Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 61: Tần tiêu thần và cho không được phép vào

/1555
Trước Tiếp
Trong tiệm đã được sửa sang lại, so với ngày hôm qua thì đã thay mới hoàn toàn, như thể đã đổi một cửa tiệm khác vậy, sáng sủa, xa hoa...

Mạc Ương Ương suýt thì không nhận ra nổi tiệm ăn của mình.

Tẩn Tiêu Thần bỏ kính mát xuống, đuổi vào theo cô, “Không phải cô mở quán cơm sao? Sao lại không làm? Làm nhanh một chút cho tôi, tôi không có nhiều thời gian.” Từ ngày ăn đồ ăn Mạc Ương Ương làm, Tần Tiêu Thần thấy những món ăn khác đều không hợp khẩu vị.

Cậu ta đã chịu đựng hai ngày rồi, thật sự không nhịn nổi nữa, mới lén chạy tới đây.

Mạc Ương Ương không lên tiếng, đi đến quầy thu ngân tìm một cái bút dạ và một tờ giấy, sau đó viết viết cái gì đó.

Sau đó cô dán lên trước cửa.

Tần Tiêu Thần nhìn thấy, suýt nữa thì tức đến phát điên, trên đó viết - Tẩn Tiêu Thần và chó không được phép vào.

“Cô...

Đậu má, cô có biết hay không, bao nhiêu người muốn mời ông đây ăn cơm còn không được...” Mạc Ương Ương không phản ứng lại, Tần Tiêu Thần đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Mạc Ương Ương, “Mạc Ương Ương, cô đừng tưởng mình là phụ nữ thì ông đây không dám đánh cô, cô nói rõ cho tôi biết...” Mạc Ương Ương chợt quay đầu, ánh mắt sắc lẻm lạnh lẽo như băng, “Buông ra.” Mặt trời lúc 9 giờ trưa, rực rỡ mà dịu dàng, vừa vặn lọt vào đáy mắt Mạc Ương Ương, trông như pháo hoa nở rộ giữa bóng đêm, đẹp đến chói lòa.

Tần Tiêu Thần sững ra một lúc, trái tim bỗng đập nhanh hơn.

Trong lúc cậu còn chưa hoàn hồn, Mạc Ương Ương đã rút tay mình ra.

Khoảnh khắc cô rút tay lại, bàn tay hai người chợt chạm nhau, Tần Tiêu Thần thấy tay mình thật nóng, ngay cả khuôn mặt cũng hơi nóng lên.

Cậu ta đuổi theo, “Này...

Mạc Ương Ương, cô...

cô...

cô...

nhớ tôi là ai chứ?”

Mạc Ương Ương lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài...” Tẩn Tiêu Thần kéo một cái ghế ngồi xuống, lọn tóc trên đầu rung rinh theo động tác cậu ta.

“Tôi không đi, hôm nay ông đây chưa được ăn cơm, thì tuyệt đối không đi.” Mạc Ương Ương liếc mắt nhìn mấy người đang đứng đờ đẫn bối rối một bên, cô nói, “Phiền các vị giúp tôi một chuyện, ném cậu ta ra ngoài.” Tần Tiêu Thần vừa nghe thì kêu lên, “Này, Mạc Ương Ương...

Cô là người làm ăn, lại đi ném khách hàng của mình ra ngoài, sau này còn ai dám tới quán cô ăn cơm nữa?” Mạc Ương Ương cười lớn, “Được thôi, muốn ăn cơm tôi làm phải không? Một món mười ngàn!” Cậu ta chỉ muốn ăn thôi mà, có cần phải thét giá cắt cổ như vậy không? Tần Tiêu Thần tức giận nói, “Sao cô không cướp ngân hàng luôn đi...” “Không ăn nổi thì đi đi.” Lời này khiến Tần Tiêu Thần suýt nữa nhảy dựng lên, “Ai nói ông đây không ăn nổi? Tôi ăn, không phải một món chỉ mười nghìn nhân dân tệ thôi sao? Tài sản ông đây sở hữu hơn trăm triệu, sao lại không ăn nổi? Làm cho tôi món ngon sở trường của cô ấy.” Mạc Ương Ương hừ một tiếng, quay người đi vào bếp.

Tân Tiêu Thần lại đuổi theo, “Sao cô lại làm?” Mạc Ương Ương, “Có thằng ngu dâng tiền đến cửa, sao tôi lại không nhận?” Tần Tiêu Thần:...

Triệu Nguyên âm thầm gửi cho Tạ Tây Trạch một tin nhắn qua Wechat: Tiến sĩ, cậu Hai nhà họ Tân lại tới quán ăn, có vẻ như...

có quen biết với bà chủ Hàn! Cứ quấn lấy cô ấy đòi nấu cơm! Tạ Tây Trạch đang ở bệnh viện, nói chuyện hợp tác với Viện trưởng, thấy được tin nhắn này thì mặt biến sắc.

Viện trưởng lập tức hoảng sợ.

Tạ Tây Trạch đứng dậy bấm số điện thoại, “Tần Tiêu Đình, đến quán Hàn Ký vác em trai cậu về luôn và ngay, nếu không, đừng trách tôi hạ thủ với cậu ta.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương