Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 21: Chương 21 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch trốn được một lúc, Thẩm Liệt mới dẫn đám trẻ sang phía Đông. Đông Mạch tựa vào phía sau cây liễu, lạnh đến mức run cầm cập. Đại họ tới, cô mới ra ngoài, nhảy nhốt vài cái để thư giãn gần cốt. Sau khi thư giãn gần cốt, cô thấy sắc trời cũng không còn sớm, vội cầm cái đục tiếp tục đục hang. Vừa mới qua mùa xuân chưa lâu, thời tiết ấm áp, mặt sông đóng băng cũng lại. Khi đục xuống, bề mặt băng cũng chỉ có những mảnh băng trắng bắn tung tỏe. Đông Mạch cắn răng, liều mạng dùng hết sức, cổ hết sức có thể để làm cho được.

Cô dốc hết sức bình sinh, mệt rã rời, coi như cũng đục xong bốn cái hang. Cô thở phào, nằm trên mặt bằng, đồi mắt quan sát ba lớp băng mỏng đã đục,

Lúc này, bình thường thì cá đều bơi ngược mặt bằng, tuy sống có vài cây thủy sinh nhưng nước vẫn trong, nếu có cá xuất hiện thì rất dễ nhìn thấy.

Đông Mạch nhẫn nại chờ đợi, không bao lâu, quả nhiên thấy hai con cá nhỏ rộng bằng một ngón tay bơi qua. Tuy chúng không lớn nhưng cũng đủ khiến Đông Mạch kích động.

Cô nín thở, nhìn chú cá kia lắc đầu quẫy đuôi bại về phía mắt băng lộ ra trong nước, cô mau chóng nhấc lưỡi câu của mình lên và nhắm chuẩn vào mắt băng.

Hai con cá quả nhiên đều thảo chạy thở ra bong bóng trong mắt băng, tay của Đông Mạch gần như mất đi tri giác, tăng mốc và lao qua đột ngột. Nước bắn tung tóe khắp người, nước lạnh pha vụn băng rơi trên mặt và tay cô. Cô vồ hụt, cái móc chéo trong băng, cá thì không thấy đầu.

Đông Mạch lau nước bằng trên mặt, tức muốn chết, không dễ gì mới chờ cá đến, vậy mà không thành công. Cô càng nghĩ càng giận, cảm thấy mình ngốc quá đi, trong lòng sầu não. Nếu động tác chuẩn hơn chút nữa là tốt rồi.

Nhưng nếu có thể đợi được hai con cá này, chứng minh cách này hữu dụng, còn có thể chờ con khác đến. Cô xoa xoa đôi bàn tay đã đỏ bừng vì cóng, tiếp tục nhìn xuống bên dưới mắt băng, kiên nhẫn chờ đợi con cá xuất hiện lần nữa.

Nhưng rốt cuộc Đông Mạch vẫn không đủ kinh nghiệm. Sau đó cả lại xuất hiện vài lần nhưng cô chỉ xiên được ba con cá rộng bằng hai ngón tay.

Cô thấy trời sắp trở tối, mấy con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng trong xô, cô bất lực thở dài. Nếu một mình cô nấu món canh ngon ngon với mấy con cá này thì cũng được. Nhưng nếu nói là đem ra chợ bán, chắc chắn là không được.

Lần này coi như cô uổng công một chuyến, cũng tại mình, lúc trước bắt cá thì mình trông chừng, còn anh trai ra tay. Làm sao cô có sức lực và độ chính xác được?

Sau khi trời tối, nhiệt độ trên sườn núi giảm xuống thì càng thấy lạnh, độn áo bông dày dặn mà vẫn lạnh thấu người đến mức tưởng như không mặc quần áo, trong cơ thể có một cơn ớn lạnh khó chịu.

Đông Mạch rụt vai thu dọn dụng cụ của mình. Tuy thu hoạch lần này quả thật khiến người khác thất vọng, nhưng cô vẫn phải quay về. Có lẽ ngày mai có thể sớm hơn một chút, có thể bắt được nhiều hơn nhờ có được bài học kinh nghiệm hôm nay.

Lúc trời xẩm tối, cô vừa quay đầu lại thì thấy bóng dáng cao ráo, cô bị doạ một phen, lùi về sau vài bước.

“Đừng sợ, là tôi.” Giọng nói trầm trầm truyền đến.

Đông Mạch nhận ra, đây là giọng của Thẩm Liệt.

Đột nhiên cô chau mày: ”Anh tới đây làm gì? Lúc này có phải đã phát hiện ra tôi rồi không?” Đương nhiên cô đã nghĩ đến, thật ra lúc trước cô còn nghi ngờ anh có phải đã nhìn thấy mình, kết quả anh lại dẫn đám trẻ rời đi. Cô cũng không suy nghĩ nhiều. Bây giờ anh đi rồi còn quay lại, hiển nhiên là nhìn thấy mình, nhưng không vạch trần mà thôi.

Thẩm Liệt đi vài bước lên phía trước, ném ồ ạt vài vật dụng bằng sắt xuống đất, sau đó lấy ra một cây đuốc.

Đông Mạch khó hiểu: “Anh muốn làm gì vậy?”

Thẩm Liệt ngước mắt, dĩ nhiên anh nhìn ra sự đề phòng và bài xích trong mắt của Đông Mạch: “Cô tới đây là muốn bắt cá phải không?”

Đông Mạch hậm hực: “Liên quan gì tới anh!”

Thẩm Liệt: “Tôi giúp cô bắt cá.”

Đông Mạch tỏ ra nghi ngờ: “Anh có lòng tốt vậy sao?”

Thẩm Liệt cười nhẹ: “Con người tôi luôn có lòng tốt, cô không biết hả?”

Đông Mạch nhướng mày, không lên tiếng nữa.

Thẫm Liệt: “Nếu tôi không có lòng tốt thì đã sớm vạch trần chuyện cô chạy ra ngoài bắt cá rồi.”

Đông Mạch biết những gì anh nói đều là thật, nhưng có nhìn sắc trời: “Bây giờ trời đã tối rồi, còn bất cả gì nữa. Không phải anh trêu tôi đấy chứ!”

Thầm Liệt: “Tôi mang lửa qua đây, cô xem, đây là vỏ cây sam đã phơi khô được bọc trong giấy dầu tung, đất trong một tiếng đồng hồ không thành vấn đề

Đông Mạch tên tiếng giễu cợt: “Cho nên anh định dùng một ngọn đuốc để thắp sáng giúp tôi à?”

Thẩm Liệt ngước mắt, trong man đêm mông lung, anh nhìn Đông Mạch rồi cười nói: “Không phải thắp cho cô nhìn, mà là cho cá nhìn.”

Đông Mạch chế giễu: “Để cá nhìn rõ đường mà chạy đấy à?”

Thẩm Liệt đã mang theo diêm an toàn, rút một que diêm ra, cọ một lúc rồi đốt que diêm, dùng qua diêm từ từ tạo lửa để dẫn đường.

Ngọn đuốc bắc chảy, ngọn lửa hừng hực trong ngày mùa đông vừa sáng lại ấm áp.

Bên kia đóng lửa đang hừng hực. Thầm Liệt cười và nhìn Đông Mạch: “Cá đi theo ánh sáng, chúng ta đặt ngọn đuốc vào hang băng mà cô đục, không phải cá sẽ tới hay sao?”

Đông Mạch vẫn không thường bắt cả, nghe xong thì thấy mới lạ. Nhưng cô cũng không thích Thẩm Liệt: “Thật hay giả vậy, anh đang lừa tôi à?”

Thẫm Liệt: “Tôi lừa cô làm gì.”

Đông Mạch vẫn nửa tin nửa ngờ, dù gì trời tối bưng thế nay mà nói là bắt cá, nghe có vẻ không đáng tin.

Thầm Liệt sải bước lớn đi tới, Đặt cái đục bằng sắt của Đồng Mạch bên cạnh mắt bằng, sau đó đặt ngọn đuốc lên nó theo đường chéo, lửa sẽ chiếu sáng hang băng đã dục. Nước chảy róc rách trong hang băng phản xạ ánh lửa bắn ra, nhiều màu rực rỡ. Vậy mà nhìn rất đẹp, ngay cả bằng xung quanh cũng nhuốm màu chơi lại.

Anh đứng dậy, thản nhiên hỏi: “Cô lạnh không?”

Đông Mạch giấu tay áo, rụt vai lại: “Cũng khá lạnh.”

Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì cô chỉ cảm thấy mình đã rơi xuống động bănkg rồi. Thẩm Liệt cởi áo khoác trên người anh xuống: “Cho cô nè.”

Thẩm Liệt nhướng mày: “Tại sao? Xấu hổ hay ngại à? Không muốn nợ ân tình của tôi? Giận tôi giúp Vinh Đường? Hay sợ tôi lạnh?”

Đông Mạch xém chút nhảy dựng: “Anh lạnh hay không thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không thèm mặc, không muốn mặc đấy!”

Đông Mạch dứt khoát từ chối: “Tôi không cần.”

Thẩm Liệt thấp giọng ra lệnh: “Mặc lên.”

Giọng của anh ngắn gọn và mạnh mẽ, mang sức răn đe rất lớn, thậm chí Đông Mạch cảm thấy mình không mặc thì không thích hợp. Cô ngơ ngác, chẳng mấy chốc phản ứng lại, càng thấy rầu, anh dựa vào gì mà ra lệnh cho mình?

Bỗng nhiên cô cười mỉa: “Tôi đã nói là không muốn mặc.”

Thẩm Liệt nhìn cô rồi nói: “Cô không mặc, vậy tôi cũng không mặc, ném vào đây đi. Con người tôi quá hiền lành mà, không chịu nổi khi thấy phụ nữ bị cóng, còn mình thì lại mặc ẩm. Chúng ta công bằng một chút, không ai mặc hết”

Anh nói xong, thật sự ném áo khoác xuống bãi cỏ bên cạnh. Đông Mạch cũng chẳng thèm nhìn. Ai ngờ lúc này, gió thổi qua, trên người đã lành lạnh, nay càng lạnh hơn, thậm chí cô còn run cầm cập.

Cô suy nghĩ một chút, mình chờ bên bờ sông lâu như vậy đã cóng từ lâu, thật sự không muốn vì sĩ diện hay khí phách để cho mình bị lạnh. Lỡ như bị lạnh, không phải bản thân rất khó chịu hay sao? Còn phải tốn tiền trong nhà đi khám bệnh, như thế coi như là đang yên đang lành mà phải tức giận à?

Cô cúi người nhặt chiếc áo khoác lên, nhanh nhẹn khoác lên người, có bông không mặc là kẻ ngốc, sao cô lãi làm kẻ ngốc chứ?

Chiếc áo này thật sự rất ấm, áo bông trong quân đội, muốn dày bao nhiêu thì dày bấy nhiêu. Quan trọng là nó lớn, bao trọn từ đầu đến chân. Đông Mạch hài lòng đưa tay vào trong tay áo: “Áo này khá là ấm, mặc thoải mái, nhưng cho dù là vậy thì tôi cũng sẽ không cảm kích anh, tôi cũng không cảm thấy mình nợ ân tình gì anh cả”

Thẫm Liệt bên cười: “Tôi cũng không cần cô nợ ân tình, chiếc áo đó là tôi ném, cô tự mình nhạt mà “

Đông Mạch liếc nhìn Thẩm Liệt: “Con người anh đúng thật là kẻ xấu giả danh người tốt, chưa từng thấy ai như anh đấy!”

Thầm Liệt tại 'suyt: “Nhỏ tiếng thôi, đừng làm ổn đến cả.”

Thật ra Đông Mạch vẫn còn giận Thẩm Liệt, nhưng nghĩ đến cá, cô vẫn không nhịn được, chạy qua đây và nằm sắp tại đó nhìn, quả nhiên thấy cả bơi bên này. Cô lập tức ngạc nhiên không thôi, lúc này canh nửa ngày trời cũng chẳng thấy nhiều cá thế này!

Thẩm Liệt ra hiệu cô yên lặng, chính anh lại cầm cái nĩa, mím môi, nhắm chuẩn vào hang băng. Đông Mạch chợt thấy hồi hộp.

Đột nhiên Thẩm Liệt ra tay, nước bắn tung toé, cá trong nước nhảy lên, lạch bạch vài tiếng, mấy con cá đều bị ném lên mặt băng. Sau khi nằm trên mặt băng, chúng còn lộn nhào, nhảy nhót tưng bừng.

Đông Mạch vui mừng, vội chạy tới nhặt. Cô cũng không sợ lạnh, nhặt từng cái đuôi rồi cho vào xô này, rồi nhặt mấy con khác cho vào xô kia. Chỉ trong nháy mắt, cô đã nhặt được bảy hoặc tám con.

Cô cười nói: “Đủ rồi, đủ rồi đó, cá này mập thật, lớn thật, không ngờ giờ này lại có cá béo ú như thế.”

Thẩm Liệt bắt thêm hai con nữa rồi mới dừng lại.

Đông Mạch mãn nguyện, gần như không dám tin: “Lúc này tụi nó vậy mà không chạy. Tôi mới bắt thì chúng vẫy đuôi bỏ chạy mắt.”

Thẩm Liệt: “Buổi tối, cá đi theo ánh sáng. Ban đầu khi bị kích thích chúng sẽ đến gần nguồn sáng và bơi dưới đó. Nhưng nếu thời gian dùng quá lâu, chúng sẽ thích ứng với ánh sáng rồi lại bởi đi. Bây giờ đảm cá này cũng là do vừa gặp ánh sáng mạnh như vậy, hiểm thấy nên mở mắt.”

Đông Mạch không ngờ lại có đạo lý bắt cả thế này, khi nhớ đến mạn đà la gì đó mà anh nói, trong lòng bèn nghĩ, anh biết nhiều thật. Cô có vẻ tò mò, lúc trước anh từng làm gì trong đơn vị mà biết được nhiều thế.

Nhưng nghĩ đến anh là Thầm Liệt, đột nhiên cô không hào hứng nữa, thậm chí cũng không muốn hỏi nhiều. Thẩm Liệt là hàng xóm của Lâm Vinh Đường, cô không muốn có dây dưa qua lại.

“Có phải cô muốn hỏi tôi chuyện gì không?” Thầm Liệt lại hỏi như vậy.

Đông Mạch ngước mắt nhìn qua, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô, ngược sáng nên cô cảm thấy anh có đôi mắt biết nhìn thấu lòng người.

Cô bèn mím môi: “Ban ngày anh nói mạn đà la kia, trông như thế nào vậy. Tôi... tôi sợ con thỏ của mình lén ăn thì....”

Thẩm Liệt lấy một cây cỏ từ trong túi áo ra. “Chính là nó.”

Đông Mạch nhận lấy, nhìn cẩn thận, hình như cô từng thấy qua loại cỏ này. Cô vốn không biết, cũng chưa chạm vào. Hóa ra nó lại có độc, xem ra sau này nhất định phải chú ý mới được.

Nhưng cô lại thắc mắc: “Sao anh lại mang theo cái này trong túi?”

Thẩm Liệt: “Đợi lúc cô hỏi thì đưa cho cô xem.”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!” Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch ngơ ngác, nghiêng đầu quan sát anh, cô chợt hiểu: “Dám hỏi câu anh nói thỏ không thể ăn', là anh cố tình nói cho tôi nghe à.”

Thẩm Liệt cười và lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, đợi có người cố tình đến hỏi tôi đấy.”

Thẩm Liệt nhìn sắc trời: “Cô cũng nên về nhà rồi, tối chút nữa thì trong nhà sẽ lo đấy.” Đông Mạch nghĩ ra cũng phải, không thể chậm trễ được. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại xách theo cá, cá khá là nhiều, cô nói: “Hai chúng ta mỗi người một nửa đi.”

Thật ra Thẩm Liệt ra sức, mỗi người một nửa cũng hời cho mình.

Thẩm Liệt: “Tôi không cần, cá vào tay tôi thì cũng lãng phí, tôi không làm ngon.”

Đặng Mạch bị anh nói trúng tim đen, nét mặt có hơi chặt vật, cô nói lớn tiếng: “Anh nghĩ sai rồi, tôi không có gì phải xấu hổ cả!”

Đông Mạch: “Vậy ý anh là sao? Chia cho anh một nửa, anh cũng không cần. Có phải anh muốn để tôi nhận ân tình của anh không? Anh là cố tình khiến tôi thấy ngại đúng không?”

Thẩm Liệt cười: “Hoá ra cô cầm mấy con cá này mà cũng thấy xấu hổ à?”

Xì!

Đông Mạch không nói ra, chỉ muốn phỉ nhổ anh, sao lại có người càng nhìn càng chướng mắt như anh vậy!

Đông Mạch bị nụ cười của anh làm cho đỏ mặt, cô cảm thấy khó hiểu, lại có hơi bức bối, cô bèn buông lời cay nghiệt: “Con người anh đúng là giảo hoạt, khắp người đều là bụng dạ hẹp hòi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Dù sao anh cũng giúp tôi bắt cá, tôi cũng sẽ không cảm kích, không hề cảm kích anh chút nào.”

Thẩm Liệt nhướng mày, hài hước lên tiếng: “Tôi cũng đâu có muốn cô cảm kích. Con người tôi hiền lành chính trực, lấy giúp người làm niềm vui, xưa nay không cầu báo đáp.”

Ánh lửa lập lòe rơi trên mặt băng, phản chiếu một thứ ánh sáng lộng lẫy như thuỷ tinh. Những ánh sáng đầy màu sắc đó chiếu lên gương mặt cô, khuôn mặt cô đỏ như một quả anh đào chín.

Anh ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Tại sao cô đi bắt cá?”

Đông Mạch mím môi và quay mặt đi.

Cô không muốn nhắc quá nhiều chuyện về mình với Thẩm Liệt. Trên thực tế, cô không muốn dây dưa gì với anh, nhưng cô có củng miệng cỡ nào thì cũng không muốn vô duyên vô cớ mà chiếm hởi của người khác. Cho nên cô suy nghĩ, vẫn thành thật nói ra: “Tôi muốn tới công xã nhân dân bán mì cá, nhưng không muốn bỏ tiền ra mua cá.”

Thẩm Liệt đã hiểu: “Cho nên cô tới đây bắt cá, vốn là muốn mua bán không cần vốn.”

Câu nói như vậy đúng là là keo kiệt, bủn xỉn, gian trá, giảo hoạt, Đông Mạch cắn môi, gật đầu: “Chủ yếu là tôi không có tiền.”

Thẩm Liệt: “Ngày mai tôi đúng lúc có chuyện tới công xã nhân dân một chuyến.”

Đông Mạch: “Hả?”

Thẩm Liệt: “Tới lúc đó, cô mời tôi một bát mì cá, chúng ta coi như không ai nợ ai, được chưa?”

Đông Mạch nhìn anh: “Chỉ một bát mì cá?”

Thẩm Liệt: “Con người tôi hay nói linh tinh, cũng thích lo chuyện bao đồng, khiến người ta ghét. Không có việc gì để cho người ta chiếm hỏi, cũng coi như lấy công chuộc tội. Nếu không, tôi sợ bị người ta mắng sau lưng.”

Đông Mạch càng hiểu ý của anh.

Cô suy nghĩ một lúc: “Được, quyết định vậy đi. Tới lúc đó tôi mời anh ăn mì cá, coi như hai chúng ta không ai nợ ai.”

Thẩm Liệt giúp Đông Mạch thu dọn đồ đạc, nhưng cuối cùng đưa xã cho cô nói: “Cô xách đi.”

Đông Mạch: “Tôi đặt trên thanh ngang phía trước xe đạp, xách theo thì không cách nào đạp xe được.”

Thẩm Liệt: “Tôi đạp xe, cô ngồi phía sau, tôi đưa cô về nhà.”

Đông Mạch: “Hả?”

Thẩm Liệt: “Trời tối vậy rồi, một mình cô về à? Lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Tự cô có thể đỡ được suốt dọc đường về nhà không? Cô nhìn gió thổi thế này, không làm cóng tay cô mới lạ đó.”

Đông Mạch biết những gì anh nói là thật, cô không muốn nợ ân tình của Thẩm Liệt, coi thường sự giúp đỡ của anh. Nhưng hôm nay mình quả thật không nghĩ chu đáo, càng không nghĩ tới có thể bắt được nhiều cá như vậy. Nếu không có sự giúp đỡ của anh, e rằng bản thân phải dắt xe đi bộ trở về rồi.

Cuối cùng, cô củi đầu nói: “Được, vậy tôi... cảm ơn anh trước.”

Thật ra khá khó để thốt ra khỏi miệng hai chữ “cảm ơn” này, một phần liên quan đến thể diện, thứ hai là lúc trước vẫn còn gian. Nhưng sau khi cô nói ra như vậy, dường như cũng không có gì. Người ta không hề làm chuyện tội ác tày trời, lại giúp ngăn anh trai tiếp tục đánh người gây chuyện, bây giờ còn tốt bụng giúp mình bắt cả.

Vốn chính là người không hề có mối quan hệ nào, có thể làm đến bước này, chỉ có thể nói người ta thật sự ngay thẳng lương thiện, nhiệt tình hay giúp đỡ người khác.

Trong màn đêm, Thẩm Liệt mỉm cười nhìn cỏ: “Đông Mạch, có không cần khách sáo với tôi như vậy, cứ thẳng thắn như vừa nãy.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương