Phú Bà Khi Yêu full

Chương 16: (2) kẻ cuồng sắc đẹp si tình

/463
Trước Tiếp
Cuối cùng thì cô cũng biết, trên đời này thật sự có một kiểu đàn ông dù có mặc quần áo đi biển họa tiết cây dừa thì vẫn rất thời thượng, điển trai. Rồi | còn có cả một kiểu đàn ông dù có buộc khăn trắng trên đầu mà vẫn có thể đẹp trai đến mức nghẹt thở.

Đúng giờ, Mạnh Quân xuất hiện ở bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe đạp màu xanh da trời của anh.

Mặc dù Tiễn Niên đã đi xe đạp nhiều năm nhưng thật ra cô lại không hiểu gì về xe. Lần nào mua xe cô cũng chọn rất qua loa, chủ yếu là xem cái nào nhìn có vẻ đẹp thì mua thôi.

Bây giờ cô đang đi xe địa hình màu đỏ. Lốp xe của cô khá lớn, có cả chức năng sang số, còn có cả chức năng giảm xóc. Nếu như đạp xe trên đất bằng thì rất thoải mái, thậm chí có thể lên được sườn núi mặc dù hơi tốn sức một chút. Xe này có tính an toàn tương đối cao.

Đây là lần đầu tiên cô thấy xe của Mạnh Quân. Bánh xe của anh còn to hơn bánh xe của cô, phần thân xe và yên xe rất cao, nhưng phần tay lái lại thấp hơn yên xe. Cô nhìn độ cao của xe, cũng biết rằng chân mình sẽ không thể với tới nổi.

Bãi đỗ xe đạp của trường được đặt trong tầng hầm, nhưng có một điều không được nhân tính cho lắm, đó là khi đi ra đi vào, các sinh viên phải tự bê xe của mình.

Mạnh Quân nhìn xe của Tiễn Niên, nói “Để tôi bê xe hộ em, em bê xe của tôi đi.”

Tiễn Niên không hiểu lắm, xe của Mạnh Quân rõ ràng là to hơn của cô mà, sao anh lại muốn đổi với cô chứ?

Nhưng mà nam thần nói gì thì cứ nghe theo vậy. Cô ngoan ngoãn đi đến, cầm lấy phần khung xe của Mạnh Quân, dồn hết sức mình, chuẩn bị liều mạng. Kết quả là cô suýt thì ngã ngửa.

Xe của Mạnh Quân rất nhẹ, Tiễn Niên có cảm giác như chỉ tầm năm cân thôi là cùng. Chiếc xe của cô phải khoảng hơn mười lăm cân, lần nào cô lấy xe ra khỏi bãi đỗ xe cũng phải tốn rất nhiều sức. Cô không ngờ rằng xe đạp lại có thể nhẹ đến vậy.

Lúc ra khỏi bãi đỗ xe, Tiễn Niên bắt chuyện với Mạnh Quân: “Mạnh Quân, xe của anh nhẹ thế. Tại sao xe em lại nặng vậy nhỉ? Do lốp xe của em dày hơn của anh à? Lúc trước em đi mua xe, người bán hàng nói là xe này đi rất vững, hiệu quả giảm xóc cũng tốt, em đi thử thấy an toàn nên mới mua. Lốp xe của anh hẹp như vậy, lúc đi liệu có dễ giữ thăng bằng được không?”

Xe của Tiễn Niên là loại xe địa hình khá đắt tiền, mua cả xe mất hơn hai nghìn tệ, nếu so với xe đạp mà các sinh viên thường đi thì cũng gọi là hơi đắt rồi.

Còn xe của Mạnh Quân thì là do anh tự lắp ráp, các bộ phận và cả khung xe đều được làm từ chất liệu carbon có điểm đặc trưng là nhẹ, linh hoạt, đồng thời lại rất bền và rất cứng.

Nếu xe đạp của Mạnh Quân và vào xe con bình thường thì chiếc bị hư hại bên ngoài sẽ là xe con.

Những chiếc xe tự lắp ráp như xe của Mạnh Quân rẻ lắm thì cũng phải hơn mười nghìn tệ một chiếc. Anh bỏ ra hơn ba mươi nghìn tệ cho chiếc xe này, có thể coi là rất đắt rồi.

Anh biết là nữ sinh mặc dù hay tò mò nhưng không có nghĩa là các cô muốn biết nguyên lý thật sự. Vậy nên anh cũng không giải thích quá chi tiết cho Tiễn Niên, chỉ nói một câu: “Chất liệu xe của tôi khá nhẹ.”

Hai người bắt đầu đạp xe trên đường, bởi vì bây giờ cũng không vội lắm nên cả hai chỉ thong dong đạp xe với tốc độ bình thường mà thôi.

Mùa thu, ánh chiều tà thường rất đẹp, phía chân trời xa xa là ráng chiều đỏ rực cả một vùng trời.

Tiễn Niên đi cùng Mạnh Quân nên dù điểm đến có là trung tâm dạy thêm thì cô vẫn cảm thấy mong chờ như thể đó là thiên đường vậy.

Hai mươi phút sau, Tiễn Niên nhận ra khoảng cách giữa cô và Mạnh Quân dần lớn hơn, cô phải dùng nhiều sức hơn lúc này thì mới có thể đuổi kịp được Mạnh Quân, cô bực bội nhìn sang gương mặt thoải mái của Mạnh Quân, nói: “Chúng ta đang lên dốc đấy, anh không cần phải sang số à?”

Người bán xe đã dặn Tiễn Niên nếu sang số lúc lên dốc thì lúc đạp xe sẽ thấy nhẹ hơn, nhưng bù lại thì tốc độ của xe sẽ chậm lại.

Mạnh Quân biết là họ đang lên dốc, nhưng đối với xe của anh thì kiểu dốc khoảng ba mươi độ này cũng chẳng khác việc đi ở đất bằng là bao, không cần phải sang số, nhưng xe của Tiễn Niên thì khác. Anh mỉm cười: “Tôi chờ em.”

Sau đó Mạnh Quân đi chậm lại, Tiễn Niên thì “hì hục hì hục” lên dốc. Cô tưởng rằng do sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ, nên lúc lên dốc cô cảm thấy mệt hơn Mạnh Quân, hoàn toàn không biết rằng tất cả là do tính năng của hai chiếc xe khác hẳn nhau.

Từ tối thứ hai đến tối thứ sáu, trong trung tâm dạy thêm chỉ có học sinh tiểu học và học sinh trung học cơ sở, số lượng học sinh đi học không nhiều. Những trợ giảng như hai người thì chỉ cần ở phòng tự học để giữ trật tự và giải đáp thắc mắc của học sinh là được, không cần lên lớp nghe giảng. Đây cũng là cơ hội duy nhất để hai người có thể ngồi cùng nhau.

Tiễn Niên ngồi ở bàn dưới cùng, còn Mạnh Quân thì ngồi ở bàn đầu tiên. Khoảng cách giữa hai người là tám bộ bàn ghế, có vẻ khá xa xôi, nhưng đây đã là khoảng cách mà người khác có muốn cũng không thể với tới được, và là khoảng cách mà cô đã nỗ lực suốt hai tháng trời mới có được.

Được ở chung phòng với anh là cô đã vui lắm rồi, huống chi cảm giác “chúng ta gần nhau đến thế, những lúc em muốn thấy anh chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được anh” cũng rất tuyệt.

Thật ra, dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì mọi người vẫn thích cái đẹp. Những người có ngoại hình đẹp thì ở đâu cũng được hoan nghênh.

Có rất nhiều học sinh đăng ký học ở trung tâm dạy thêm này, nhưng không phải ai cũng có đủ kiên trì tối nào cũng đến đây làm bài tập. Người thì cảm thấy chỗ này xa nhà, lười đến, người thì nghĩ là mình có thể tự làm bài được, không cần phải đến.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương