Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 92: Nhân vật

/170
Trước Tiếp
“À, vậy thì tốt quá, cái này gọi là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.” Hoắc Miên nhếch mép.

Cô nghĩ thầm báo ứng tới nhanh thật.

“Nhưng tôi lại rất buồn bực. Vì sao lúc người nhà thân chủ tôi gặp chuyện thì cục giao thông lại cho người điều tra? Thật sự là trùng hợp sao? Hơn nữa, truyền thông cũng không đưa nhiều tin tức về vụ này.”

“Cho nên ý của anh là…” Hoắc Miên nghe ra ông ta còn có ý khác.

“Ý của tôi là, ha ha… Trước kia là tôi có mắt như mù, mong cô Hoắc đừng để ý. Thì ra sau lưng cô Hoắc có nhân vật lớn làm chỗ dựa, có thể trong thời gian ngắn làm rung chuyển Sở tài chính và ra lệnh cho cục giao thông bắt người, có quyền có thế như vậy thật khiến người ta sợ hãi. Nếu trước kia tôi có nói chỗ nào không phải thì xin cô Hoắc thông cảm. Hôm nay tôi gọi điện đến để xin lỗi cô, nếu cô không ngại thì tôi mời cô đi ăn bữa cơm.”

“Không cần ăn cơm, tôi hiểu đại khái ý của anh rồi. Bị cáo đã sa lưới, tôi không cần thiết khởi kiện nữa. Có điều, tôi không biết nhân vật lớn mà anh nói.”

“Có một số chuyện không cần nói rõ ra làm gì, tóm lại… cô Hoắc rất may mắn, cũng là người mà tôi không đắc tội nổi, nếu chẳng may có đắc tội thì mong cô thông cảm.”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Hoắc Miên cũng lờ mờ đoán ra được.

Chuyện này cô chưa từng nói cho Tần Sở biết, chẳng lẽ là do anh ra tay sao?

Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, nhà người ta vừa gặp chuyện, kẻ gây tai nạn xe liền bị cục giao thông đưa đi điều tra.

Tất cả đều diễn ra như cô mong muốn, nếu là ý trời thì thì chính là ông trời có mắt, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không thể tự thuyết phục mình.

Hoắc Miên về đến Hoàng Gia Lâm Uyển trong tâm trạng năng nề.

Tần Sở bận tăng ca nên vẫn chưa về. Vào nhà, bệnh sạch sẽ của Hoắc Miên lại tái phát.

Cô dùng cây lau nhà lau toàn bộ phòng khách, đến lúc lau xong thì đầu cô đã đổ đầy mồ hôi.

Cô vừa định đứng dậy đi tắm thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Cô hơi hồi hộp, mặc dù cô biết rõ ngoại trừ Tần Sở ra thì chẳng có ai khác nữa.

Nhưng không hiểu vì sao cô vẫn có cảm giác hồi hộp.

“Hôm nay em không trực ca đêm à?”

Không biết từ bao giờ, Tần Sở nhớ kỹ lịch trực của Hoắc Miên còn hơn cả cô.

“Không, em mới đi ăn cơm với Linh Linh về.”

Tần Sở gật đầu, không nói gì thêm, sắc mặt mệt mỏi, cởi áo khoác đi về phía phòng ngủ.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Tần Sở dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Miên rồi đáp.

“À.” Hoắc Miên cảm thấy không yên lòng.

“Em có gì muốn nói với anh sao?”

Thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Hoắc Miên, Tần Sở nhíu mày hỏi.

“Vâng.”

“Được rồi, vậy em nói đi.” Tần Sở xoay người bước xuống bậc thang, đi lại ghế sofa ngồi.

“Chuyện em trai em bị tai nạn xe… Anh có biết kẻ gây tai nạn xe không?” Hoắc Miên nhìn sắc mặt Tần Sở, thử mở lời.

“Tiểu Miên, đừng thăm dò anh, muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng, để anh hiểu thêm về em.”

Tần Sở nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Miên nói rõ từng chữ một, giống như muốn nhìn thấu cô.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
thanhmaitran11các bà thử vote để lên 100 cái vote với tại tui thấy ad bảo 100 vote ms đăng chap ms đó - sent 2023-03-13 18:17:00
ruby1986truyện này ko cập nhật nữa ah ad - sent 2023-03-13 09:28:21
anhthunguyenthiTruyện này hay. Ra tiếp đi - sent 2023-02-25 22:05:21
ngontinh1234ra tiếp đi ad - sent 2023-02-15 09:50:36
ngocanhle2510Ra tiếp truyện này đi chứ ad ơi - sent 2022-07-26 19:43:22
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương