Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 87: Cầu xin anh trả que cay lại cho tôi!

/1555
Trước Tiếp
Nơi yếu đuối nhất trong tim bỏng rát vì nước mắt của cô! Mạc Ương Ương sợ anh như vậy mà lại không để ý gì chạy qua tìm anh, chỉ có thể là vì con.

Vậy...

con...

đã xảy ra chuyện rồi? Tạ Tây Trạch thầm rùng mình, vội đưa tay vỗ về lưng Mạc Ương Ương: “Buông tay ra trước đã...

như...

thế này...

tôi không thể...

nói chuyện được...

Lúc này lý trí của Mạc Ương Ương đã sắp không còn nữa rồi.

Cô cắn môi, vừa giận dữ, vừa tủi hờn, lại vừa uất hận, đôi mắt đỏ ửng nhòe lệ chăm chú nhìn Tạ Tây Trạch.

Cuối cùng, cô vẫn buông anh ra, dùng mu bàn tay lau mạnh mà đến nỗi khiến khuôn mặt đỏ bừng lên.

Tạ Tây Trạch ôm cổ ho khan mấy tiếng rồi ngồi dậy: “Trước tiên em đừng khóc, Que Cay làm sao?” Gọi tên Que Cay như vậy, Tạ Tây Trạch cảm thấy trong lòng hơi kháng cự.

Tại sao lại lấy cái tên kỳ cục này vậy? Anh muốn hỏi, nhưng hiện giờ anh cảm thấy mình mà hỏi thì sẽ hơi thảm.

Mạc Ương Ương cắn răng trừng anh: “Anh còn có mặt mũi mà hỏi tôi à? Anh đưa Que Cay đi đâu rồi? Tạ Tây Trạch, con người anh sao lại đen tối thế hả?” Tạ Tây Trạch: “...” Thật ra anh muốn nói: “Em mới chỉ nhìn thấy có một tí thôi, tôi còn có thể đen tối hơn nữa kìa.” Nhưng anh thật sự không biết Que Cay xảy ra chuyện gì.

Tạ Tây Trạch nhìn Mạc Ương Ương chăm chú trong khoảng cách gần như vậy, hình như cô lại đẹp hơn năm năm trước rồi.

Tạ Tây Trạch kiên nhẫn giải thích: “Không thấy Que Cay đâu à? Từ tối qua đến mười hai giờ trưa nay, tôi vẫn luôn ở phòng thí nghiệm, sau khi về thì liền đi ngủ luôn, hôm nay tôi vẫn chưa gặp thằng bé.” Nói rồi, Tạ Tây Trạch liền định xuống khỏi giường.

Con mất tích rồi, phải mau mau đi tìm.

Que Cay thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bốn tuổi khác.

Tạ Tây Trạch tin rằng nếu quả thật gặp chuyện không may, cậu bé chắc chắn sẽ để lại đầu mối gì đó.

Nhưng lúc này, Mạc Ương Ương lại hoàn toàn không tin Tạ Tây Trạch.

Cô quát lên: “Tạ Tây Trạch, anh đừng hòng gạt tôi.

Giáo viên nhà trẻ đã nói là anh phải người đến rồi.

Anh muốn đưa Que Cay đi! Anh trả con lại cho tôi...” Tạ Tây Trạch cảm thấy không thể có chuyện đó.

Người của anh đều ở đây, không có lệnh của anh, ai dám đưa Que Cay đi.

Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đó, có thể là..

Tạ Tây Trạch căng thẳng, vội hỏi: “Ương Ương, em tỉnh táo trước đã.

Tôi thật sự không đưa con đi.

Vậy là em thừa nhận đó là con tôi rồi à?” Mạc Ương Ương lập tức phủ nhận: “Không phải, đó không phải con anh, nó chẳng có chút xíu quan hệ nào với anh cả.

Vậy nên anh mau trả Que Cay lại cho tôi, nó là mạng sống của tôi.

Anh cướp nó đi, có phải anh muốn tôi chết rồi anh mới yên tâm không?” Tạ Tây Trạch: “Tôi không giấu Que Cay, giờ tôi đi tìm thằng bé luôn đấy.” Nhìn thấy đến giờ mà vẻ mặt Tạ Tây Trạch vẫn không hề có chút sợ hãi gì, sự phẫn nộ trong lòng Mạc Ương Ương lại càng dâng trào.

Cô đấm liên tục lên người Tạ Tây Trạch.

“Đến bây giờ mà anh vẫn còn gạt tôi.

Không phải anh thì còn là ai được?” Đánh một lúc, động tác của Mạc Ương Ương càng lúc càng chậm lại.

Cuối cùng, cô nắm ống tay áo của Tạ Tây Trạch, khóc lóc cầu xin anh: “Tạ Tây Trạch, anh trả lại con cho tôi được không.

Đối với anh, thằng bé không quan trọng gì, anh muốn có cái gì có thể nói với tôi, nó là tất cả của tôi, van xin anh...” Từng giọt nước mắt lăn xuống, Mạc Ương Ương đã đứng trên bờ vực sụp đổ rồi.

Trong lòng Tạ Tây Trạch khó chịu, anh nắm tay Mạc Ương Ương kéo cô lại, ôm chặt lấy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương