Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 59: Đến tìm tôi, tôi nuôi bà

/1555
Trước Tiếp
Tuy rằng Lam Đông Chí ghét Tạ Phong Miên phần lớn là do giận cá chém thớt nhưng cô vẫn cảm thấy tên Tạ Phong Miên này thật sự là cặn bã.

Người đàn ông có thể thành đối với Mạc Thị Tuyền có thể tốt đẹp được sao? Lam Đông Chí đi được hơn hai trăm mét thì nhìn thấy một chiếc xe sang màu đen đỗ ngay trước mặt, chắn đường không cho cô đi.

Lam Đông Chí vờ như không nhìn thấy, vòng qua chiếc xe tiếp tục đi thẳng về phía trước, vừa đi cô vừa dùng ứng dụng để đặt xe.

Người trên xe bước xuống chắn đường cô: “Cô Lam, cậu chủ cho mời cô qua đó.” Lam Đông Chí lạnh mặt: “Hôm nay tôi có việc.” “Cô Lam, mời.” Lam Đông Chí quát lên: “Tôi nói là hôm nay tôi có việc.” Đối phương vẫn lặp lại câu nói cũ: “Cô Lam, xin mời.” Lam Đông Chí nghiến răng, bởi vì tức giận mà đôi mắt lúc nãy còn nhìn Tạ Phong Miên với vẻ quyến rũ thì giờ đây đã đỏ au lên, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.

Cô siết chặt tay rồi đột nhiên ngẩng đầu tát đối phương một cái.

Người đó bị tát lệch mặt sang một bên nhưng ngữ khí vẫn không đổi: “Cô Lam, mời.” Lam Đông Chí tức giận quay người ngồi lên xe.

Tối nay Mạc Ương Ương đợi rất lâu nhưng mãi không thấy Lam Đông Chí gọi điện lại.

Cô lo lắng gọi mấy cuộc liền nhưng đều không có ai nhấc máy.

Mãi đến 1 giờ sáng mới nhận được tin nhắn của cô ấy.

[Lam Đông Chí]: Ương Ương, tối nay tôi có việc đột xuất, ngày mai tôi gọi lại cho bà nhé, bà đừng lo lắng quá! [Mạc Ương Ương]: Thật sự không sao chứ?

[Lam Đông Chí]: Sao còn chưa ngủ thế? Tất nhiên là bà đây không sao rồi, bà cũng không nhìn xem tôi là ai, chỉ là có ông khách uống rượu say rồi làm ầm lên tí thôi.

[Mạc Ương Ương]: Đông Chí, bà đừng đi làm ở Thượng Xuân Lâm nữa, nơi đó thật sự không phải một nơi tốt lành gì đâu, mau rời khỏi chỗ đó đi.

[Lam Đông Chí]: Rời khỏi chỗ này, bà thử nói xem...

tôi còn có thể làm gì được nữa? [Mạc Ương Ương]: Bà có thể tới đây tìm tôi, tôi nuôi bà! Giờ tôi nấu ăn ngon lắm đấy.

[Lam Đông Chí]: Ôi đậu má, tình cảnh của bà đã nguy hiểm thế rồi, lúc nào cũng có thể bị phát hiện mà còn có dũng khí nuôi tôi hả, bà đây quý giá lắm đó biết không? Thôi bỏ đi...

đợi tôi không lăn lộn tiếp được nữa thì tôi sẽ đến tìm bà, ngủ đi, chẳng phải ngày mai bà còn phải mở cửa kinh doanh sao?” [Mạc Ương Ương]: Bà cũng thế, nghỉ ngơi sớm đi.

Buông điện thoại xuống, Mạc Ương Ương nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ sáng rồi nhưng cô vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ.

Trong đầu Mạc Ương Ương đều là hình ảnh Tạ Tây Trạch.

Cố càng nghĩ càng cảm thấy rối bời, tất cả những gì Tạ Tây Trạch làm ngày hôm nay đều không phù hợp với thói quen của anh.

Nếu như anh nhận ra cổ rồi, vậy tại sao không vạch trần cô ngay tức khắc? Nhưng nếu như anh chưa nhận ra cô thì hành động của anh lại càng kỳ lạ hơn.

Trừ khi Tạ Ngũ gia muốn chơi trò gì đó mới mẻ hơn một chút...

Cậu nhóc mập mạp đang nằm bên cạnh cô đột nhiên trở mình, cậu dụi đầu vào lòng cô rồi gọi một tiếng: “Mẹ...” Mạc Ương Ương tưởng là Que Cay tỉnh giấc, kết quả là cậu vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, hàng lông mi dài khiến người khác ghen tị, còn cái miệng nhỏ thì chóp chép, cậu vẫn đang ngủ say.

Tuy cậu nhắm mắt nhưng lại giơ tay ra vỗ vỗ Mạc Ương Ương: “Mẹ...

đừng sợ, lần này nhất định con sẽ bảo vệ mẹ.” Đáy lòng ngập tràn xót xa khiến cô rơi nước mắt.

Cô ôm chặt Que Cay, nỗi sợ Tạ Tây Trạch trong cô lập tức vơi đi rất nhiều.

Cô cắn môi, ánh mắt trở nên kiên định hơn.

Mặc kệ Tạ Tây Trạch muốn làm gì thì anh cũng đừng hòng đụng vào con trai cô.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương