Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 10: Chương 10 :

/180
Trước Tiếp
Thôn của nhà Đông Mạch được gọi là thôn Đông Quách, thực ra không có họ Quách trong thôn, cũng không liên quan gì đến ông Đông Quách trong các sách giáo khoa trước đây, cũng không ai biết tại sao lại gọi là thôn Đông Quách, dù sao thì nó cũng được như vậy từ trước, bên cạnh thôn Đông Quách còn có thôn Tây Quách.

Đông và Tây Quách cách nhau một lối đi, rất gần.

Đông Mạch quay trở lại nhà mình, còn chưa bước vào cửa, cô đã thấy những người phụ nữ trong làng xông tới tìm mình, thấp giọng hỏi cô “Có chuyện gì với con gái của Tôn gia ở thôn Tây Quách vậy“.

“Tôi nghe nói vừa mới kết hôn đã ầm ĩ muốn ly hôn, đằng trai đến nói chuyện cả buổi, cũng không biết rốt cuộc là thế nào?”

“Tôi nhìn anh ta rất ngay thẳng, nghe nói là bộ đội đã giải ngũ, đây không phải là vô cùng tốt sao, sao mới đó liền ầm ĩ ly hôn, có phải cậu ta có tật xấu gì không?”

“Đông Mạch, không phải nhà phải nhà cô và cậu ta là hàng xóm sao, cô có nghe được gì không? Nói cho chúng tôi nghe đi?”

Đông Mai bị bảy tám người hỏi, nhưng làm sao cô biết được, nhưng nhìn Thẩm Liệt đáng thương như vậy còn bị hoài nghi “có tật xấu gì?” cũng thấy bực bội, cô thuận tiện nói thay Thẩm Liệt mấy câu: “Con người vô cùng tốt, đã giải ngũ, làm việc cũng rất hào phóng.”

Người trong thôn còn muốn hỏi chuyện khác, may mà chị dâu cô đi ra, cô vội vàng theo sát chị dâu vào nhà.

Đông Mạch có hai anh trai, anh cả là Giang Xuân Canh, và anh thứ hai là Giang Thu Thu, ban đầu còn có một cô con gái giữa Giang Xuân Canh và Giang Thu Thu, sinh ra được vài tháng thì mất, nhưng mẹ của Đông Mạch vẫn giữ lại chữ Hạ cho người con gái này.

Cũng bởi vì con gái chết yểu này, mẹ cô rất muốn có một đứa con gái, lúc ấy Đông Mạch bị cha mẹ vứt bỏ, bà liền đem cô về nuôi.

Bây giờ hai người anh đều đã lập gia đình và ở cùng mẹ cô, nhưng có việc gì hay là cùng nhau họp lại ăn cơm, tuy thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, nhưng là trên mặt cũng có thể bỏ qua đi.

Không ngờ, khi cô vừa bước vào nhà, mẹ cô và chị dâu cô cũng hỏi về chuyện của Tôn Hồng Hà, dù gì loại chuyện này cũng quá hiếm gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua, vừa vào cửa nhà người ta, giấy chứng nhận cũng đã lấy, lại ầm ĩ đòi ly hôn.

Đông Mạch còn có thể làm gì nữa, cô lại đem tất cả những gì mình biết nói một lần nữa, mẹ và chị dâu cô ấy tập trung vào tình hình của Thẩm Liệt, cô thực ra cũng không quá thích Thẩm Liệt, tuy nhiên không thể khôn nói Thẩm Liệt thực ra cũng không tệ lắm, vì vậy liền kể một ít chuyện, nói về gia đình Thẩm Liệt, Thẩm Liệt làm lính lập được công lớn, Thẩm Liệt cho họ cá, Thẩm Liệt bắt thỏ, và Thẩm Liệt đi theo Đường Khuê Quân làm lông dê.

Mẹ cô, Hồ Kim Phượng, vừa nghe liền nói: “Cậu ta cũng không tệ a, rất có năng lực, không phải là một con rể tốt sao, sao lại không cần?”

Đông Mạch càng thêm bất đắc dĩ: “Con cũng không biết, nói cậu ta nghèo...”

Chị dâu của cô, Tạ Hồng Ny nói: “Chị hiểu rồi, thật ra chính là nghèo, không có tiền, lại hào phóng, không thể trách được.”

Hồ Kim Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy hợp lý.

Đông Mạch: “Đoán là vậy.”

Tạ Hồng Ny: “Nhà họ Tôn lại đang ngang nhiên tìm con rể cho con gái, nghe nói đã bắt đầu xem mắt rồi nhưng cũng không tốt lắm, nhà cô ấy cứ như vậy bày trước mặt con rể một đạo, em nói xem ai dám lấy a? Mẹ của Tôn Hồng Hà tức giận nghe nói cũng không ăn trôi cơm, có điều Tôn Hồng Hà cũng khá cởi mở, cách đây vài ngày vào vụ mùa còn thấy cô ấy đi dọn cỏ. “

Đông Mạch: “Người ta có thể thấy không sao là được, người ta dám làm chuyện như thế này, chứng tỏ rằng họ có ngọn nguồn, dù sao, quyết định của họ, họ có thể chịu đựng là được.”

Đông Mạch nói như vậy, nhưng là nghĩ, mình muốn một đứa con thật khó khăn, sau này khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ, nếu được, sẽ dứt khoát ly hôn.

Khi cô vừa nói như vậy, Hồ Kim Phượng và Tạ Hồng Ny đột nhiên cùng nhau nói cô, thậm chí lấy Lâm Vinh Đường làm ví dụ.

“Nếu như con và con rể chúng ta, nếu như ngày nào đó con ầm ĩ đòi ly hôn, nhất định phải có nguyên nhân, con rể tốt, sao có thể tùy tiện bỏ?”

Khi cô vừa nói câu này, anh trai của cô Giang Xuân Canh vừa vặn bước vào, nghe vậy, anh nói: “Nếu Đông Mạch muốn ly hôn, khẳng định là do Lâm Vinh Đường không tốt, muốn bỏ thì liền bỏ, đánh cho tên đó một trận nữa!”

Hồ Kim Phượng trừng mắt nhìn anh: “Mẹ và em con đang nói chuyện, con nói bậy bạ gì đó!”

Đông Mạch cười với anh trai: “Vẫn là anh tốt nhất!”

Anh trai của cô hơn cô bảy tuổi, năm lớp ba tiểu học đã thôi học, trình độ văn hóa không cao, nhưng là đánh nhau không ít lần, nổi danh mấy thôn xa gần.

Lúc mười mấy tuổi, lúc gặp phải đại đội làm ầm ĩ, có người đến nhà đập nồi, anh nhặt một viên gạch lên nói đây là chỗ ăn cơm, ai dám đập, tôi sẽ liều mạng với hắn.

Người còn trẻ nhưng ra tay thực sự rất hung hãn, những người đó thật sự bị kinh sợ.

Những ngày sau đó, Giang Xuân Canh dựa vào cục gạch trong tay, khiến ai gặp cũng phải sợ, người có thể sang nhà khác gây rối, nhưng chắc chắn không thể đến nhà này, cuộc sống của Giang gia cuối cùng cũng được yên bình, trải qua thời gian đó.

Giang Xuân Canh mặc dù ở bên ngoài đánh lộn, nhưng anh rất thương cô em gái Đông Mạch này, khi còn bé, Hồ Kim Phượng bận bịu đi làm đồng không thể trông coi Đông Mạch, có thể nói Đông Mạch đã lớn lên trên lưng của Giang Xuân Canh.

Sau khi lớn lên, Giang Xuân Canh vẫn yêu thương Đông Mạch, có gì ngon cũng giữ lại cho cô.

Hồ Cẩm Phượng bên cạnh bất lực nói: “Con a, quá chiều chuộng nó rồi!”

Giang Xuân Canh: “Ăn cơm đi, cha có làm thịt một con gà để hầm.”

Gà dĩ nhiên là vì Đông Mạch mà cố ý làm thịt, Giang Xuân Canh đã đi đến khu đất hoang để hái một ít nấm cho vào, món hầm thơm ngào ngạt, Hồ Kim Phượng cho đùi gà to nhất vào bát của Đông Mạch.

Đông Mạch không ăn, chuyển nó cho cháu trai nhỏ bên cạnh, cháu trai nhỏ ba tuổi, dáng dấp rất khỏe mạnh, có chút mập mạp.

Đông Mạch vừa ăn vừa chậm rãi nói chuyện với cha cô, nói lần trước đến thành phố để kiểm tra thân thể, thấy họ mở quán cơm, kiếm được rất nhiều tiền.

“Nếu cha có thể lên thành phố khai trương thì việc kinh doanh khẳng định sẽ rất tốt.”

Sau khi cô nói điều này, cha cô là Giang Thụ Lý có chút hứng thú, hỏi chi tiết, nhưng mẹ cô cảm thấy rằng giá thuê nhà ở Lăng Thành khẳng định rất đắt.

“Đó không phải là thứ chúng ta có thể gánh được, phải bỏ tiền vốn mới được, nếu lỗ vốn thì sao?”

“Hơn nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nói là cải cách, để mọi người làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng chính sách này chỉ ngày một ngày hai, tôi nghĩ chúng ta trước tiên đừng có đi qua đi lại, để xem từ từ rồi nói sau. “

Không phải Hồ Kim Phượng nhát gan, mà là những chuyện trước đây trải qua thật sự khiến bà bị dọa sợ, nhất thời như vậy, nói không chừng, dân thường chỉ là cỏ mà thôi, cũng không biết gió thổi hướng nào, sao mà dám liều lĩnh, làm gì cũng phải nhìn xa một chút, chờ nó thật sự chắc chắn, nhìn thêm chút nữa xem làm thế nào.

Giang Thụ Lý thở dài: “Bà cứ như vậy, ăn phân cũng không nóng hổi.”

Hồ Kim Phượng trợn mắt: “Ông nói cái gì thế?”

Hai vợ chồng già suýt cãi nhau, Đông Mạch vội vàng khuyên can, vậy nên mới hòa hoãn lại, nói có thể lên xã tìm địa điểm mở quán mì, hoặc là ban đầu bày một cái sạp nhỏ là được, cũng không cần chi nhiều tiền, chờ sau này làm ăn được rồi, thuê một cửa hàng có mặt tiền tới làm là được.

Đây cũng trúng ý của Hồ Kim Phượng: “Cái này có thể, có thể làm được luôn, gánh cái thúng đi công xã bán, tôi với ông cùng nhau bán, dù sao cũng không cần quá nhiều tiền vốn, đây chính là sờ đá qua sông.”

Tạ Hồng Ny cũng đồng ý: “Đến lúc đó con sẽ mang cả nhà đi hỗ trợ.”

Thế là mọi chuyện cứ như vậy quyết định, mọi người bàn tán sôi nổi.

Khi Đông Mạch chuẩn bị đi về, cô nói với mẹ về việc mình khó mang thai, nói rất hời hợt, giống như nói chuyện năm nay chúng ta bán được bao nhiêu ngô, kiếm được bao nhiêu tiền.

Mẹ cô lúc đầu nghe cũng không hiểu: “Cái gì?”

Đông Mạch: “Chính là không dễ mang thai.”

Mẹ cô há mồm kinh ngạc, sững sờ nhìn cô, sau đó nước mắt liền chảy xuống: “Tại sao vậy? Tại sao lại như vậy, bệnh viện nói cái gì sao? Chúng ta phải đi xem một chút, phía Nam thôn chúng ta còn có một thầy thuốc Trung Y, cho thuốc rất linh nghiệm, mấy ngày nay ông thầy đi khám bệnh cho cháu trai ở thành phố, hai ngày nữa trở về, mẹ sẽ bảo ông ấy kê thuốc. “

Đông Mạch thực sự không tin vào thầy thuốc Trung Y gì đó lắm, cô đi bệnh viện, xem trang thiết bị của người ta, thoạt nhìn đã nhận ra rất hiện đại, bọn họ có thể thua kém vị thầy thuốc Trung y kia sao?

Nhưng cô cũng không nói gì, bệnh viện cũng không đề xuất giải pháp nào, nếu đã như vậy, cứ thử bác sĩ Trung y đi, vậy nên cô đồng ý, mấy ngày tới sẽ tới nhà mẹ đi gặp thầy thuốc.

Trở về nhà ngày hôm đó, cô hỏi Lâm Vinh Đường: “Bệnh viện không có kê đơn thuốc gì sao?”

Lâm Vinh Đường: “Không có, người ta nói đây là do bản thân cơ thể không dễ thụ thai, cũng không có vấn đề gì xấu, chẳng qua là đặc biệt như vậy.”

Đông Mạch liền nói đến thuốc bắc mà mẹ mình nói, Lâm Vinh Đường cau mày, nhưng vẫn nói: “Thử một chút cũng được.”

Đông Mạch gật đầu: “Dù sao cũng là một cách, biết đâu lại có thể được như ý.”

Sau bữa trưa, Lâm Vinh Đường đi làm đồng, cô vội vã đến nhà của Thẩm Liệt, không ít phụ nữ đã tới, mọi người chia nhau một đống lông dê, cẩn thận nhặt những tạp chất bên trong, quả thật lông dê mịn hơn nhiều, không có tạp chất, lông dê bên trong màu trắng có thể được nhìn thấy.

Mọi người thấy Đông Mạch tới, cũng Đông Mạch chào hỏi, một số người quan hệ với Đông Mạch cũng không tệ, liền thúc giục Đông Mạch đi tìm Thẩm Liệt lấy lông dê: “Mau đi nhanh lên, chúng tôi cũng đã cắt tới trưa đó! “

Đông Mạch cũng không dám chậm trễ, liền đi tới tây phòng tìm Thẩm Liệt, Thẩm Liệt đang ở đó thu thập lông dê, trời lạnh, anh chỉ mặt một cái áo mỏng, tay áo còn vén lên, lộ ra cả cánh tay, cánh tay đó cùng với Lâm Vinh Đường rất khác nhau, Lâm Vinh Đường trắng sáng, còn Thẩm Liệt nhìn một chút là thấy đã phơi nắng nhiều.

Đông Mạch hơi ngạc nhiên, theo bản năng lùi lại một bước.

Thẩm Liệt nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, nhìn thấy cô: “Chị dâu sao bây giờ mới tới?”

Đông Mạch: “Tôi trở về nhà mẹ, có chút việc.”

Thẩm Liệt lau mồ hôi trên mặt, chỉ sang bên cạnh: “Đều ở đây, bên trong là nửa bao, chắc là đủ cho chị nhặt một buổi chiều.”

Đông Mạch nhìn thấy, liền tiện tay nhấc cái túi lên, nhưng ai biết nó vẫn rất nặng, cô không đề phòng, cả người cứ như vậy trĩu xuống, thiếu chút nữa là đứng không vững.

Cánh tay trần của Trần Liệt đưa tới, nhẹ nhàng xốc túi lên rồi đi thẳng ra khỏi phòng, Đông Mạch vội vàng theo sau.

Thẩm Liệt đặt túi bên cạnh nhóm phụ nữ: “Chị ngồi đây đi.”

Vừa nói, vừa dùng chân đá một cái ghế xếp nhỏ tới.

Đông Mạch vội vàng cầm cái ghế xếp ngồi xuống, mở túi ra bắt đầu cắt lông dê, nhưng cô cũng thật xui xẻo, túi của cô bẩn hơn những túi khác, mùi cũng rất nồng, cô bị sặc liền ho khan hai tiếng.

Ngồi bên cạnh chính là Lưu Kim Yến, có quan hệ khá tốt với cô, thò đầu nhìn qua nói: “Chị sao lại không chọn vậy, túi này nhìn đã biết rất khó nhặt, tốn công hơn nhiều!”

Đông Mạch kêu khổ, trong đầu nghĩ cô không biết còn phải chọn, chỉ thuận tay lấy một túi, ai ngờ xui xẻo thế này, cô nói: “Vội vàng, cứ như vậy lấy đi“.

Lưu Kim Yến thấy Thẩm Liệt còn ở bên cạnh xách túi nên cười nói: “Thẩm Liệt, anh bắt nạt chị Đông Mạch, vậy mà anh còn gọi một tiếng chị dâu, anh đối xử với chị dâu như vậy sao? “

Thẩm Liệt nghe vậy liền bật cười, nhìn Lưu Kim Yến cười: “Chị dâu, nhìn xem chị nói cái gì, giống như em thật xấu xa, em đổi cho chị không phải là được sao?”

Đông Mạch xin lỗi, vội vàng nói: “Không cần, dù sao sớm muộn gì cũng phải có người nhặt đến, cậu không cần đổi.”

Thẩm Liệt không nói lời nào, anh trực tiếp cầm lấy chiếc túi trước mặt cô, mang cho cô một chiếc túi mới, quả nhiên túi này sạch hơn một chút, ít nhất cũng không nhiều bẩn như vậy, cũng dễ ra nhiều lông dê hơn.

Thẩm Liệt đi làm chuyện khác, Lưu Kim Yến thấp giọng nói: “Cậu ấy rất tốt, gặp phải loại chuyện này thì cứ nói, nếu không thì mình lại thiệt.”

Đông Mạch: “Vốn là tôi tới muộn, nên tôi không muốn chọn.”

Lưu Kim Yến cười phì một tiếng: “Cô đó, còn như vậy, cô cũng thật là tốt tính! Không khách sáo với cậu ấy!”

Đông Mạch sửng sốt, thầm nghĩ, tại sao lại không cần khách sáo với Thẩm Liệt? Bởi vì anh ấy có tính khí tốt?

Thẩm Liệt quả thực rất tốt tính, không già so với các bạn cùng lứa, nhìn ai cũng gọi chị, rất thích cười, lúc bình thường cũng dễ thương, chị lớn em nhỏ đều thích anh ấy, người dễ tính như vậy, ai cũng coi đó là chuyện đương nhiên, có thể để anh ấy chịu thiệt thòi một chút cũng không sao?

Lưu Kim Yến nhìn cô như vậy, liền giải thích: “Cậu ấy so không so đo với phụ nữ chúng ta, cho nên cô bất mãn thì cứ nói, không sao cả, cô đó, có chuyện gì muốn tốt, cứ đùa giỡn một chút liền giải quyết được, tốt biết bao? Cô không nói gì thì chỉ có thể bực bội nhận thiệt thôi.”

Đông Mạch nghĩ cũng hợp lý.

Nhưng là cô thật sự không quá thoải mái, ít nhất cũng không thoải mái như Lưu Kim Yến cùng Thẩm Liệt nói đùa, có thể là do lúc đầu nhìn thấy anh liền cảm thấy anh không phải người tốt, khi đó bị dọa sợ, sau này cũng không thể đùa giỡn được.

Mà anh gặp cô, cũng không biết đùa, cho dù thỉnh thoảng có cười, cũng là rất khách khí, cô lại tùy tiện với anh cũng không đúng lắm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương