Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 88: Tôi sẽ đưa thằng bé về cho em, đảm bảo không mất một cọng lông nào

/1555
Trước Tiếp
Giữa bọn họ như có một bức tường, tuy không nhìn thấy được nhưng lại chắc chắn lạ thường.

Anh muốn tới gần, cô lại lui về sau.

Bức tường đó cứ như hình với bóng, luôn chắn giữa bọn họ.

Que Cay đến vào thời điểm tuyệt vọng nhất, lúc cuộc đời của Mạc Ương Ương đang ở dưới vực sâu.

Năm hai mươi tuổi, cuộc đời của cô sụp đổ chỉ sau một đêm.

Vì có đứa trẻ này, Mạc Ương Ương mới có được niềm hi vọng mới, sống lại từ trong vùng hoang phế đó.

Nói là Mạc Ương Ương nuôi Que Cay lớn lên, chẳng bằng nói là Que Cay đã cứu rỗi Mạc Ương Ương.

Không có thằng bé, cuộc sống của Mạc Ương Ương sẽ lại sụp đổ lần nữa.

Cô không biết nên sống tiếp thế nào.

Thằng bé là trụ cột duy nhất của cuộc đời cô! Tạ Tây Trạch nói: “Mạc Ương Ương, hiện giờ việc cấp bách là tìm con.

Tôi chỉ nói một lần cho em nghe thôi, tôi không lừa em.

Nếu tôi đưa con đi thì sao tôi còn có thể ở đây đợi em tìm tới được nữa? Nếu tôi muốn đưa con đi, cả đời này em cũng không thể tìm được nó đâu.” Mạc Ương Ương phải nhờ vào Tạ Tây Trạch đỡ lấy mới cố gắng đứng dậy được.

Con mất tích, cô thật sự sắp phát điên rồi.

Cô lẩm bẩm: “Tôi không biết...

Con người anh quá đáng sợ...

Tạ Tây Trạch, anh trả con lại cho tôi, cầu xin anh...

Anh muốn tôi làm gì, tôi cũng đồng ý.

Chỉ cần anh trả Que Cay lại cho tôi...” Cầm Mạc Ương Ương bị nâng lên.

Tạ Tây Trạch nhìn cô, hé đôi môi mỏng: “Được!” Trong đầu Mạc Ương Ương trống rỗng.

Tạ Tây Trạch nói: “Em nhớ cho kỹ, tôi sẽ không bao giờ mang con ra để đùa với em.” Anh ấn vai Mạc Ương Ương, để cô ngồi xuống giường.

“Vào đây hết đi!” Một giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, vệ sĩ đi vào.

“Tiến sĩ...” Trông thấy áo ngủ của Tạ Tây Trạch xộc xệch, trước ngực còn ướt đẫm, họ khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

Tạ Tây Trạch lạnh giọng nói: “Que Cay mất tích rồi, bây giờ mọi người lập tức đi tìm.

Hai cậu đến nhà trẻ tìm hiểu rõ tình huống bên đó, điều tra lại video từ camera giám sát.” “Rõ!” “Liên hệ với cảnh sát Tân Xuyên, nhờ bọn họ giúp đỡ tìm người.” “Rõ!” “Bảo mọi người tạm dừng công việc, lên phổ tìm người!” “Rõ!” Mọi người không dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài.

Tạ Tây Trạch liếc nhìn Mạc Ương Ương, thầm thở dài, cầm lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi thay xong quần áo rồi đi ra ngoài, anh trông thấy Mạc Ương Ương vẫn ngồi ở đó với tư thế lúc anh đi vào, không hề nhúc nhích.

Không có con, cô hệt như mất hồn, một người đang êm đẹp chỉ còn lại một cái xác không hồn.

Vẻ tuyệt vọng như thể chỉ có khi Mạc Ương Ương mới được thông báo rằng mình mắc bệnh nan y” vào năm năm trước.

Tạ Tây Trạch đi đến trước mặt cô, đưa tay xoa đầu cô: “Tôi đã biết đến sự tồn tại của Que Cay từ lâu.

Nếu tôi muốn đưa nó đi thì liệu có chờ đến bây giờ mới ra tay không? Hiện giờ em chỉ có thể tin tưởng tôi thôi.” Cơ thể Mạc Ương Ương run lên, bàn tay để trên đùi của cô từ từ siết chặt lại.

Tạ Tây Trạch thu tay lại: “Giờ tôi sẽ đi tìm con, em ở đây nghỉ ngơi đi, đừng chạy linh tinh, tôi sẽ đưa thằng bé về cho em, đảm bảo không hề mất một cọng lông nào.” Tạ Tây Trạch vừa quay đi, tay lại bị nắm chặt lấy.

Mạc Ương Ương đã ngừng khóc, mắt sưng đỏ, giọng khàn khàn: “Tôi cũng đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương