Phú Bà Khi Yêu full

Chương 10: Chạm tóc mà lay động tim tôi

/463
Trước Tiếp
Đó là một ngày mùa đông hiếm hoi có nắng ấm, nắng vàng phủ kín cả sân nhà, đóa hoa sơn trà màu đỏ xinh đẹp đang nở rộ, là một bức tranh tuyệt đẹp.

Tiễn Niên cầm quả lễ to bằng nắm tay, há mồm cắn vào, sau đó liền hoảng hốt la lên: “Lạnh quá, lạnh quá!”

Quả lê đông lạnh làm tê cả hàm răng, nhưng cũng nếm được hương vị ngọt lành và tươi non từ thịt quả, đó là loại lê ngon đến nỗi phần hạt cũng có vị ngọt.

Từ đó về sau, Tiễn Niên cho rằng chỉ những quả lê như thế mới xứng được gọi là lê tuyết.

Mà thứ cô muốn tặng Mạnh Quân thì càng phải là thứ tốt nhất.

Trước kia Tiễn Ngạn Vũ làm ở một công ty dược nên có nghiên cứu sâu về Đông y, quanh năm suốt tháng mua dược liệu thuốc bổ để đầy trong nhà, nào là cẩu kỷ, ngân nhĩ, đương quy... Hơn nữa ông có quen biết nên dược liệu trong nhà đều có chất lượng tốt nhất.

Ngân nhĩ màu vàng kim, thịt quả lê tuyết trắng như tuyết, lại thêm vào mấy hạt cẩu kỷ và đường phèn, cuối cùng cho ra được nước canh màu mật ong lòng lánh.

Hôm đó Tiễn Ngạn Vũ dùng bữa tối xong rồi ăn canh ngọt mà Tiễn Niên nấu. Ngân nhĩ vừa cho vào miệng đã tan, lê tuyết ngọt lành mềm mềm, ông vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này: “Con gái lớn biết quan tâm hơn con trai, biết bố vào mùa thu bị nhiệt, còn nấu canh ngọt cho nhuận phế.”

Tiễn Ngạn Vũ ăn trong miệng nhưng ngọt tận trong tim, ăn xong thì rút một xấp tiền trong túi ra cho Tiễn Niên, nói: “Trời trở lạnh rồi, con cũng đi mua một cái áo khoác đi, cuối tuần hẹn đám An An đi dạo phố đi.”

Tiễn Niên vừa dọn bàn ăn vừa nói: “Con có tiền mà, tiền trong thẻ còn chưa dùng hết này.”

Tiễn Ngạn Vũ để tiền lên bàn ăn rồi nói: “Đó là tiền sinh hoạt cho con, không tính mấy khoản đi chơi với bạn bè hay mua sắm, con không cần phải tiết kiệm. Bố cũng không phải không có tiền, nuôi hai chị em con vẫn dư dả lắm.”

Sau khi rời khỏi doanh nghiệp nhà nước, Tiễn Ngạn Vũ tự ra ngoài làm ăn. Đầu óc ông linh hoạt lại biết đối nhân xử thế, những năm nay gây dựng được không ít, tuy là chuyện làm ăn có lúc lên lúc xuống nhưng quả thật không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

Tiễn Niên nhận tiền, định khi nào rảnh thì gửi tiết kiệm.

Tiễn Ngạn Vũ là một người tiêu tiền như nước, kiếm được càng nhiều thì tiêu càng nhiều. Năm đó mẹ của Tiễn Niên cũng vì thế mà cảm thấy ông không quan tâm gia đình, có tiền không lo việc nhà mà chỉ biết ăn chơi đàn đúm nên mới quyết định ly hôn.

Tiễn Niên biết tính cách của bố mình, cũng biết được nguyên nhân ly hôn của cha mẹ, những năm nay không ai kiểm soát Tiễn Ngạn Vũ nên tất nhiên ông cũng không tiết kiệm, sống những ngày “nay có rượu thì nay say”.

Tiễn Niên không kiểm soát được chi tiêu của bố mình, ngược lại vật cực tất phản(*), cô lại biến thành một cô gái không hề tiêu tiền linh tinh, tính toán tỉ mỉ. Cô sẽ không vì bản thân có nhiều tiền mà tiêu xài như nước hay không biết lo toan, lỡ ngày nào đó Tiễn Ngạn Vũ tiêu sạch tiền thì sao?

(*) Vật cực tất phản: ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Biện pháp duy nhất là Tiễn Niên sẽ tiết kiệm giúp ông, như vậy lúc ông hết tiền thì ít ra cô vẫn còn.

Sáng hôm sau, lúc Tiễn Niên đang hâm ngân nhĩ lê tuyết trong bếp, Tiễn Ngạn Vũ trùng hợp vừa bước vào nhà vệ sinh, thấy Tiễn Niên vội vàng bận bịu đổ đầy bình giữ nhiệt thì lên tiếng hỏi: “Dạo này thấy con cứ mang theo hai cái bình giữ nhiệt, có phải một bình đựng được ít quá không? Đề bố mua cái bình to hon cho.”

Tiễn Niên vội nói: “Không phải, bình còn lại là mang cho bạn học, bọn con không uống cùng loại nên không để chung bình được.”

Nghe có vẻ cũng có lý.

Tiễn Ngạn Vũ ngồi trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới chợt vỡ lẽ: “Mỗi ngày đều mang đồ uống đến trường cho bạn học? Là bạn nam hay bạn nữ?”

Ông vò tóc nghĩ: “Không thể nào là bạn nữ! Con bé thân thiết với An An như vậy mà còn chưa từng thấy nó hết lòng không ngại phiền hà như thế!”

Tiễn Ngạn Vũ chống tay lên má, đưa ra kết luận: “Hình như dạo này Niên Niên bỗng nhiên vui vẻ hơn, chẳng lẽ là vì chuyện này? Có lẽ đó là một bạn học nam chăng? Chắc chắn là bạn nam mà nó thích nhỉ?”

Tiễn Ngạn Vũ cảm thấy rất đau lòng. Tuy nói con gái lớn thì không giữ được, nhưng có thể cho ông giữ thêm hai năm nữa được không? Hơn nữa, tối qua ông còn vô cùng cảm động, tưởng rằng Tiễn Niên hiếu thuận và rất hiếu mình. Sáng nay mới biết, cô nấu món đó cho người khác, chỉ tiện tay múc cho ông một bát để ăn thử mà thôi.

Chiều tối hôm qua, Mạnh Quân trải qua cảm giác nóng lạnh luân phiên nhau, đến tối đi ngủ thì bỗng cảm thấy rất ngứa cổ, nửa đêm ho dữ dội. Buổi sáng lúc thức dậy anh đỡ ho hơn, nhưng cổ họng lại đau rát.

Cảnh Sơn thấy giọng anh đã khàn đặc liền nói: “Cậu bị ốm rồi thì đừng chạy bộ nữa, đi mua ít thuốc về uống đi.”

Mạnh Quân khẽ trả lời bằng chất giọng khàn khàn: “Chỉ là cảm cúm thôi, mấy cái này là triệu chứng bên ngoài. Sức đề kháng của tôi tốt, sẽ hết mấy triệu chứng này nhanh thôi thôi, không cần uống thuốc.”

Đây là năm thứ tám mà Mạnh Quân chạy bộ buổi sáng. Anh sớm đã quen với việc chạy bộ năm nghìn mét vào mỗi buổi sáng.

Sáng hôm nay anh lại cảm thấy hơi khó chịu, ban đầu chỉ thấy đau họng, nhưng càng chạy về cuối càng thấy đường hô hấp đau.

Lần đầu tiên sau khi chạy bộ, anh về phòng học để ngồi nghỉ ngơi chứ không phải là ngồi học từ mới.

Thường những lúc không có gì để làm, con người ta lại cảm thấy thời gian trôi chậm hơn bình thường.

Anh lại có chút mong chờ Tiễn Niên đến. Sữa hạt mỗi sáng cô mang đến uống rất ngon. Hôm nay anh rất mong được uống thức uống buổi sáng ấy.

Tiễn Niên vừa đi đến cửa phòng học liền nghe thấy tiếng ho của Mạnh Quân. Cô vội chạy vào, đưa bình giữ nhiệt ra như thể đang hiện vật quý cho anh: “Hôm qua em nghe thấy anh họ. Mấy bệnh kiểu như họ này nếu đã bị thì khó khỏi hẳn lắm. Chắc là anh không để ý, thuốc cũng không uống đúng không? Không sao, em mang cho anh thứ này còn tốt hơn cả thuốc.”

“Tối qua em đã đi mua lê để nấu cùng ngân nhĩ, loại canh ngọt này sau khi nấu sẽ hơi sệt lại, lê và ngân nhĩ cũng đã mềm hết rồi, anh ăn thử đi. Lê tuyết có tác dụng nhuận phối, trị ho, rất hợp để anh uống đấy.”

Đưa canh ngọt cho Mạnh Quân xong, Tiễn Niên ngồi ăn bữa sáng của mình. Người bị cảm thường hay chán ăn, mà anh lại còn bị ho, chắc chắn không muốn nói nhiều, nên hôm nay Tiễn Niên cũng yên tĩnh hơn bình thường, không nói chuyện với Mạnh Quân mấy.

Một chiếc thìa nhỏ bằng inox, một cái nắp bình giữ nhiệt màu đen tạo thành một bộ đồ để ăn không được đẹp cho lắm. Mạnh Quân cầm thìa, tay hơi run.

Lê được cắt thành miếng vuông một centimet, ngân nhĩ là nửa centimet, tất cả đều đã tan hết ra thành chất lỏng, đi qua chỗ nào là khiến chỗ đó có cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng hơn hẳn.

Mạnh Quân không phải là kiểu công tử nhà giàu không biết làm việc nhà. Trái lại, anh biết nấu nướng, biết chăm sóc bản thân. Anh là một cậu nam sinh lớn trước tuổi, hiểu chuyện. Tác phong sống của anh là tự làm hết mọi việc, không làm phiền người khác.

Đói anh sẽ ăn cơm, bị ốm sẽ uống thuốc. Nhưng vào những lúc cần thiết hoặc yếu ớt anh chưa từng xin sự giúp đỡ từ người khác, mà thường tự mình vượt qua.

Tiễn Niên giống như một quả bóng gôn nằm ngoài tầm kiểm soát, mặc dù nhỏ nhưng lại có tốc độ rất nhanh, cưỡng chế xâm nhập vào cuộc sống của anh. Cô bay nhảy một cách nhiệt tình tùy ý, mang đến cho anh rất nhiều ồn ào và vui vẻ bất ngờ.

Bây giờ cô mặc kệ mọi thứ mà quan tâm đến anh, chăm sóc anh. Nếu nói anh không hề xúc động chút nào thì là nói dối.

Mạnh Quân là người nhạy cảm, dịu dàng, lương thiện hơn bất kỳ ai.

Mặc dù hôm nay không muốn ăn sáng, nhưng sau khi ăn xong món canh trong bình giữ nhiệt, anh lại cảm thấy rất no. Giọng của anh vẫn còn khàn, nhưng anh không quên cảm ơn Tiễn Niên: “Cảm ơn, đây là món lê ngon nhất mà tôi đã từng ăn.”

Tiễn Niên khẽ hỏi: “Anh thích không? Em mua nhiều lắm, uống thêm hai hôm nữa là chứng ho của anh sẽ khá hơn đấy.”

Mạnh Quân tò mò hỏi: “Em dùng lê gì thế? Hình như không giống loại lê mà tôi đã từng ăn lắm.”

Tiễn Niên cười nói: “Em sẽ không nói chuyện này với anh đâu.”

Mạnh Quân khó hiểu, quay đầu sang nhìn cô.

Anh bị ốm, sắc mặt không được tốt lắm. Điều này khiến Tiễn Niên cảm thấy rất lo lắng. Nhưng với cô, trai đẹp bị ốm chính là vũ khí trí mạng, bởi vì khi đó anh không chỉ đẹp trai, mà còn khiến cô cảm thấy rối ruột rối gan.

Mỗi lần đứng gần Mạnh Quân trong phạm vi ba mét là chỉ số IQ của Tiễn Niên lại về mo, dung lượng não của cô chỉ toàn là sự mê trai mà thôi.

Lúc này, cô ngồi chống má, nhìn anh với vẻ si mê, ngốc nghếch nói: “Em sẽ không nói cho anh nguyên liệu đã dùng gì đâu, sau này anh muốn ăn thì phải đến tìm em, không được tìm người nào khác.”

Cái này gọi là công thức bí truyền độc nhất vô nhị, lớn thì dùng để tạo ra sản nghiệp, mà nhỏ thì nấu ra bát lê tuyết ngân nhĩ bình thường. Dù là cái nào thì cũng có suy nghĩ riêng trong đó, hơn thế nữa còn có cả tấm lòng trong đó. Vậy nên, dù không hỏi được công thức bí truyền cũng không quan trọng, nhưng ít nhất Mạnh Quân thấy được tấm lòng trong cụm từ “toàn tâm toàn ý” mà cô đã từng nói.

Bệnh cảm của Mạnh Quân cũng không kéo dài lâu. Sau khi Tiễn Niên mang canh lê tuyết nấu đường phèn cho anh được ba hôm, anh đã khôi phục lại giọng nói êm ái trước đây.

Khỏi bệnh là chuyện vui, mà chuyện vui hơn nữa đó là Tiễn Niên lại vô tình phát hiện ra rằng Mạnh Quân rất thích món canh ngọt này, nên cô vẫn nấu cho anh uống.

Bình hường Mạnh Quân vào QQ là để đọc một số tin nhắn quan trọng, chẳng hạn như tin nhắn của các bạn bè, thông báo của lớp, việc của hội nhóm. Nhưng gần đây anh còn có một việc nữa để phải vào QQ, đó là nói chuyện phiếm với Tiễn Niên .

Mạnh Quân không phải là người thích nói chuyện phiếm, bình thường có rất nhiều tin nhắn anh không trả lời. Nhưng Tiễn Niên lại luôn có cách đặc biệt để nói chuyện được với anh.

Mặc dù có nhiều lúc anh không trả lời lại một số tin nhắn của cô. Nhưng cô nhắn cho anh rất nhiều, nhiều khi anh thấy có vài nội dung khiến mình hứng thú thì sẽ không kìm lòng được mà trả lời cô.

Mỗi khi anh trả lời, cô sẽ nói chuyện tiếp với anh, rồi lại chuyển sang chủ đề khác, vậy là hai người cứ thế nói chuyện tiếp với nhau.

Mạnh Quân bị cô dẫn dắt, nói chuyện một thời gian ngắn rồi anh mới đột nhiên nhận ra: Cô rất biết cách nói chuyện, ngay cả mình cũng vô thức nói chuyện với cô.

Tiễn Niên cứ như là một phần mềm giao tiếp hấp dẫn vậy. Lúc nào cô cũng có những tin mới lạ để chia sẻ với Mạnh Quân.

Mỗi lần đọc tin nhắn của cô, Mạnh Quân luôn có cảm giác như mình biết hết mọi chuyện trên đời này vậy. Không biết từ bao giờ mà anh đã có một thói quen là đọc tin nhắn của cô vào mỗi buổi tối.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương