Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 72: Hối hận

/170
Trước Tiếp
Dương Mỹ Dung cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chỉ mong tất cả có thể thuận lợi.”

Hoắc Miên biết tuy mẹ cô vẫn tỏ ra khó chịu, nhưng mẹ đồng ý cách làm của cô.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Trong lòng Hoắc Miên căng thẳng, cô thật sự sợ Tần Sở sẽ liều lĩnh đến bệnh viện.

Đến lúc đó, để mẹ thấy Tần Sở, bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng.

Thấy người đi vào, Hoắc Miên khẽ thở phào.

Lại là Ninh Trí Viễn…

“Anh Trí Viễn.” Cảnh Chí Tân chào hỏi.

Ninh Trí Viễn đang mặc áo blouse, chắc là đi tới từ phòng trực.

Anh ta cầm giỏ trái cây, nhìn Hoắc Miên trước, vẻ mặt hơi phức tạp.

Sau đó, anh ta chào hỏi mẹ Hoắc Miên: “Bác gái.”

“Cậu tới làm gì? Không phải đã chia tay rồi sao?” Dương Mỹ Dung nghiêm mặt nói.

“Cháu đến thăm Chí Tân. Tình hình khôi phục của em không tệ, anh chúc em mau khỏe lại.” Ninh Trí Viễn đặt giỏ trái cây xuống, nói với Cảnh Chí Tân.

“Cảm ơn anh Trí Viễn.” Cảnh Chí Tân cười nói.

“Tiểu Miên…” Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Ừ.”

“Em có thể đi ra ngoài một lát không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Có cái gì thì nói ở đây đi, mẹ tôi và em trai đều không phải người ngoài.” Từ ngày đến nhà mới của Ninh Trí Viễn, thấy anh ta và người phụ nữ khác lên giường, sau đó hùng hồn không cho cô mượn tiền, cô liền không còn một chút ấn tượng tốt nào về anh ta.

Trước đây, cô còn có thể vì anh ta theo đuổi cô mấy năm mà biết ơn anh ta.

Bây giờ mới phát hiện thì ra đàn ông lật mặt là trở nên vô tình như vậy.

Nếu lúc đó Ninh Trí Viễn bằng lòng giúp cô thì cô đâu cần phải hạ mình cầu xin Tần Sở.

Cuối cùng, cô phải đăng ký kết hôn với Tần Sở.

Xét đến cùng, Ninh Trí Viễn là một chất xúc tác quan trọng trong sự phát triển của chuyện này.

Chuyện cho tới bây giờ, Hoắc Miên cảm thấy giữa hai người họ đã không còn lời nào để nói.

Nghe Hoắc Miên nói như thế, Ninh Trí Viễn hơi xấu hổ.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Miên, anh không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện, lúc đó… anh bị ghen tị làm cho mơ màng đầu óc. Chúng ta ở bên nhau đã ba năm, em biết rất rõ tình cảm của anh, không phải là anh không muốn giúp em. Anh nghe nói em mượn tiền phẫu thuật cho Chí Tân, anh bằng lòng trả giúp em số tiền này. Anh có thể bán nhà bán xe, người nhà của em chính là người nhà của anh, Chí Tân cũng là em trai anh, hai chúng ta còn có thể quay lại…”

Ninh Trí Viễn còn chưa nói hết, đã bị Hoắc Miên quyết đoán cắt ngang.

“Không thể.”

“Tiểu Miên, em thật sự không cho anh một cơ hội nhỏ nhoi nào sao?” Ninh Trí Viễn đau khổ cầu xin.

Hoắc Miên ngẩng đầu nhìn Ninh Trí Viễn, gằn từng chữ: “Tôi chỉ biết là lúc tôi cùng đường cầu xin anh, lúc em trai tôi nằm trên giường bệnh cần tiền cứu mạng, anh cùng người phụ nữ khác dây dưa trong căn nhà tôi và anh cùng đặt tiền cọc. Ninh Trí Viễn, tôi không phải bánh bao, anh cũng không phải chó, anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi không trách chuyện anh không giúp tôi, nhưng bây giờ anh lại tỏ ra hối hận muộn màng, anh thật sự làm tôi thấy nực cười.”

Những lời nói của Hoắc Miên làm cho Ninh Trí Viễn vô cùng xấu hổ.

Đồng thời, anh ta còn rất khiếp sợ. Trong mắt anh ta, Hoắc Miên là một cô gái dịu dàng như nước, làm sao bây giờ lại giống như một người khác, khéo ăn khéo nói, từng câu từng chữ sắc bén như dao, làm cho anh ta không không thể chối cãi.

“Tiểu Miên… hình như em thay đổi.” Ninh Trí Viễn do dự một lúc mới nói một câu như vậy.

Hoắc Miên cười nhạt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
thanhmaitran11các bà thử vote để lên 100 cái vote với tại tui thấy ad bảo 100 vote ms đăng chap ms đó - sent 2023-03-13 18:17:00
ruby1986truyện này ko cập nhật nữa ah ad - sent 2023-03-13 09:28:21
anhthunguyenthiTruyện này hay. Ra tiếp đi - sent 2023-02-25 22:05:21
ngontinh1234ra tiếp đi ad - sent 2023-02-15 09:50:36
ngocanhle2510Ra tiếp truyện này đi chứ ad ơi - sent 2022-07-26 19:43:22
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương