cô ấy bị thương đến mức này, Mạc Ương Ương đau lòng đến nỗi hận không thể cầm dao đâm kẻ đã làm tổn thương Lam Đông Chí.

Thuốc ở trong hộp có hạn, Mạc Ương Ương lấy bông băng y tế ra rồi dùng cồn để khử trùng vết thương cho Lam Đông Chí.

Que Cay đợi Mạc Ương Ương làm xong mới đi vào, “Mẹ, dì Đông Chí phải được bác sĩ thăm khám, nhưng hiện giờ dì ấy như thế này, con cảm thấy đưa dì ấy vào bệnh viện không phải là chuyện tốt!” Có lẽ chuyện mà Lam Đông Chí vừa gặp phải vô cùng không ổn.

Mạc Ương Ương lau nước mắt trên má, cô cầm điện thoại lên, tìm Wechat của Tạ Tây Trạch rồi gọi thẳng cho anh.

Tạ Tây Trạch bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm ấm dễ nghe mang theo ý cười vui vẻ: “Nhớ tôi rồi sao?” Mạc Ương Ương khịt khịt mũi, giọng cô khàn khàn: “Ừm, nhớ anh rồi, nhớ phát khóc lên được!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương