Phú Bà Khi Yêu full

Chương 23: (1) em sợ mình không xứng với anh

/463
Trước Tiếp
Cho dù Mạnh Quân hoàn toàn giống như nam chính trong bộ phim thanh xuân, những thứ nhất bây giờ đang là mùa đông, thứ hai là mái tóc của | Tiễn Niên không đủ dài để “tung bay trong gió “, cho nên sau khi kết hợp yên sau xe đạp với cô thì hoàn toàn không thể diễn được cảnh như vậy.

Mạnh Quân chưa từng nghĩ phải chở người, hơn nữa chân của anh lại rất dài, yên xe đã chỉnh lên cực kỳ cao, cơ bản phải nghiêng người về trước khoảng chín mươi độ, động tác đạp xe gần như nhoài ra trước.

Hôm nay, vì để chăm sóc người ngồi phía sau mà Mạnh Quân đã hạ thấp yên xe xuống, miễn cưỡng giữ cho cơ thể nghiêng về phía trước khoảng ba mươi độ, cũng may là cánh tay của anh đủ dài, nếu không chỉ có thể cong mông mà đạp.

Tiễn Niên ngồi nghiêng một bên trên yên xe, trên chân đặt túi đồ của Mạnh Quân, từ trường đến chỗ trạm xe cũng không xa lắm, nhiều nhất cũng chỉ mất khoảng mười phút là cô sẽ đến nơi, cho nên cơ hội để có hành động không nhiều.

Tiễn Niên ôm chặt túi trước ngực, sau đó nghiêng người dựa vào lưng của Mạnh Quân, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Mạnh Quân à, em vừa nhớ ra, lúc sáng em sắp muộn chạy vội quá nên hình như quên khóa xe rồi, thảo nào không thấy xe đâu.”

Mạnh Quân cảm thấy sau lưng có sức nặng đè lên, vốn dĩ định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại không nói được lời nào. Chủ yếu là vì chuyện mà Tiễn Niên nói khiến anh cảm thấy người lơ mơ thành như vậy thì mất xe cũng không trách ai được, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là: “Thôi được, em thắng rồi.”

Tiễn Niên dựa vào lưng Mạnh Quân một lúc, thấy anh không có phản ứng gì, cũng không phản kháng, thế là cô vươn một tay ra, nhẹ nhàng, chậm rãi, không vướng bụi trần, không bỏ lỡ thời gian vòng qua bên sườn của anh, sau đó quyết đoán mà nhanh chóng ôm chặt lấy eo của anh.

Thật ra Tiễn Niên chỉ dùng một tay nên không thể ôm trọn eo của Mạnh Quân, những cánh tay kia của cô đang phải giữ cái túi, không thể vươn ra được.

Cô rất tiếc nuối vì không thể ôm trọn lấy anh trong thời tiết lạnh như vậy để truyền lại hơi ấm.

Nhưng trạng thái bây giờ là hạnh phúc mà cô đánh cắp được, hoặc là kết quả của việc vì mất một chiếc xe mà trong cái rủi có cái may.

Cô ngồi sau chiếc xe đang chạy, ôm eo Mạnh Quân là để ngồi cho vững, đương nhiên đây là cái cớ hợp lý, đường hoàng đủ thuyết phục để cô nói ra. Thật ra, cho dù có ngồi vững như Thái Sơn thì cô cũng không bỏ qua bất kì cơ hội nào để tiếp xúc với anh, càng nói gì đến cơ hội có thể thân mật lộ liễu như vậy.

Vì lo lắng cho sự an toàn của Tiễn Niên mà Mạnh Quân không thể từ chối hành động của cô.

Tiễn Niên kề sát mặt vào lưng của Mạnh Quân, anh đang đạp xe, cơ thể hơi đong đưa, bên ngoài cái áo khoác của anh có một lớp lông rất mềm, cô dựa một lúc đã cảm thấy ấm áp.

Cũng không biết là vì gió đều bị Mạnh Quân chặn hết rồi hay là do tim cô đập quá nhanh nữa, cô không hề cảm thấy lạnh mà chỉ thấy ấm áp.

Cô dựa sát vào giữa lưng anh, nhỏ giọng gọi: “Mạnh Quân, Mạnh Quân...”

Cho đến khi có một chút nghẹn ngào trong giọng nói, giống như sắp khóc tới nơi.

Tại của Mạnh Quận rất nhạy cảm, âm thanh của cô kề sát vào lưng anh, xuôi theo sống lưng truyền thẳng đến tại anh.

Rõ ràng âm thanh nhỏ như vậy, nhưng lại làm tim anh dao động mà run lên từng đợt.

Lúc đầu anh xúc động muốn đáp lại một tiếng, nhưng lại cảm thấy dường như cô không cần câu trả lời của anh mà chỉ là muốn xác nhận chuyện gì đó, bỏ lỡ mất cơ hội đáp lại lần đầu, sau đó thì không tiện đáp lại nữa, chỉ đành giả vờ không nghe thấy.

Dọc đường đi, điều mà Mạnh Quân cảm nhận rõ ràng nhất là: “Hai người đúng là ấm hơn một người”.

Trạm xe quả nhiên không xa, đi một lát đã đến rồi.

Mạnh Quân dừng xe một cách vững vàng, đợi sau khi Tiễn Niên xuống xe an toàn rồi anh mới xuống, chỉnh yên xe về lại độ cao mà anh đã quen.

Tiễn Niên đưa túi cho anh, anh cầm túi cột cố định vào yên sau, sau đó ngồi lên xe, nói tạm biệt với Tiễn Niên .

Tiễn Niên nhìn khuôn mặt trắng bệch sau khi bị gió lạnh thổi của anh. Cho dù trong thời tiết lạnh như vậy vẫn để nguyên cái cổ trần, cô không chút suy nghĩ liền tháo chiếc khăn quàng to màu đỏ mình đang quang xuống.

Cô đứng trên bậc vỉa hè dành cho người đi bộ, kiễng chân quàng khăn lên vai của Mạnh Quân, sau đó quấn hai vòng rồi thắt nút lại.

Chiếc khăn quàng màu đỏ làm bằng sợi len thô của Trung Quốc, màu sắc tươi đẹp như vậy, làm khuôn mặt của Mạnh Quân tăng thêm chút ửng hồng.

Đó là một kiểu khăn quàng sợi len rất thời thượng, thích hợp cho những cô gái dáng người cao gầy, mặc đồ phong cách thể thao. Không ngờ, con trai dáng cao gây quàng lên cũng đẹp như vậy.

Đôi tay của Mạnh Quân đang đặt ở ghi-đông xe đạp, hành động đột ngột của Tiễn Niên làm anh không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chiếc khăn quàng đó còn mang hơi ấm và vương chút mùi hương của cô.

Tiễn Niên sửa xong chiếc khăn quàng, cười nói: “Đạp xe gió thổi lớn cổ sẽ lạnh, em ngồi trong xe không sao đâu, cho anh mượn khăn quàng đấy. Trời cũng tối rồi, anh về cẩn thận nhé, đi mau đi.”

Không phải Mạnh Quân không biết từ chối, thậm chí còn luôn từ chối người ta rất dứt khoát, sở dĩ không có chút ngăn cản nào đối với hành động thân mật quá rõ ràng của Tiễn Niên đều là vì lúc nãy không biết vì sao mà cô lại lộ ra biểu cảm bị thương.

Lúc ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng hoạt bát, ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ.

Đã có lúc anh tưởng rằng cô không biết buồn phiền là gì. Bởi vì mỗi khi có chuyện, cô đều không giấu nổi, rối tung rối mù nói hết ra, còn người nghe cô nói mới là người sẽ cảm thấy phiền não.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Hằng Lê BảoTruyện này nữ 9 ok không ạ để mình đọc với - sent 2023-10-20 22:55:55
nguyennguyet19Cho m hỏi tr có hay k các thánh - sent 2023-08-22 21:17:43
vanhamy357Cho minh xin rv zoii - sent 2023-05-17 23:18:26
vanhamy357Văn án của tất cả các truyện đâu r ad - sent 2023-05-17 23:17:55
Huyền Trương1580481987Duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-02-23 19:19:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương