Pháo Hôi Ư Ư Đại Lão

Chương 89: Que cay không phải do anh sinh ra, nên anh không đau lòng phải không?

/1555
Trước Tiếp
Tạ Tây Trạch bỗng nhiên kề sát lại, hai người ở gần nhau như thế, Mạc Ương Ương còn cảm thấy hơi thở của anh phả lên mặt, khiến cô hoảng sợ lui người ra sau: “Anh muốn làm gì?” Tạ Tây Trạch vẫn không có biểu cảm gì mà vươn tay ra.

Ngay lúc Mạc Ương Ương đang cân nhắc có nên tát anh một cái hay không thì Tạ Tây Trạch lại nắm lấy dây an toàn, thắt vào cho cô.

Mạc Ương Ương: “...” Trên đường đi, hai người không nói gì cả.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường.

Lúc này, Mạc Ương Ương đã tỉnh táo lại ít nhiều, trong lòng dần dâng trào cảm giác sợ hãi.

Nghĩ lại chuyện mình vừa làm với Tạ Tây Trạch lúc ở khách sạn ban nãy, cô khẽ nuốt nước bọt.

Nhưng một chút yếu đuối sợ sệt đó vẫn nhanh chóng bị tâm trạng lo lắng cho Que Cay thay thế.

Mạc Ương Ương siết chặt hai tay, móng tay bấm vào thịt.

Cô không ngừng tự an ủi mình rằng không sao đâu, sẽ tìm được thôi, sẽ tìm thấy thôi...

Đến nhà trẻ, Tạ Tây Trạch nhanh chóng xem được video giám sát ở cửa nhà trẻ.

Quả thật đã có một chiếc xe màu đen đỗ ở cửa ra vào lúc 5 giờ 20 phút chiều.

Ba người đàn ông mặc đồ đen đi xuống khỏi xe, thật sự giống với trang phục vệ sĩ của Tạ Tây Trạch.

Nhưng đó tuyệt đối không phải là người của anh.

Que Cay đứng trước mặt bọn họ, nói chuyện với bọn họ khoảng một phút, sau đó cậu bé vẫy tay chào với giáo viên rồi lên xe.

Tạ Tây Trạch xem video mấy lần, tâm trạng mới thả lỏng hơn.

Que Cay chủ động đi với bọn họ, hơn nữa, cậu bé chắc chắn còn quen những người đó.

Tạ Tây Trạch lại hỏi giáo viên thêm mấy câu, lại càng khẳng định phán đoán của mình.

Anh nói với vệ sĩ đi cùng mình: “Liên hệ bộ phận quản lý giúp đỡ khóa mục tiêu chiếc xe này, điều tra với bên cảnh sát về ba người này...” Vệ sĩ gật đầu: “Vâng!” Mạc Ương Ương căng thẳng hỏi: “Sao rồi, có phát hiện ra gì không?” Tạ Tây Trạch nói với cô: “Thằng bé không sao.” “Anh nói gì?” Tạ Tây Trạch lặp lại lần nữa: “Thằng bé không sao hết, em không cần lo lắng quá đâu.

Chiếc xe đó không phải của bọn bắt cóc, dọc đường đi cũng không cố ý che giấu tung tích, sẽ tìm được nhanh thôi...” Tạ Tây Trạch vốn tưởng giải thích như thể có lẽ cũng ổn rồi.

Nhưng anh không ngờ, Mạc Ương Ương vốn dĩ đã bình tĩnh lại bỗng nhiên chợt nổi đóa: “Tạ Tây Trạch, anh đang nói tiếng người đấy à? Que Cay mất tích rồi, không thấy con đầu rồi, anh lại bảo tôi đừng sốt ruột? Sao tôi không sốt ruột cho được? Con không phải do anh sinh nên anh không biết đau lòng phải không?” Tạ Tây Trạch: “...” Giáo viên nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Chuyện đó...

hai vi phụ huynh, bây giờ trước tiên...” Mạc Ương Ương chỉ vào Tạ Tây Trạch: “Tôi thấy rõ là anh giấu nó đi rồi.” Tạ Tây Trạch duỗi tay nắm lấy ngón tay đó của Mạc Ương Ương: “Tuy con không phải do tôi sinh ra, nhưng tôi cũng có một nửa cố gắng!” Mạc Ương Ương đỏ bừng mặt, rút mạnh tay ra rồi tức tối bỏ đi.

Tạ Tây Trạch nhìn bàn tay trống trơn của mình mà lắc đầu.

Vệ sĩ đi tới: “Tiến sĩ, chiếc xe này rõ mấy chỗ trong thành phố, bây giờ đang đỗ trước một tiệm net!” “Đi.”

Trong tiệm nét, Que Cay ngồi trước máy tính, sau lưng cậu bé là hai người đầu trọc, dáng vẻ hung dữ đang khoanh tay, mặt mũi xầm xì.

Que Cay gõ lách cách trên bàn phím.

Cậu bé quay đầu, nở nụ cười để lộ chiếc răng sửa trắng tinh.

“Chú ơi, chú cứ xị mặt ra như vậy không tìm được vợ đâu.

Chú xem, cháu không có tiền, nhưng sẽ có người đưa tiền cho cháu nhanh thôi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lylycute12345Truyện còn ra không ạ - sent 2023-03-14 19:45:06
nguyenthithuthuyyTruyện này còn ra không vậy - sent 2022-12-19 11:30:16
duongngan1002Tác giả drop rồi hay sao ấy mn - sent 2022-08-14 11:54:58
Yên Trịnh1631906495Truyện này còn ra tiếp hông ạ?? - sent 2022-05-31 00:43:06
huong ho thiDrop rùi à ad ơi - sent 2022-04-15 10:11:38
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương