Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 20: Chương 20 :

/180
Trước Tiếp
Đợi xe lừa ra khỏi thôn, Giang Thu Thu khuyên anh trai của anh ấy: “Thật ra thì không đáng, Thẩm Liệt kia cũng chỉ có ý tốt thôi, nếu chúng ta mà cứ tiếp tục đánh, lỡ đánh tới xảy ra chuyện gì không hay, dù sao thì cũng đang ở trên địa bàn của người ta, chúng ta có thể làm gì được, đến lúc đó chọc cho người trong thôn nổi giận, chúng ta ra không khỏi thôn, cũng gánh không nổi hậu quả đâu.”

Nhưng anh ấy vừa thốt ra lời này xong, Giang Xuân Canh và Đông Mạch liền đồng thời lườm anh ấy.

Giang Xuân Canh cảm thấy mình vẫn chưa được đánh thỏa sức, Đông Mạch thì ghét Thẩm Liệt ra mặt.

Đến lúc xe lừa sắp rời khỏi thôn, cô lại tình cờ gặp Thẩm Liệt, Thẩm Liệt hẳn là từ bí thư chi bộ ở cổng làng đi ra.

Giang Xuân Canh vừa chạm mặt Thẩm Liệt, sắc mặt anh ấy liền chùng xuống, cơ thể căng thẳng, siết chặt bàn tay.

Mà Thẩm Liệt cũng không để ý tới Giang Xuân Cảnh, anh chỉ nhìn Đông Mạch,

*****

Giang Xuân Canh cùng với mấy người anh em chậm rãi kéo của hồi môn rời đi, Đông Mạch ngồi trên xe, cô ôm lấy con thỏ, cô cũng cảm nhận được mọi người trên đường đang chỉ trỏ bàn tản, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, không thèm để ý tới.

Cô nghĩ rằng, chỉ cần là cô muốn, sẽ không có ai bị nước bọt dìm chết.

Thẫm Liệt người ta là giúp lý không giúp người thân, trước kia mình đúng lý, người ta muốn giúp mình.

Hiện tại anh cảm thấy Lâm Vinh Đường đúng lý, Thẩm Liệt liền đi giúp Lâm Vinh Đường.

Việc này càng nghĩ càng giận.

Giang Thu Thu thấy này anh trai và em gái mình đều đang nổi đóa với anh ấy, đành không nói nữa, trong lòng lại nghĩ, em gái vốn là một cô gái rất nhẹ nhàng, bị anh trai làm hư, hai anh em bọn họ bây giờ quả thực là cùng một khuôn một mẫu khác ra.

Chỉ có mình anh ấy nhớ đến chuyện này, trở về nhà, anh ấy kể lại mọi chuyện, Giang Thụ Lý và Hồ Kim Phượng nghĩ thôi cũng thấy sợ.

“Ở trong thôn của người ta, hai đứa cũng dám đánh!”

“Đúng vậy.”

Tốt xấu gì cũng phải lừa được cậu ta ra rồi đánh chứ!

“Các con đấy, sao lại đánh nhau như vậy!”

Giang Xuân Canh bị nhắc nhở một trận, may mà không xảy ra chuyện gì, đồ cưới cũng đã lấy về, việc này cũng cứ thế mà qua đi.

Hai ngày tiếp theo, Đông Mạch sắp xếp cho thỏ con xong xuôi, đồ cưới cũng gác ở phía đông nhà, sau đó liền ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức, nấu cơm giặt quần áo gì gì đó cho cả nhà, cũng không ra ngoài, chỉ là người trong thôn bắt tin túc nhanh, rất nhanh thôn Đông Quách thôn Tây Quách đều biết cô ly hôn, là vì không thể sinh con nên bị con trai nhà người ta bỏ.

Lâm Vinh Đường bị đánh, Vương Tú Các cực kì hận, tuyên truyền khắp tầm thôn mười dặm, hận không thể để cho khắp thiên hạ đều biết chuyện của Đông Mạch, Đông Mạch đi tới chỗ nào, cũng có người lắc đầu thở dài một hơi: “Nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, con bé rất tốt mà, sao lại không thể sinh.

Cũng có người thầm nói, nói là cha mẹ tạo nghiệt, ai chẳng biết Đông Mạch không phải con ruột của nhà họ Giang, do thanh niên xuống thôn, quan hệ bừa bãi mới sinh ra đứa nhỏ, hiện tại gặp báo ứng, con gái không thể sinh.

Nhà họ Giang nghe xong cái này, tất nhiên rất tức giận, thật ra thần thể của Đông Mạch, lúc trước cô cũng đã nhắc tới, đợi đến khi lớn lên, liền không có ai nói ra, người nhà họ Giang cho rằng cô không biết, không nghĩ tới bảy giờ lại truyền ra rồi.

Đông Mạch lại bình tĩnh nói: “Mẹ, chuyện trước đây, con đều nhớ rõ, những thứ này con đã biết sớm, dù sao con coi hai người như ba mẹ ruột của con, hiện tại con không sinh được, lại ly hôn, bị người nhà ghét bỏ, lại làm ảnh hưởng tới danh dự của hai người, chỉ là con cũng không sai, ai bảo con là con gái của hai người, con có lo lắng, cũng chỉ là cho nhà chúng ta thôi.”

Nói chuyện cả buổi, lại làm Hồ Kim Phượng khác lên, ôm Đông Mạch khác rồng nói: “Đúng, con chính là con gái ba mẹ sinh ra, ba mẹ không có con gái, con lại đầu thai trong bụng thanh niên trí thức nhà người ta, con đeo vàng đội bạc cũng không được ghét bỏ nhà họ Giang chúng ta, con cùng đường nghèo túng đứng đầu đường cũng không cần nghĩ lại liên lụy tới chúng ta.”

Đông Mạch nghe vậy ảnh mắt đã ươn ướt.

Kỳ thật có còn ấy này trong lòng, cô không muốn liên lụy tới ba mẹ, nhưng có có năng lực dù thế nào, hiện tại đã trở mặt với nhà họ Lâm, đương nhiên cô cũng ngại đi tìm Đời Hướng Hồng, trước nghĩ tới con đường của Thắm Liệt, lại càng không có khả năng, đường đều đổ biển, cô cũng không biết sao vào trong thành phố làm việc được.

Việc duy nhất có thể nghĩ, chính là phụ trong nhà bày quầy mì cá trong công xã trước, tốt xấu gì có thể giúp trong nhà kiếm thêm một chút tiền bạc.

Trước khi sang năm mới, Giang Thụ Lý bán mì cá, chỉ là cũng không kiếm được mấy, giá cá khá đắt, nấu lên cũng rất tốn công, nhưng đến công xã, người ta tình nguyện mua tào phở, cũng không mua mì cá, mì cá đắt, người bình thường không thể mua được, người có thể mua nổi, cũng sẽ không tới chỗ quán nhỏ như này để mua.

Đông Mạch cảm thấy buồn cười: “Hiện tại em cũng không tính toán đi xem mắt, mua váy mới làm gì.”

Giang Xuân Canh lại cứng rắn nét tiền vào trong tay cô, qua loa nói: “Dù sao đây là đưa cho em, em giữ đi, thích mua gì thì mua!”

Nói xong liền đi mất.

Đông Mạch không có cách nào, chỉ đành thu lại, chỉ nghĩ, sau này có cơ hội mua cái gì cho cháu, xem như trả lại cho chị dâu.

Đông Mạch liền cân nhắc, cô đảm nhận bán mì cá, đến chỗ cán bộ công xã thường xuyên lui tới, có thể buôn bán tốt hơn, dù sao cũng thử xem, nếu không thì, cũng không thể ở mãi trong nhà để cho cha mẹ các anh nuôi được.

Đông Mạch liền nói việc này cho Giang Xuân Canh.

Đông Mạch nhìn anh trai cô: “Anh, anh lấy tiền này ở đâu ra?”

Giang Xuân Canh gãi gãi đầu: “Chị dâu em không biết, tiền riêng của anh.”

Giang Xuân Canh nghe xong lời Đông Mạch nói: “Đi sớm về tối, quá mệt mỏi, em mới về nhà, nghỉ một hồi rồi nói, gấp làm cái gì, trong nhà cũng không thiếu tiền cho em tiêu.” Nói xong, Giang Xuân Canh móc ra tờ mười đồng nhân dân tệ: “Cái này cho em, giữ lấy, lỡ có lúc cần thì tiêu.”

Đông Mạch: “Anh, em không cần, anh giữ lại đi, em không thiếu tiền tiêu, ở nhà ăn uống đều có sẵn, lại không cần mua cái gì.”

Giang Xuân Canh: “Vậy em đi mua bộ váy mới để mặc đi.”

***

Sau khi qua 15 tháng giềng, Đông Mạch bắt đầu suy xét chuyển bản mì cả, chỉ là cô có hơi keo kiệt, không muốn bỏ vốn gốc, liền nghĩ tới làm kinh doanh không vốn, cách làm kinh doanh không vốn chính là chạy tới bắt cá trên sông đóng băng.

Nếu có thể bắt được mấy con cả, cũng bớt chút chi phí trong nhà, vậy không phải bớt việc hơn sao?

Chỉ là ở thôn Đông Quách không có sông, phía nam thôn Tùng Sơn mới có sống.

Đông Mạch do dự một túc, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Dù sao con sông kia rất dài, kéo dài qua mấy thôn, cũng không phải thuộc về mỗi thôn Tùng Sơn, cô đứng xa thôn Tùng Sơn là được, sợ cái gì?

Hơn nữa trời rất lạnh, cô đeo khăn quàng cổ đội mũ, người khác gặp được không nhất định sẽ nhận ra.

Nói liền làm, Đông Mạch bắt đầu cầm thùng nước, xẻng, đục, còn cả móc câu, những thứ này không phải dùng để bắt cá, chỉ là trong nhà có những thứ này, có thể dùng được. Thu thập xong, cô chạy xe đạp ra cửa, trời tháng giêng vẫn rất lạnh, gió bắc thổi tới, thổi mạnh vào mặt Đông Mạch, Đông Mạch cắn răng chịu đựng, về sau thật sự không nhịn được, chỉ có thể xuống xe, dùng khăn quàng cổ che kĩ mặt chỉ để lộ ra đôi mắt, lần này lại tốt hơn nhiều.

Rất không dễ dàng đến bên bờ sông, mặt sông quả nhiên đã đóng băng, cây cối bốn phía trơ trụi, ngoại trừ gió lạnh thổi qua, nơi này hoang vu không một bóng người, liếc mắt nhìn qua một cái, thôn ở phía xa đều trắng xoá, giống như có một tầng sương mù bao phủ.

Đông Mạch hit hit mũi, ôm mấy dụng cụ thủ gần như đông cứng, người lại phắn chắn, có tính làm lớn một lúc.

Trước kia cô đã theo anh trai ra đây bắt cá, lúc đó trong nhà thiếu ăn, cô lại thèm ăn, anh liền dẫn cô chạy tới bờ sông thật xa, lớn bắt cá, tuổi còn nhỏ, cũng không bắt được gì, có đôi khi chỉ bắt được mấy con cá nhỏ đã hào hứng muốn chết, mang

và hầm nước canh uống, cả nhà uống đến bụng căng tròn.

Cô xem qua chỗ đứng trước, sau đó liền dùng cái đục chọc bốn lỗ băng, cái này gọi là mắt băng, ba mắt bảng tạo thành miếng băng mỏng, nhưng không cần đục quá, như vậy có thể quan sát động tĩnh của cá, phải biết rằng cá ở dưới bằng cũng khó chịu, một khi nó thấy chỗ nào có nước lộ ra, đều vươn đầu ra nhà hơi, như vậy đợi cả tới qua mắt bằng kia, là có thể quăng móc sắt kéo dây câu rồi.

Lúc này trên sông cấm thả lưới, chỉ có thể dùng móc câu.

Đông Mạch nghĩ rất tốt đẹp, chỉ là đầu tiên phải đục băng, cô chọn vị trí tốt trước, chọn ra chỗ xong cô đục máy cải, sau đó mới cần chuẩn, cầm cái đục tới đục xuống.

Nhưng mùa đông dùng đục rất lạnh, quả thực là lạnh hơn băng, nắm lấy đục sắt đã đông cứng làm tay cô cũng phải tôi rằn, lại gắng sức nắm lấy, tay như dinh lần đục đã đông cứng, Đông Mạch khẽ cắn môi, nghĩ thầm này chưa tỉnh là gi, phải kiên trì, bằng không chẳng lẽ phải dùng tiền đi mua cả sao, vậy tốn bao nhiêu tiền

Đục sắt đục ở trên mặt băng, phát ra tiếng keng keng keng keng, nhưng mà sức của cô thật sự không lớn, tiếp tục đục xuống, cũng chỉ nhìn thấy dấu mờ mờ ở trên mặt bằng. Cứ như vậy, sao có thể bắt được.

Cô hít hít mũi, hít sâu, cầm đục, tiếp tục đục xuống.

Cũng vào lúc này, cô nghe thấy ở trong rừng cách đó không xa giống như truyền đến tiếng bọn nhỏ chơi đùa, Đông Mạch tỉnh táo lại, dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên đúng vậy, hình như có một đám trẻ con, chơi ở trong rừng kia, mà nghe tiếng hình như đang ra bên này.

Cô lén nhìn tới, ai ngờ vừa đúng lúc người kia cũng quay đầu, nhìn về phía mình. Đông Mạch chột dạ muốn chết, khẩn trương trốn đi.

Trong rừng cây, mấy đứa nhỏ chơi đùa một lúc, quả nhiên đi qua bên này, trong đó còn có một người lớn.

Người này rất cao, dáng cao, làm cho Đông Mạch có liên tưởng không tốt.

Đông Mạch có chút uể oải, nghĩ thầm sức của anh trai khỏe, sớm biết thế nói một tiếng với anh ấy vậy.

Chỉ là nếu để anh ấy biết rõ, sợ là sẽ không cho mình tới chịu khổ.

Đông Mạch lại không sợ có người, cô chỉ sợ gặp phải người nhận ra cô, lại thành truyện cười để chế nhạo, hoặc là tin tức truyền ra thôn Tùng Sơn, không biết những người đó sẽ nói cô thế nào đâu.

Đông Mạch nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ có thể trốn được, cuối cùng phát hiện bên kia có mấy gốc cây liễu khô héo, cô do dự ôm mấy thứ cô mang theo, chạy qua phía sau gốc cây.

Quả nhiên là Thẩm Liệt.

Trời rất lạnh, anh ấy cực kỳ rãnh rỗi phải không, lại mang theo một đám trẻ con ra bờ sông? Có phải anh ấy xung khắc với mình hay không? Cứ phải tới lúc này!

Kỳ thật cô cũng không phải trộm, cũng không sợ bị phát hiện, nhưng ngay từ đầu đã trốn đi, bây giờ mới nhảy ra, lại cang kỳ quái, không có cách nào khác để giải thích, chỉ có thể tiếp tục trốn đi.

Đông Mạch tiếp tục trốn, trắng ngực đập thình thỉnh, có cứ cảm giác, Thẩm Liệt cũng thấy mình, mà trong tông tại thầm cầu may, thật ra anh không thấy đầu.

Cô tiến sát vào đằng sau thân cây liễu, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên kia.

Thẩm Liệt mang theo đám nhỏ, hình như đang nói cho bọn nhỏ các loại cây trong núi, lại dạy bọn chúng làm thế nào để tìm được rau dại ăn trong mùa đông, với tìm ở đâu, có bạn nhỏ lấy được một cây cỏ xanh mơn mởn, liền đưa cho Thầm Liệt xem

Thẩm Liệt nhìn nhìn, vội nhận lấy: “Cái này gọi là hoa vang, tên khoa học là Mạn Đà La, có độc tính, về sau các em gặp được, phải nhớ rõ đừng động vào, cũng không được cho heo cho lừa ăn.”

Anh vừa nói vậy, mấy đứa bé liền hoảng sợ, đều khẩn trương nhìn cẩn thận, về sau cách xa một chút

Thẩm Liệt: “Độc tính của cây này cũng không lớn, chỉ là vẫn cần chú ý, động vật nhỏ, ví như thỏ con ăn phải, chỉ sợ là không chịu được, người lớn động vào, cũng không có việc gì.”

Đông Mạch trốn ở sau cây liễu, vừa nghe tới thỏ con, bất chợt để ý tới.

Cô muốn xem cây hoa vàng mà Thẫm Liệt nói rốt cuộc là cái gì, về sau cũng tránh đi, nhưng là lại sợ bị Thẩm Liệt phát hiện, chỉ có thể nhịn, đến mức thật sự khó chịu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương