Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 19: Chương 19 :

/180
Trước Tiếp
Thân hình của Thẫm Liệt đặc biệt cao to, dù sao anh cũng từng sống trong quân đội nhiều năm, tuy rằng đã xuất ngũ nhưng vẫn mang theo thần thái uy nghiêm lạnh lùng, mặc dù binh thưởng anh có vui cười với mọi người, nhưng bày giờ về mặt lại nghiêm nghị, có phần lạnh lùng, làm cho mọi người có chút sợ sét.

Mọi người trong thôn đều vô thức mà nhường đường cho Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt đi đến trước mặt Giang Xuân Canh: “Anh ta đánh em gái của anh, đúng là do anh ta sai, nhưng vừa rồi anh cũng mới đánh người ta, coi như là công bằng rồi, nếu còn đánh tiếp, chẳng may anh ta tàn phế thì anh cũng không thoát khỏi chuyện này đầu.”

Vẻ mặt Thẩm Liệt nghiêm túc, lời nói bình thản, có lý lẽ.

Nhưng Giang Xuân Canh lại không cảm thấy vậy, anh ấy đang chiến đấu hăng say, còn cảm thấy chưa hết giận, anh ấy cho rằng Thẩm Liệt đến là để ngăn cản mình, muốn giúp đỡ Lâm Đường Vĩnh.

Giang Xuân Canh nhíu mày: “Cậu là ai mà lại muốn giúp đỡ cái thẳng đó?”

Thầm Liệt: “Tôi tên là Thầm Liệt, tôi và anh ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cũng là hàng xóm của anh ta, tôi đây không phải là đang giúp anh ta, mà tôi cảm thấy hôm nay anh đánh anh ta như vậy là đủ rồi.”

Vương Tú Cúc ở bên cạnh sợ đến mức choáng váng, cuối cùng lại nghe được lời bênh vực, bà ta nhào tới chỗ của con trai, ôm chầm lấy con trai, khóc lớn: “Ôi con trai của mẹ, con trai tội nghiệp của mẹ!”

Nói rồi bà ta tức giận chỉ tay vào Giang Xuân Canh: “Thầm Liệt, cậu đừng tha cho bọn họ, bọn họ dám đánh con trai tôi, Thẩm Liệt, cậu từng đi linh, cậu màu dạy bảo bọn họ đi!

Giang Xuân Canh vừa nghe đã hiểu ra, thì ra đây là Thẩm Liệt mới xuất ngũ trở về, nghe nói còn mới lập công, không ngờ cậu ta lại chạy tới đây để can thiệp vào chuyện này. Anh ấy nhìn Thkẩm Liệt đầy vẻ khiêu khích: “Ông đây muốn đánh thẳng đó thì sao? Đánh người mà còn đòi công bằng như cậu nói? Sao cậu không nói lời công bằng lúc thằng đó đánh em gái tôi? Em gái tôi là phụ nữk, vậy mà cái tên lớn xác đó lại có thể xuống tay cho được?”

Thật ra Đông Mạch cũng cảm thấy anh trai mình đánh người có hơi quá tay, nếu Thẩm Liệt không xuất hiện thì cô cũng muốn ngăn anh trai lại.

Bây giờ Thẩm Liệt đã xuất hiện, nhưng Thẩm Liệt lại nói thay cho Lâm Vinh Đường.

Cũng có thể là vì khoai lang nướng mà Thẩm Liệt đã cho cô, củ khoai lang nướng ăn ngọt như vậy, cũng có thể là vì Thầm Liệt đã từng nói với cô, chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho cô, cô lại có ảo tưởng, rằng Thầm Liệt sẽ giúp đỡ cô. Nhưng bây giờ, anh trai cô vừa mới đánh Lâm Vinh Đường, không có ai đến ngăn cản, vậy anh lại đến ngăn cản làm gì?

Thẩm Liệt lại nhìn về phía Đông Mạch, anh nói một cách chân thành: “Nếu anh muốn trút giận, thì có thể tìm cách khác, còn khômng thì thật sự sẽ xảy ra án mạng.”

Trong các cuộc đánh nhau ở nông thôn, chuyện làm chết người không phải là chuyện hiếm, hầu hết người dân đều không hiểu luật pháp, nhuốm máu đi lên, xưa giờ tự tay không có yên lòng.

Trong lòng Đông Mạch tức giận lắm.

Nhưng cô lại không thể hiểu nổi tại sao bản thân cô lại tức giận, dù sao Thẩm Liệt người ta là anh em tốt của Lâm Vinh Đường, cũng không phải của mình, người ta chắc là đang muốn giúp đỡ Lâm Vinh Đường.

Đông Mạch có chút thất thần, cô hơi ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, cô tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Liệt: “Vậy thì có liên quan gì đến anh!”

Bộ dạng nói chuyện đó, trông giống hệt một thủ nhỏ bướng bỉnh.

Thẩm Liệt bình tĩnh nhìn cô: “Tôi không thể nhìn hai người bọn họ tiếp tục đánh nhau như vậy.”

Đôi mắt Đông Mạch có hơi ươn ướt, có không muốn thừa nhận, lúc Thẩm Liệt nói những lời đó với cô, cô lại cảm thấy Thằm Liệt chính là một người hùng, một người hùng từ trên trời rơi xuống để cứu lấy cô.

Cô không đáp lại lời của Thẩm Liệt, nhưng sâu thầm trong lòng cô vẫn có một loại cảm giác không thể nói rồi, muốn ỹ tai vào Thẩm Liệt

Nhưng bây giờ cô hiểu được, Thẩm Liệt chính là một người thẳng thắn và công bằng, vốn dĩ anh đối xử với cô như vậy không phải vi anh là người hùng của cô, mà bởi vì tính anh chính trực ngay thẳng, anh sẵn sàng giúp đỡ người khác, đối với bất kỳ ai bị ức hiếp, anh cũng sẽ đối xử như vậy!

Đúng như những gì mà Tôn Hồng Hà nội, cô ấy cười với gia đình nhà gái, lúc cười tươi lên làm cho người ta động tông, nhưng anh không chỉ cười với một người phụ nữ, mà với tất cả phụ nữ anh đều cười như vậy.

Cho tới tận bây giờ người ta cũng chưa từng hứa hẹn với cô điều gì, nhưng trong lòng Đông Mạch lại tràn ngập nỗi tức giận, cái loại tức giận tự mình đa tình, bị lừa gạt.

Cô trừng mắt nhìn Thẩm Liệt: “Tôi chỉ muốn anh trai tôi đánh anh ta, tôi chỉ muốn đánh nhau thôi, anh nói dễ nghe quá, anh đừng có mà cản, hay là anh muốn đánh anh trai tôi để giúp Lâm Vinh Đường!”

Cô nắm chặt tay: “Tôi liều chết với anh!”

Thân thể cô mảnh khảnh, yếu ớt, thậm chí cô còn đang run rẩy trong gió lạnh, vậy mà lúc này cô như một con mèo bị chọc giận, để lộ ra móng vuốt, như thể sẽ nhào về phía anh trong phút chốc.

Giang Xuân Canh nhìn thấy vậy thì tức giận, anh ấy giơ tay chỉ thẳng mặt Thẩm Liệt: “Tên họ Thẩm kia, cậu lại dám đánh em gái tôi?”

Nói xong, Giang Xuân Canh liền vung cũ đắm lên, Thẩm Liệt không nhúc nhích, anh đột ngột nắm lấy nắm đắm.

Thân hình không chú nhúc nhích.

Giang Xuân Canh cười lạnh, anh ấy biết mình đã gặp phải đối thủ mạnh, lại vung thêm cả đắm nữa, nhưng lần này Thầm Liệt lại dùng hai tay bắt lấy cổ tay anh ấy, cứ như vậy mà nắm chặt ở chỗ đó.

Tay Giang Xuân Cảnh bị khống chế, anh ấy cố gắng động đậy, nhưng cơ bản không thể nhúc nhích nổi.

Giang Xuân Canh tức giận: “Cái tên họ Thẩm kia, cậu ý cậu biết vỗ nên muốn đánh nhau đúng không? Cầu nghĩ rằng ông đầy sợ cậu sao, màu đến đây, để xem ông đây có đánh chết cậu không!”

Giang Thu Thu cùng với mấy người trong thôn kéo lại xem, bên phía Vương Tú Cúc và Lâm Bảo Đường nhân cơ hội kéo Lâm Vĩnh Đường đứng dậy, người trong thôn đứng xung quanh cũng nhanh chóng giúp đỡ, cuối cùng đưa Làm Vinh Đường đi cấp cứu.

Đông Mạch nhìn thấy cổ tay của anh trai mình bị Thẩm Liệt nắm lấy, cô đột nhiên tức giận, cô nhào tới, đánh vào người Thầm Liệt, đầm đã không ngừng: “Anh mau buông anh trai của tôi ra, buông anh trai tôi ra, anh dựa vào cái gì mà lại đi xen vào chuyện của người khác hả, anh là cái thả gì! Anh dám đánh anh trai tôi, tôi sẽ đánh anh

Đông Mạch nhào tới đấm đá, nhưng cơ thể Thẩm Liệt thật sự rất cứng rắn, cứng như đá, cô đánh được vài cái thì ngược lại chỉ có tay cô cảm thấy đau đớn, đau đến mứck nước mắt chảy ra, cô đã làm thì phải làm đến cùng, cô lập tức há miệng cắn một cái, hàm răng trắng của cô đã cắn lên cánh tay của Thẩm Liệt.

Ánh mắt Thẩm kLiệt nhìn sang, liền thấy đôi mắt ướt nhòe của người phụ nữ giương lên, bên trong có một đám lửa chát, đang tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cái miệng nhỏ nhắnm hồng hào, nhe ra hàm răng trắng, đang cắn lấy cánh tay của anh. Anh không cử động, thậm chí anh còn không có ý định đẩy cô ra, hơi thở nặng nề, yết hầu anh khẽ chuyển động, anh trầm mặc nhìn cô.

Giang Xuân Canh ở dưới tay Thẩm Liệt không bị thương tích gì, nhưng cũng không được lợi ích gì, Thẩm Liệt là người từng lăn lộn trong quân đội, lại còn biết võ, muốn đánh nhau, có thể chỉ cần vung nắm đấm, nhưng cơ bản có đánh thẳng vào người anh thì cũng không có tác dụng.

Đương nhiên Thẩm Liệt không có ý định đánh người, anh chỉ tránh đòn và ngăn cản.

Đông Mạch lại cảm thấy anh đang khiêu khích cô, cô không chịu thua mà trừng mắt lại. Giang Xuân Canh không đành lòng để em gái của mình xung trận, anh ấy hét lớn: “Đông Mạch, em mau tránh ra, nhìn anh đánh chết cậu ta!”

Sau khi làm ầm ĩ một hồi, bí thư thôn cuối cùng cũng cho người xuống, tất cả đều tiến đến ngăn cản đám người này lại.

Nhưng chính điều này lại làm cho Giang Xuân Canh càng tức giận, anh ấy cảm thấy mình như bị khinh thường và sỉ nhục, anh ấy thà để đối phương buông ra rồi thoải mái đánh nhau một trận.

Sau khi bí thư thôn Tùng Sơn tới, đầu tiên là ngăn cản trận hỗn chiến này lại, sau đó bắt đầu giảng giải đạo lý, còn gọi Vương Tú Cúc và Lâm Bảo Đường tới, còn cho gọi mấy người trong thôn ban nãy đứng xem.

Ý của Giang Xuân Canh là người nhà họ Làm bắt nạt em gái mình, Lâm Vinh Đường còn đánh đập em gái, chuyện lỵ hôn thì sẽ ly hôn, nhưng chuyện đánh người này, anh ấy phải ra mặt để làm chỗ dựa cho em gái, đây là chuyện mà người một nhà nên làm.

Thím hai nhà họ Vương kéo Đông Mạch sang một bên, Đông Mạch để cho bà ấy xem, đúng thật là vết đánh, bà ấy có hỏi Lâm Vĩnh Đường chuyện này, Lâm Vĩnh Đường cũng đã thừa nhận.

Thế là mọi người lại khuyên nhủ, ý là cứ như vậy đi, dù sao thì chuyện Đông Mạch không thể sinh con là thật, ly hỗn là chuyện bình thường, nhưng đánh người là việc không dùng, và hai người cũng bị gọi về.

Cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi, không còn đánh nhau nữa, sẽ ly hôn trong hòa bình, Giang Xuân Canh đưa người theo dọn dẹp đồ đạc, nhưng không được đập nát đồ của nhà họ Lâm, bên nhà họ Lâm cũng không được ngăn cản.

Vương Tú Cúc không phục: “Dựa vào cái gì cơ chứ, Đông Mạch không thể sinh con, đã làm chậm trễ chuyện tốt của nhà bọn tôi, hại tôi đây không có cháu trai để bồng, bọn họ còn dám đánh con trai tôi thành ra thể này, cứ bỏ qua như vậy được à? Không được, tôi muốn được bồi thường tiền, kể cả của hồi môn cũng không được lấy tại.”

Nói rồi bà ta nhìn về phía Thẩm Liệt: “Thẩm Liệt, cậu nói xem có đúng không, Lâm Vinh Đường đã bị bọn họ đánh rồi, tất cả đều nhờ vào cậu!”

Vương Tú Cúc đã nhìn ra, người có thể lên tiếng lúc này chính là Thẩm Liệt, người có thể giúp bà ta cũng chỉ có Thẩm Liệt.

Ai ngờ Thẩm Liệt lại thản nhiên nói: “Bác gái, vừa nãy cháu chỉ ngăn cản là vì sợ Lâm Vinh Đường sẽ thật sự xảy ra chuyện, nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, còn chuyện về tài sản với của hồi môn, cháu đây cũng không quản được, hay là nghe theo Bí thư Vương.”

Thẩm Liệt rút lui như vậy, làm cho Vương Tú Của có hơi hoảng hốt, Bí thư Vương nghiêm mặt nói: “Cứ vậy mà làm đi.”

Bằng không thì còn có thể làm gì được nữa, nếu không để bọn họ lấy lại của hồi môn, bọn họ cũng sẽ không nghe theo, bởi vì chuyện đánh nhau ầm ĩ, giải quyết đơn giản nhất là kéo hết lên đồn cảnh sát tạm nhốt hai ngày, nhưng cuối cùng là vẫn được thả ra đó thôi

Chuyện gia đình xảy ra rất nhiều, một người phụ nữ ly hôn, cả nhà làm loạn cả lên, anh vợ chạy tới đánh nhau với một người đàn ông, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Đã đánh nhau thì không có anh vợ gì nữal

Chỉ vì chuyện này mà lại đưa nhau lên đồn cảnh sát, chẳng khác nào là chuyện cười sao?

Phía trên có tuân thủ pháp luật là một chuyện, nhưng những người trong thôn, mọi người còn có phong tục, được tự do sinh hoạt, nhưng ai trấn cũng không thể thoát.

Vương Tú Cúc vẫn còn muốn cổ cãi lại, trong lòng vẫn còn cả cục tức, nhưng lại thấy Thẩm Liệt không có ý giúp đỡ, bà ta không dám nói gì thêm, cuối cùng vẫn phải rụt cổ, cố gắng nhẫn nhịn.

Bên phía Đông Mạch đang đi theo anh trai, bọn họ ồ ạt thu gom đồ đạc, còn bên phía Vương Tú Cúc đã dẫn Lâm Vinh Đường đến trạm y tế, bị đánh đến mức mũi không phải mũi mà mặt cũng không còn là mặt, nhưng may mắn là không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là bị thương ở bên ngoài, chỉ cần dưỡng thương thật tốt là được.

Chờ đến khi bà ta trở về, nhà họ Giang đã chất của hồi môn lên xe, nào là kệ trang điểm, còn có vài cái thùng được bọc lớp vải màu đỏ, còn có cả nồi cả chậu, những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, đa số đều là của hồi môn của nhà họ Giang, bình thường phong tục ở nông thôn đều là như vậy, đàn ông chuẩn bị nhà cửa, phụ nữ thì sắm sửa những thứ vụn vặt này.

Hai vợ chồng Lâm Bảo Đường và Lâm Tú Cúc đỡ Lâm Vinh Đường về nhà, vừa nhìn vào đã thấy căn nhà trống rỗng, Vương Tú Cúc thiếu chút nữa ngất xỉu, bà ta bắt đầu kéo giọng khóc một tiếng: “Bọn chúng là quân ăn cướp, bọn Nhật quỷ đã vào thôn, ôi con trai tội nghiệp của tôi, chúng ta làm gì là vướng phải số khổ thế này!”

Đông Mạch nhìn đám mây ở phía xa, cô vốn không nhìn Thẩm Liệt, vẻ mặt hờ hững. Thẩm Liệt thu hồi ánh mắt, anh đi thẳng qua chiếc xe lừa.

Giang Xuân Canh nhìn bóng lưng của anh, anh ấy nhổ ra một tiếng phi khinh miệt: “Tôi chưa từng thấy người nào thích xen vào chuyện của người khác như vậy!”

Cô chỉ cảm thấy Thẩm Liệt lừa mình.

Những lời đã từng nói với mình trước kia đâu?

Thế mà lại đi giúp đỡ Lâm Vinh Đường.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương