Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 83: Sao bà dám đụng vào người của tôi?

/1555
Trước Tiếp
tôi không...

cầu xin cậu, đừng mà, tôi không muốn chết...” Đầu lông mày Tạ Tây Trạch hơi nhíu lại: “Vậy à?” “Thì ra bà không muốn chết, nhưng sao tôi cảm thấy dường như bà đang tha thiết cầu xin được chết vậy nhỉ?” Hạ Tâm Lan lắc đầu quây quậy: “Không có, không có...

thật sự không có mà...” Mẹ kiếp, ai mà cầu xin được chết chứ, trừ khi bị thần kinh! Cao Đại Quân ngồi bên cạnh không dám hó hé lấy nửa lời, chỉ sợ, Tạ Tây Trạch đột ngột chĩa mũi dùi vào ông ta.

Ông ta không phải thằng ngu, thời điểm này, ở vào hoàn cảnh như vậy khiến ông ta dần dần hiểu ra, chẳng lẽ mụ vợ lén lút làm chuyện ngu xuẩn gì sau lưng ông ta? Nụ cười nhàn nhạt trên môi Tạ Tây Trạch chợt vụt tắt.

Anh nhìn bà ta từ trên cao, ánh mắt u ám buốt lạnh: “Không à? Vậy sao bà dám đụng vào người của tôi!” Hạ Tâm Lan cảm thấy hô hấp khó nhọc, như thể bà ta sắp ngất đi, bà ta liên tục nuốt khan: “Tôi...

tôi...” Vào khoảnh khắc này, cuối cùng Hạ Tâm Lan mới xác định được lý do Tạ Tây Trạch bắt mình.

Nhất định là anh đã phát hiện ra chuyện bà ta làm.

Thế nhưng, tại sao lại nhanh đến thế được.

Bà ta còn chưa nhận được điện thoại của lũ tay chân kia mà! Tại sao tên họ Tạ này đã biết mọi chuyện được? Bà ta nghĩ lại những chuyện mình sai bè lũ tay chân làm, nếu như mọi chuyện đã xong xuôi rồi, không phải cái lũ đó đã giết chết cô ta rồi đấy chứ? Hạ Tâm Lan điên cuồng lắc đầu, không dám thừa nhận: “Tôi không biết, cậu đang...

nói, nói cái gì, tôi không biết...” Tạ Tây Trạch đột nhiên khẽ bật cười thành tiếng, tiếng cười đó lọt vào tai vợ chồng Cao thị, quả thực không rét mà run.

Anh nói: “Nếu như bà chê chủng virus này lâu chết quá, không sao cả, bà vẫn còn lựa chọn khác.” “Đúng lúc, hôm nay phòng thí nghiệm có chiết xuất Atropin.” Vợ chồng nhà họ Cao đều không biết Atropine là thứ gì, song, bọn họ biết rằng đó chẳng phải thứ quái gì tốt đẹp.

Tạ Tây Trạch nói với trợ lý: “Lấy Atropine lại đây, loại chưa pha loãng.” Trợ lý: “Dạ được.” Tạ Tây Trạch cười lạnh lùng: “Chưa biết chắc bao lâu sẽ chết, vì chưa xác định sức chịu đựng thuốc Atropin của bà là bao nhiêu.” Trợ lý cầm mấy ổng tiêm đến.

Tạ Tây Trạch nói tiếp: “Có điều, chắc chắn chỉ trong khoảng một tiếng đồng hồ!” Dứt lời, anh vẫy tay.

Trợ lý bèn cầm mấy ống tiêm đến chỗ anh.

Cao Đại Quân vừa nhìn thấy cậu ta không chỉ cần một ống tiêm mà tận mấy ống thì đã sợ nhũn cả người.

Ông ta gào lên như gã điên: “Đồ ngu, mẹ nó, rốt cuộc bà đã lén làm gì sau lưng tôi, tôi bị bà liên luỵ đến chết thôi...” Hạ Tâm Lan trông thấy kim tiêm sắp đâm vào da thịt mình, thì vừa khóc vừa hét: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi...

tôi khai, tôi khai hết...

tôi sẽ khai toàn bộ...” “Tôi...

tôi...

giận quá mất khôn, tôi...

tôi tìm vài người để dạy dỗ...

định dạy dỗ chút thôi...

mẹ của Hàn Ủy Lam, tôi...

tôi biết mình sai, tôi không dám nữa...

tôi thật sự không dám nữa...” Hạ Tâm Lan nước mắt nước mũi giàn giụa, khẩn cầu: “Đừng mà...

cầu xin cậu, đừng giết tôi...

tôi...

là một người mẹ, tôi còn có con, con tôi không thể không có mẹ...” Vốn dĩ gương mặt Tạ Tây Trạch vẫn còn chút ôn hoà, tuy nhiên sau khi Hạ Tâm Lan nói xong những câu này, sắc mặt anh bất chợt thay đổi.

“Vậy con của tôi thì sao?” Mây đen u ám giăng kín gương mặt anh: “Mẹ của con tôi, thì đáng chết à?” Anh cắn chặt răng, mang theo ngọn lửa phẫn nộ không thể nào dập tắt, gằn từng chữ một qua kẽ răng!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương