Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 1: Chương 1 :

/180
Trước Tiếp
Sau mùa hè, thôn nữ Tùng Sơn và cùng những nàng dâu trẻ tuổi lại lần lượt thay váy mới, năm nay thịnh hành váy đỏ, váy xếp ly, gió thổi một chút, gấu vấy liên phồng lên, các nếp váy xòe ra, giống như sóng nước vậy, rất đẹp mắt.

Mấy ngày trước, Đông Mạch đi chợ, cũng mua một chiếc váy xếp ly màu đỏ, cô ấy chọn một màu đỏ khác với mọi người, tuy đều là màu đỏ, nhưng người khác phần lớn đều là đỏ thuần, còn riêng cô là một màu đỏ đào.

Cô cảm thấy những chiếc váy xếp ly màu đỏ thuần không được đẹp mắt, màu sắc hơi tối, nhìn qua thì khá là cũ kỹ, còn màu đỏ đào của mình thì lại tươi mới, có sức sống, giống như những cành đào vào đầu tháng ba.

Hôm nay đi uống rượu mừng của nhà bên cạnh, cô cố ý mặc vào, nhìn từ trên xuống dưới, lộ ra phần bắp chân thon và trắng, quả thật rất xinh đẹp.

Cô cũng mới được gả tới đây nửa năm, coi như là con dâu mới, người trong thôn thấy cô sẽ nói, nói đây là con dâu mới của Lâm gia, rất xinh đẹp, Lâm Vinh Đường quả thật là có phúc.

Cô vừa mới ra khỏi cửa, đã nhìn thấy dưới đầy những xác pháo đỏ rực, còn có mấy đứa trẻ đứng trước nhà Thẩm gia, trong miệng còn ngậm kẹo, đang nhặt những quả pháo lép không nổ.

Mấy đứa trẻ ăn mặc bẩn thỉu, còn chảy nước mũi, thấy cô liền nói: “Con dâu mới tới!”

Cô cười một tiếng, không giống như hồi lúc mới lập gia đình, nghe cách xưng hô này còn ngượng ngùng, ngược lại còn nhắc nhở mấy đứa trẻ: “Đừng có nhặt mấy cái đó, cẩn thận nổ, tránh xa ra, nếu muốn chơi, đến chỗ những người bán pháo, mua một viên pháo mới chơi là được.”

Đang nói, nhìn thấy thím hai Vương bên cạnh đang vội vàng đi ra, suýt nữa va vào Đông Mạc, sau bà thấy Đông Mạch, mới ai nha một tiếng: “Cháu với cô dâu mới của Thẩm gia có quen biết không?”

Đông Mạch suy nghĩ một chút, gật đầu: “Coi như là có quen biết đi.”

Con dâu mới của Thẩm gia là Tôn Hồng Hà, là hàng xóm của cô, trước kia khi còn tiểu học, hai người đã từng ngồi cùng bàn, chỉ là Tôn Hồng Hà lên lớp bốn thì nghỉ học, còn cô thì học liền một mạch lên cấp ba, Tôn Hồng Hà sau khi nghỉ học, hai người cũng không còn liên lạc gì, ngay cả việc chạm mặt chào hỏi cũng không có.

Thím hai Vương giống như thở phào nhẹ nhõm: “Nếu tình cảm tốt, cháu đi khuyên nhủ nó đi!”

Sao?

Đông Mạch khó hiểu: “Khuyên cái gì?”

Thím hai Vương nhắc tới chuyện này liền tức giận: “Đây không phải là con dâu mới về sao? Cũng đã làm lễ, tiệc mừng cũng đã làm xong, người cũng đã đưa vào động phòng, đột nhiên lại nói, hôn lễ kết thúc, muốn ly dị!”

Đông Mạch mặt đầy khó hiểu: “Ý gì? Muốn ly dị? Đây không phải là mới kết hôn hôm nay sao?”

Thím hai Vương: “Ai biết được, người nhà đưa hôn cũng tức giận, cũng đã khuyên qua, nhưng nó lại không nghe, một mực sống chết đòi ly hôn, còn muốn phải nhanh chóng về nhà, cái này không biết còn tưởng rằng là địa chủ trong xã hội cũ đến nhà cướp dâu, cháu nói xem đây là chuyện gì?”

Đông Mạch hoảng hốt: “Cô ấy rốt cuộc là sao? Nhưng cháu nghe nói, là cô ấy không phải gả tới thôn chúng ta!”

Nói “gả tới thôn chúng ta” đây cũng là nói giảm nói tránh, nhưng thật ra là sau khi Thẩm Liệt xuất ngũ trở về, lúc ấy cũng không có việc gì làm, liền đi theo người trong xã đi đào mương, lúc đào mương, Thẩm Liệt cũng rất nổi tiếng, thân thể cường tráng, khí lực rất lớn, rất dễ điều khiển người khác, cho nên cho anh ta làm đội trưởng, dưới tay cũng quản được vài người.

Nghe nói Tôn Hồng Hà lúc ấy cũng đi giúp đào mương, thì nhìn trúng Thẩm Liệt, sống chết muốn gả cho Thẩm Liệt, sau đó người làm mai nói là chuyện tốt, Thẩm Liệt cũng đồng y, vốn đây là một chuyện tốt, ai nghĩ tới, con dâu mới vừa đến, đột nhiên không muốn làm nữa?

Đông Mạch đầu óc cũng mơ hồ.

Thím hai Vương: “Ai nha, có trời mới biết là trúng tà gì, dù sao bây giờ cũng không khuyên được, nhưng bây giờ cũng không khuyên được, nhưng cháu nói xem, Thẩm Liệt vì cưới vợ, cũng là đi ở rể, dâu vừa cưới vào cửa thì đòi ly hôn, cháu nói ai chịu nổi? Cháu nhanh đi khuyên nhủ xem.”

Đông Mạch trong lòng vẫn còn mơ hồ: “Có thể, nhưng chắc cháu sẽ không khuyên! Cháu và cô ấy cũng không quen, cũng đã mấy năm chưa gặp, cháu có biết lý do gì đột nhiên người ta không lấy chồng chứ!”

Nhưng mà, lúc này trong sân lại gặp vài người con dâu, trông ai cũng rất tức giận, nghe được thím hai Vương nói như vậy, cũng đều để cho Đông Mạch đi khuyên.

“Cô và cô ta là hàng xóm, đây cũng không biết làm sao, cô cũng còn trẻ, có lẽ có thể nói chuyện!”

Đông Mạch đáng thương cứ như vậy bị đẩy tới cửa phòng cô dâu mới.

*********

Ngôi nhà của Thẩm Liệt được xây từng thời ông nội của anh, có năm gian nhà lớn quay mặt về hướng nam, phòng cô dâu ở phía đông, cửa sổ trong phòng được trang trí chữ hỷ màu đỏ, bên ngoài phòng là đám người vây quanh xem náo nhiệt ----- mấy người thím đến đuổi mấy người đó đi, phòng tân hôn mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Đông Mạch nhìn sang, cô dâu mới mặc váy màu đỏ, trên người cũng đeo một dải lụa màu đỏ có đính hoa, mái tóc bồng bềnh, còn đính lên một bông hoa to màu đỏ, nhìn cũng rất có không khí, nhưng là gương mặt của cô dâu bí xị, tức giận tựa đầu vào giường.

Cô thấy Đông Mạch tới, cũng không có phản ứng gì, tự ý lấy đậu phộng ra ăn ----- trông rất buông thả.

Đông Mạch có chút lắp bắp, cô bị người khác đẩy đẩy tới, nhưng chuyện này cô thật sự không biết làm sao mở miệng, cô cũng là con vịt bị lùa, bây giờ thấy Tôn Hồng Hà, cô không còn cách nào khác, nhắm mắt nói: “Hồng Hà, hôm nay là ngày tốt, cô có chuyện gì sao? Nghe nói cô muốn ly hôn?”

Tôn Hồng Hà liếc mắt nhìn, thấy là cô, cười lạnh một tiếng: “Sao, muốn cô đến khuyên nhủ tôi?”

Đông Mạch vắt hết óc suy nghĩ một chút về chuyện các thím đang nói ở cửa, cuối cùng nói: Tôi cũng không phải đến để khuyên cô, dù sao cô cũng có suy nghĩ riêng của mình, nhưng cô xem, cô cũng là được người ta đưa kiệu, đánh trống khua chiêng cưới vào cửa, những thứ nên tốn đã tốn, nên dùng đã dùng, cô và anh ấy cũng đã làm giấy kết hôn, đột nhiên bây giờ lại muốn ly hôn, cô nói xem ai có thể chấp nhận được? Chuyện đi tới nước này, cô cũng phải nói một chút, rốt cuộc lý do là gì? Nếu như là do việc chúng tôi chuẩn bị hôn sự không chu đáo, cô cứ việc nói, chúng ta có thể thương lượng, cô nói đúng chứ?”

Con vịt bị lùa Đông Mạch vắt hết óc suy nghĩ, thêm dầu thêm mỡ, lấy những lời thím chỉ, cô cảm thấy mình đối đáp vô cùng tốt, hợp tình hợp lý.

Ai biết được Tôn Hồng Hà lại dùng ánh mắt coi thường nhìn Đông Mạch: “Hôn sự không có gì không chu đáo, tôi cũng không phải không hài lòng, chỉ là tôi bất mãn với Thẩm Liệt.”

Thẩm Liệt...

Đông Mạch bất đắc dĩ nói: “Người khác không phải đều nói tốt sao?”

Tôn Hồng Hà liếc xéo co: “Tốt chỗ nào? Cô nói thử xem, tốt chỗ nào?”

Đông Mạch cứng họng.

Nói thật, cô đúng là không cảm thấy Thẩm Liệt có chỗ nào tốt.

Cô lần đầu gặp Thẩm Liệt, là cô mới được gả về đây, buổi sáng mùa đông, cô đang nấu cơm, không có củi, liền ra sân sau lấy củi, kết quả vừa hay lại gặp Thẩm Liệt.

Ngày đó, Thẩm Liệt mới vừa giải ngũ trở vè, người mặc một áo choàng lính dài, đầu đội một mũ lớn, râu chiếm hết nửa gương mặt, gò má bên trái còn có một vết trầy, cộng thêm với vóc dáng cao lớn, nhìn như một ngọn núi, cô còn tưởng rằng là có cướp vào thôn, bị dọa sợ đứng yên ở đó không dám lên tiếng.

Thẩm Liệt cũng quan sát cô, sau lại cười, anh ta cười lên lại càng không giống người tốt, trông rất vô lại, thật sự giống một tên cướp.

Anh cười nói: “Đây là cô gái nhà ai, mà xinh đẹp như vậy?”

Đông Mạch nhớ tới lúc đầu gặp mặt, cô lúc ấy bị dọa sợ đến hai chân run rẩy, nhanh chân chạy vội về nhà, cho dù sau đó biết đây chính là Thẩm Liệt trong quân ngũ nhiều năm, cũng vẫn là không có ấn tượng tốt với Thẩm Liệt, chính là cảm thấy anh ta cũng không phải người tốt.

Người ta là bộ đội, mặc quân phục, đều trong đặc biệt dũng cảm và chính trực, không giống như anh ta!

Nhưng bây giờ Đông Mạch là tới hòa giải, không phải tới chia cắt, cô suy nghĩ một chút rồi nhìn những ánh mắt nặng nề trách nhiệm mà các thím trong thôn đặt lên người cô, không thể làm gì khấc hơn là cố gắng suy nghĩ ra ưu điểm của Thẩm Liệt.

Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng nói ra những lời trái với suy nghĩ: “Tính cách anh ta cũng rất tốt, dáng vẻ cũng rất được?”

Để chứng minh điều đó, cô cố gắng vẽ ra: “Cô xem, anh ta dáng vóc cao lớn, nhìn rất chính trực, cũng rất hay giúp đỡ người khác, không phải rất tốt sao?”

Tôn Hồng Hà lại giễu cợt nói: “Dạ, đúng, anh ta dáng vẻ cũng không tệ, anh ta cũng rất thích cười, anh ta cười lên, thật đúng là làm người khác ngại ngùng, nhưng vậy thì thế nào, anh ta không chỉ cười với tôi, anh ta cũng cười với người khác, cũng có rất nhiều người phụ nữ khác thích anh ta, người ta cũng không xem tôi ra gì!”

Đối với điểm này, Đông Mạch lại không nghi ngờ.

Một thời không khỏi hận thầm, trong lòng nói tên Thẩm Liệt này thật sự không biết chừng mực, một người như vậy, làm sao có thể thay anh ta nói chuyện?

Cô không còn biết làm gì khác hơn, ngập ngừng nói tiếp: “Chờ cô kết hôn, quản anh ta, không được sao? Cô thành vợ anh ta, thì anh ta phải nghe lời cô. Hơn nữa, anh ta là bộ đội giải ngũ, nghe nói còn lập được công, có phải sẽ có trợ cấp không, tôi cũng từng nghe người ta nhắc tới, một tháng được cấp sáu mươi đồng tiền!”

Thật ra đây là cô nghe chồng cô Lâm Vinh Đường nói, Lâm Vinh Đường và Thẩm Liệt chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, Lâm Vinh Đường nhắc tới Thẩm Liệt, nói Thẩm Liệt một tháng có sáu mươi đồng, sau này cuộc sống sẽ rất tốt.

Đông Mạch không nói tới lời này thì thôi, Đông Mạch nhắc tới, ánh mắt của Tôn Hồng Hà giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao cô đột nhiên thay đổi muốn ly hôn, thật ra là có nguyên do, ngay vừa rồi, lúc đưa vào phòng tân hôn, cô lập tức có một ít kí ức của kiếp trước!

Kiếp trước, cô cưới Thẩm Liệt, sau khi cưới coi như cũng không tệ, nhưng là sau đó cô liền phát hiện, cô cho là mỗi một tháng Thẩm Liệt đều nhận được sáu mươi đồng trợ cấp, nhưng phần trợ cấp đó, anh ta lại đi đưa cho người khác, không biết là cho ai, mà được chia cho ba nhà, mỗi nhà nhận được hai mươi đồng, chính anh ta lại không còn một xu!

Tôn Hồng Hà cô nhìn trúng Thẩm Liệt, nhìn trúng gương mặt của Thẩm Liệt, nhìn trúng con người của Thẩm Liệt, nhìn được những gì Thẩm Liệt có thể làm, hơn nữa nhận ra đi theo Thẩm Liệt sẽ có cuộc sống tốt, kết quả, không còn nhận được một đồng nào.

Cô cũng đã nói qua với Thẩm Liệt, ý là hai người kết hôn rồi, cần tiền để sinh sống, số tiền kia anh đừng đưa cho người khác, nhưng Thẩm Liệt cố chấp, nói là để lại cho bạn bè và cha mẹ, mặc dù có chính phủ trợ cấp, nhưng anh vẫn muốn hết lòng, nói là mình là người khỏe mạnh, có tay có chân, thiếu gì có thể tự kiếm được, còn trợ cấp quốc gia, anh muốn giúp đỡ bọn họ.

Tôn Hồng Hà nhìn sáu mươi đồng trợ cấp mỗi tháng cứ như vậy cho người khác, đau lòng muốn chết, sau đó, cô nhìn Thẩm Liệt cũng không giống trước kia, cảm thấy anh ta rất nghèo.

Một khi thấy người này nghèo, thì liền không vừa mắt, ngay cả họ cười lên cũng khó coi.

Sau đó, bọn họ kết hôn được một năm, Thẩm Liệt cùng với Lộ Khuê Quân tiếng tăm lẫy lừng hợp tác làm ăn, Lộ Khuê Quân đầu tư, anh tới phụ trách, vốn cho là như vậy sẽ phát tài, ai biết được sau đó anh ta đột nhiên bị tai nạn giao thông, thiếu chút nữa mất mạng, những chuyện về sau, Tôn Hồng Hà cũng không biết, nhưng là Tôn Hồng Hà suy nghĩ một chút liền hiểu anh ta xảy ra tai nạn, chuyện làm ăn kia chắc chắn có vấn đề, sợ là thiếu một số tiền lớn, cũng không biết Lộ Khuê Quân đó có tìm anh đòi tiền!

Thẩm Liệt này luôn là người xui xẻo, đi theo Thẩm Liệt thật sự không tốt!

Tôn Hồng Hà nhớ lại những chuyện này, nhớ tới mình lại một lần nữa bước chân vào cửa nhà Thẩm Liệt, thật là hận đến mức hai chân phát run, cô chỉ vui mừng còn chưa động phòng, thân thể mình con sạch sẽ, phải mau ly hôn!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương