Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 22: Chương 22 :

/180
Trước Tiếp
Thẩm Liệt đạp xe đạp, Đông Mạch ở phía sau giữ thùng, tất cả dụng cụ đều để lên trên khung xe đạp.

Đêm khuya, ngược chiều gió, thổi bay mái tóc ngắn của Thẩm Liệt.

Trước kia Thẩm Liệt mới về nhà đã cắt kiểu đầu cua, nhìn rất lưu manh, hiện tại tóc đã ngắn bình thường, Đông Mạch nhìn gió thổi bay tóc Thẩm Liệt lên.

Sợi tóc ngắn liền tung bay dưới ánh trăng mờ mờ, chiếu rõ từng sợi tóc, mỗi một sợi tóc đều nhuộm một vòng ánh trăng chói lóa.'

“Anh lạnh không?” Đông Mạch đột nhiên mở miệng hỏi, trên người cô vẫn mặc áo khoác của Thẩm Liệt, cực kì ấm áp.

“Hình như hơi lạnh.” Giọng Thẩm Liệt cười trong trẻo.

“Vậy tôi trả áo lại cho anh. Tôi hết lạnh rồi.”

“Lạnh đến mức tôi phải đổ mồ hôi rồi!” Nói xong, Thẩm Liệt dơ tay, lau một cái, vì thế Đông Mạch mượn ảnh trăng, quả nhiên nhìn thấy, chỗ chân tóc anh, có chút ướt ướt.

Đông Mạch không nói gì.

Vốn dĩ cô đã khó chịu với anh, không muốn nợ ân tình người khác, cũng không muốn nhận ân tình của anh, nhưng không thể không nói, con người anh thật tốt, giúp cô ân tình lớn.

Cô có hơi áy náy: “Nếu không tôi đạp một lúc?”

Thẩm Liệt: “Cô đạp xe, đèo tôi?”

Đông Mạch nghĩ nghĩ: “Cũng có thể, sức tôi rất lớn, tôi có thể chở được anh.”

Thẩm Liệt cả cười: “Nếu tôi trông chờ vào cô chở tôi, vậy phải đi đến ngày mai rồi.”

Vì sao anh lại giúp cô, bởi vì anh hiền lành chính trực vui và giúp người khác sao?

Lúc này gió đêm thổi qua, ánh trăng treo cao, hơi lạnh mát rượi lướt trên mặt, Đông Mạch lặng im ngồi ở trên xe đạp, nghe anh đạp xe phát ra tiếng hít thở, từng một chút một.

Điều này làm cho cô đột nhiên nhớ tới, ngày đó, anh uống rượu, tiếng hít thở cũng như hiện tại.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: “Ngày đó... Hình như tôi cắn anh, không có việc gì chứ?”

Thẩm Liệt: “Không bị thương gì, chỉ là dấu răng vẫn còn đó.”

Đông Mạch: “Anh bôi thuốc chưa? Sao có thể dấu được?”

Thẩm Liệt: “Cô cắn sâu như thế, bôi thuốc cũng không hết, để lại dấu vết, đoán là đời này cũng không mất.”

Đông Mạch càng áy náy, tuy anh là một người đàn ông, trên người có dấu gì cũng không sao cả, nhưng tóm lại là chính cô cắn.

Thẩm Liệt: “Sao im lặng vậy? Áy náy hả?”

Đông Mạch có hơi khổ sở nói: “Sớm biết thế sẽ không cắn anh...”

Thẩm Liệt lại nở nụ cười. “Tôi da thô thịt dày, cắn thì cắn, để lại dẫu cũng không sao, tôi cũng không phải cô gái nhỏ.”

Đông Mạch còn chưa nói lời nào, trước kia có nổi giận với Thảm Liệt, bấy giờ thì không.

Lúc ấy cô có chút kỳ vọng không nói nên lời với anh, mới tức giận, lúc ấy lại đang tức... Thật ra không nghĩ tới những cãi này, bình tĩnh xem xét, quả thật Thẩm Liệt quả không tồi.

Đang mải suy nghĩ, Thẩm Liệt đột nhiên nói: “Cô muốn nghe hát không?”

Đông Mạch trầm mặc một lúc, mới hỏi: “Anh còn biết hát?

Thẩm Liệt: “Đương nhiên rồi.”

Đông Mạch: “Vậy anh hát một bài đi.”

Vì thế Thẩm Liệt liền hát, hóa ra là hát quân ca, chính là chỗ “Mặt trời lặn phía tây hơi ủng hồng, các chiến sĩ bắn bia mang về quân doanh”, hồi tiểu học Đông Mạch học quân huấn xong, tham gia hoạt động, cũng từng hát qua, giai điệu thật sự quen thuộc.

Chỉ là Thẩm Liệt hát lên lại hùng hồn dễ nghe, lộ ra vẻ nam tính thành thục vững vàng, trong buổi đêm lạnh lẽo, nghe vậy mà thấy cực kì an tâm.

***

Lúc gần đến thôn của Đông Mạch, Thẩm Liệt liền dừng xe, giúp cô để thùng nước lên khung xe trước, cho cô đỡ bên cạnh thùng nước.

“Tôi không vào thôn các cô nữa, không thì anh cô nhìn thấy tôi, chắc sẽ đánh đuổi tôi ra, đến nhà, cô cũng đừng nói là tôi bắt cá giúp cô.”

Đông Mạch nghe lời này, liền nghĩ, anh lại biết rất rõ, anh trai cô nhìn thấy anh, nhất định sẽ đánh anh, nếu biết là anh bắt cá giúp, khả năng đến cá cũng ném đi.

“Được, vậy anh trở về đi, ngày mai phải đến công xã nhân dân? Tôi sẽ cho giữ mì cá cho anh.”

“Ừm, tôi về đây.”

Đông Mạch liền cởi áo khoác, đưa cho anh, lúc cởi ra, cô chợt cảm thấy trên người lạnh đi, cũng may sắp vào thôn, đoạn đường chỉ ngắn như vậy, cả có thể chịu được.

Cô nhìn Thẩm Liệt khoác áo lên, hỏi: “Anh đi bộ về à?”

Thẩm Liệt: “Tôi không đi bộ.”

Đông Mạch nghi ngờ nhìn anh.

Thẫm Liệt: “Tôi chạy về.”

Đông Mạch: “Chạy?”

Thẫm Liệt buộc chặt đai lưng áo khoác, cất cao giọng nói: “Thật ra tôi vẫn quen chạy bộ mỗi ngày, chạy bộ nhanh hơn xe đạp, có đoạn ấy, tôi chạy lúc là về nhà rồi.”

Đông Mạch kinh ngạc không nói gì.

Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch: “Tôi chạy trước đây.”

Nói xong, quả nhiên Thẩm Liệt đã chạy, cực kì nhanh, nhanh giống như con báo xuống núi vậy, giống như biến thành một bóng đen, vù vù đã không thấy tăm hơi.

Đông Mạch thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm, bảo sao lúc trước anh có thể bắt được thỏ.

Nhìn anh chạy đi, cô cũng khẩn trương dắt xe đạp về nhà, cô đi vào đoạn đường vắng vẻ, rất nhanh là đã đến nhà, còn nhìn thấy hàng xóm xung quanh, giống như đang tìm người, tiếp đó liền nghe thấy anh trai cô gọi tên cô.

Cô liền hiểu ra, đây là thấy muộn rồi mà cô chưa trở về nên lo lắng, liền chạy về nhà, sau khi về đến nhà, mẹ cô thấy cô, cuối cùng thở nhẹ nhõm một hơi, đi qua ôm cổ cô: “Muộn như vậy rồi, con còn đi đâu hả? Con đúng là!”

Đông Mạch nghe mắng xong, vui vẻ khoe khoang: “Em bắt được bảy tám con cá đấy!”

Hồ Kim Phượng suýt thì khóc lên: “Đứa nhỏ này!”

Vì thế nhanh chóng thông báo cho người trong nhà cô, không cần tìm kiếm nữa, mọi người biết cô đi bắt cá, tất nhiên cũng có chút bất đắc dĩ, dạy dỗ cô một hồi, đặc biệt là Giang Xuân Canh, lại càng tức giận: “Em thiếu tiền tiêu hay thế nào, trời lạnh như thế còn đi bắt cá, bản lĩnh em quá lớn rồi!”

Chị dâu cả Tạ Hồng Ni của cô vội khuyên Giang Xuân Canh: “Coi như quên đi, không phải đã trở lại rồi sao!”

Đông Mạch thấy mẹ cô kích động như vậy, hiểu ra, chẳng lẽ mẹ cô nghĩ cô tự sát hả?

Làm sao có thể, cô là người nghĩ quẩn trong lòng sao?

Đông Mạch khẩn trương cho mẹ cô xem thu hoạch của mình: “Con đi bắt cá, không cần mất tiền, con đã có thể làm mì cá!”

Mặt Giang Xuân Canh càng đen thêm: “Em bị rơi xuống nước coi như là do số của em!” Giang Xuân Canh tức giận như vậy cũng có lý do, lúc Đông Mạch còn nhỏ, có một lần Giang Xuân Canh mang Đông Mạch đi trên sông, khi đó còn nhỏ, anh ấy nhìn thấy trên mặt băng có một con cá nhỏ bị đông cứng, băng có vẻ mỏng, nghĩ tới Đông Mạch còn nhỏ, người nhẹ, bảo Đông Mạch đi nhặt con cá kia, ai biết Đông Mạch còn chưa đi đến trước mặt cá, bước giẫm lên một cái lỗ thủng, một chân liền lọt vào đó, lúc ấy quần bông đều bị thẩm ướt, may mà người không bị làm sao, túm về được, chỉ là vì vậy mà Đông Mạch bị sốt cao ba ngày.

Vì việc này, Hồ Kim Phượng đánh cho Giang Xuân Canh một trận, mắng anh ấy là con muốn hại chết em gái con đúng không.

Từ đấy Giang Xuân Canh rất chú ý với Đồng Mạch, sợ mất đi cô em gái nhỏ bé lại trắng trẻo này.

Đông Mạch cũng mặc kệ, cô biết các anh trai đều thương cô, nhất là anh cả, hiểu rõ cô nhất, cũng thương cô nên mới mắng cô, liền lấy cả cho mọi người xem, mọi người thấy cá, tất nhiên thấy ngoài ý muốn, hỏi Đông Mạch có chuyện gì vậy, Đông Mạch nhìn anh trai mình, không dám nhắc tới Thẩm Liệt, ngày đó đánh Thẩm Liệt một trận, nhắc tới Thẩm Liệt anh ấy liền buồn bực, vội nói mình may mắn thế nào, bỏ hết công lao của Thẩm Liệt cho lên đầu mình, tất nhiên mọi người đều tán thưởng không thôi.

Đông Mạch ăn qua loa miếng cơm, liền đi ngủ sớm, chờ sáng sớm ngày mai liền xử lý cá. Đến ngày hôm sau, gà còn chưa kêu, Đông Mạch liền tỉnh dậy, tỉnh dậy vẫn còn chưa tỉnh, dùng nước lạnh lau lau mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, liền vào sân làm cá, cô dùng chày cán bột đập hết một loạt đầu cá, để cho bọn cả ngất đi, sau đó bắt đầu dùng sóng dao đánh vảy.

Đang cạo vảy, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Đông Mạch đi qua mở cửa, hóa ra là Giang Xuân Canh, anh ấy nói đến giúp Đông Mạch làm cá.

Đông Mạch bắt đắc dĩ, hạ giọng nói: “Sao anh tới sớm vậy?”

Giang Xuân Canh: “Anh còn không biết em, nhất định sáng sớm đã dậy rồi.”

Đông Mạch: “Được, chúng ta đừng đánh thức ba mẹ, nhẹ nhàng, nói nhỏ một chút.”

Có Giang Xuân Canh hỗ trợ, cũng nhanh hơn, lực tay của anh ấy lớn, kỹ thuật dùng dao cũng tốt, dùng sáng dao nghiêng xuống đánh vảy cá, vảy cá rơi ra vào vào, vài cái liền làm sạch sẽ con cả rồi.

Đông Mạch khen: “Anh, anh thật lợi hại.”

Giang Xuân Canh: “Loại còn sống này thích hợp để đàn ông làm, em đi nhóm lửa đi.” Đông Mạch: “Được! Làm năm con trước đi, còn lại để ngày mai rồi hầm.”

Giang Xuân Canh làm vảy, lấy nội tạng, dùng dao rạch từ mang cá xuống, sau khi mổ moi nội tạng ra, rửa sạch, bỏ hai bên mang, để bỏ mùi tanh.

Rất nhanh đã xử lý xong hai con cá, anh lấy con cá Đông Mạch làm trước đó, Đông Mạch xử lý cả không bằng Giang Xuân Canh, chỉ là cách chế biến cá, dùng cách nói của Giang Thụ Lý là trò giỏi hơn thầy và phải hơn hẳn.

Giang Thụ Lý và Hồ Kim Phượng cũng thức dậy, người lớn tuổi ngũ rất ít, thức dậy cũng sớm, chỉ là sau khi bọn họ dậy, nhìn thấy Giang Xuân Canh và Đông Mạch đã bỏ cá vào trong nồi, cũng không ngờ tới, Hồ Kim Phượng bất đắc đi nói với Đông Mạch: Con đó, nóng vội vậy, chơi mẹ với ba con tỉnh lại giúp con không được sao”

Đồng Mạch cười ngọt ngào: “Hai người lớn tuổi rồi, ngủ nhiều một chút.”

Hồ Kim Phượng: “Đứa nhỏ này!”

Đông Mạch thả một gốc củi lớn vào trong bếp, để cho lửa chảy dần dần, loại này cần nhằm lửa nhà trong thời gian dài, hầm cho nhừ thịt cá, nhử thành bùn trắng, cho thêm vào bên trong nước canh, vậy mới trầm trồ khen ngợi,

Chỉ là bữa sáng không dũng được nồi to, may mà mùa đông đều có bếp than tổ ong, liền làm cơm trên bắp nhỏ, hắp cháo khoai lang, ăn bánh bao với rau trộn.

Sau khi ăn cơm xong, trời đã sáng, mở nồi ra, đậu hũ bên trong thành mỡ, thịt cả cũng thành bùn trắng, đến ngay cả xương đầu cả giống như cũng như ra ở bên trong, dùng thia múc một muỗng, ngào ngạt như là sữa bò.

Đông Mạch cầm bình sứ, múc ra hai bình trước, để cho Giang Xuân Canh mang đi một bình, rồi múc một bình cho anh hai Giang Thu Thu trong nhà, còn lại, cô liền múc vào trong thùng.

Tuy nồi rất lớn, nhưng sau khi múc vào trong thùng gỗ, cũng được nửa thùng, không tính là quá nhiều.

Chỉ là Đông Mạch nghĩ, nếu hôm nay có thể bán được số này, đã cực kỳ vừa lòng rồi.

Ăn cơm xong, Đông Mạch liền bỏ lên xe lừa, buộc thùng gỗ ở sau xe lừa, buộc thật chặt, cũng bỏ thêm bát đũa với thùng nước sạch, sau đó kéo ra đường.

Giang Xuân Canh muốn đi cùng Đông Mạch, Đông Mạch từ chối, cô cảm thấy một mình cô làm được, không muốn chậm trễ anh trai.

Trong nhà Giang Xuân Canh cũng có việc, chỉ có thể để như vậy thôi.

Lúc Đông Mạch đạp xe cực kì cẩn thận, cô sợ lỡ thùng gỗ bị nghiêng đổ ra, vậy bao nhiêu tâm huyết như vậy liền mất hết, chỉ là cưỡi một lúc, phát hiện Giang Xuân Canh buộc rất chắc chắn, thùng gỗ không lắc lư chút nào, cô mới yên tâm.

Dọc theo đường đi, qua thôn Đông Quách, tất cả mọi người đều nhìn qua, trong ánh mắt mang theo đồng cảm, lại có vẻ coi thường không nói nên lời.

Đông Mạch cảm thấy, mình là cô gái lớn tuổi bị coi thường, con gái sinh con trai, thành công thần, lại giống như đàn ông phát hiện người khác không sinh được, lại càng coi thường phụ nữ, giống như chỉ có như vậy, bản thân mới có thể cầm chắc huân chương quân công sinh con.

Đông Mạch thờ ơ, quay đầu bận rộn kéo xe, lúc đi ngang qua thôn Tây Quách, vừa hay nhìn thấy Tôn Hồng Hà, Tôn Hồng Hà cũng đạp xe đạp, phía sau xe là một túi ngô lớn. Tôn Hồng Hà và Đông Mạch chào nhau một tiếng, hai người đứng song song, Tôn Hồng Hà nhìn thùng gỗ trên xe cô: “Cô đi đâu vậy?”

Đông Mạch liền nói quyết định của mình, Tôn Hồng Hà: “Như vậy thật tốt, thật hâm mộ cô, có tay nghề như vậy, tôi thì không có tay nghề gì, không có gì cả. Cả ngày chỉ rảnh rỗi ở nhà, hôm nay nhà tôi nhờ tôi mang túi khoai lang ra chợ bán đây.”

Đông Mạch: “Gần đây cô xem mắt thế nào rồi?”

Nhắc tới cái này, Tôn Hồng Hà lại cười cười: “Gần đây có gặp một người, nhìn cũng rất được, đối phương cũng rất hài lòng về tôi, chỉ là tôi cảm thấy nhà của anh ta giống nhà mình, nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn muốn tìm người có điều kiện tốt hơn, mới có thể sống tốt được.”

Thật ra, ai mà chẳng muốn tìm người có điều kiện tốt.

Đông Mạch: “Vậy thì tìm tiếp xem.”

Đông Mạch nói chuyện với Tôn Hồng Hà cả đoạn đường, Tôn Hồng Hà nói mấy người đàn ông cô ta xem mắt, người này người kia, ai có điều kiện ra sao, anh trai nhà nào đang làm ở trong công xã nhân dân sau có thể nhờ giúp đỡ, cô ta đều nói hết.

Tân Hồng Hà. “Nói ra tôi còn phải cảm ơn cô.”

Đông Mạch: “Cảm ơn tôi?”

Tôn Hồng Hà: “Cô không thể sinh, người người đều biết danh tiếng cô không tốt, cười cô, hiện tại cũng không nhắc tới tôi nữa, bà mai nói, những người xem mắt trước kia với tôi đều cảm thấy, thật ra có thể sinh được là tốt, không thể quá kén chọn.”

Đông Mạch nghe nói như thế, suýt thì bật cười, hóa ra là vì chuyện xem mắt, như vậy, cô vừa tới, liền cướp đi đầu ngọn gió của Tôn Hồng Hà.

Đông Mạch cảm khái, thầm nghĩ vì xem mắt mà cô ta cũng tốn rất nhiều công sức. Sau cùng Tôn Hồng Hà nói: “Thật ra Lâm Vinh Đường cũng không tồi, đáng tiếc cô không thể sinh, nếu không gả tới nhà anh ta sẽ rất thoải mái, sau này chắc chắn anh ta sẽ được ba anh ta cho làm kế toán trong thôn, đó là bát cơm sắt ăn tiền, hai người anh thì ở trong thành phố, chỉ có giúp anh ta, chứ không liên lụy đến anh ta, cũng sẽ không tranh giành đồ trong nhà với anh ta, những thứ của hai ông bà, sau này đều là của hai người, cô nói nếu cô chịu đựng không ly hôn, ngày sau sẽ rất tốt.”

Đông Mạch thở dài: “Dù sao mỗi một gia đình có điều khó xử riêng, sống trong nhà anh ta, cũng không dễ chịu.

Tôn Hồng Hà: “Là do cô không sinh được, nếu có có thể sinh, quan hệ mẹ chồng con dấu tất nhiên sẽ tốt, hơn nữa, bà ta cũng lớn tuổi rồi, còn có thể hung dữ được bao lâu, đợi mấy năm nữa là có thể đứng lên, toàn bộ những điều cô chịu đựng đã hết, mọi thứ đều là của cô.”

Đồng Mạch không hề hé răng, cô rất bội phục năng lực của Tôn Hồng Hà, người ta dám làm, có bản lĩnh, làm cái gì cũng rất dũng cảm, hơn nữa còn biết rõ mục đích của mình.

Kiểu người này, tương lai sẽ không kém.

Nhưng những lời Tôn Hồng Hà nói, cô không làm được, vì như nhẫn nhịn Vương Tú Cúc, chịu đựng Vương Tú Cúc, mấy mưu kế mà các cô gái trong thôn nói, cỗ không làm được, có lẽ là do da mặt mỏng, có lẽ không hắt nước bẩn đủ, không thông suốt được nên phải đi ra ngoài.

Hơn nữa, cô nghĩ, nếu đó là chuồng heo, cô nhất định phải thoát ra, tẩy rửa sạch sẽ, cô không muốn ở cùng heo, biến thành cả người đầy bùn đất.

Chỉ là những điều này. Đông Mạch sẽ không nói ra, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, mỗi người cũng có con đường riêng của mình, cô có nói ra, Tôn Hồng Hà cũng không nghe lọt, giống như Tôn Hồng Hà nói, cô cũng không nghe lọt.

Lúc nói chuyện, cũng đã đến công xã nhân dân, Tôn Hồng Hà thành thạo tìm một chỗ bày quầy, chỉ vào chỗ trống khác: “Cô mau đến chỗ kia đi, bày lên, nếu không đợi lát nữa có nhiều người đến thì không còn chỗ nữa.”

Chợ bên trong công xã nhân dân, là chợ ba tám, năm ngày một lần, cứ hai mươi ngày là có một buổi chợ lớn, hôm nay là buổi chợ lớn, trên chợ đều là người, có ông cụ đi giày vải màu đen gánh hàng, còn có máy kéo, đương nhiên cũng có nhiều người dùng xe lừa như cô.

Cô định để giá một bát canh cá là năm xu, hiện tại thịt nướng cũng đã mấy xu, một cái kẹo tam giác mới một xu, một đồng là có thể mua mười quả trứng gà, một bát canh cá năm xu của cô cũng không lãi lắm.

Người ăn có mùi phân lừa trộn với mùi than củi, sợ là không ai dám mua canh cá của cô, cô muốn đến chỗ chính quyền công xã nhân dân, bán cho những người này ăn.

Tôn Hồng Hà đi tới đánh xe giúp, lúc đang ầm ĩ, Đông Mạch liền nghe thấy một giọng nói: “Sao lại bị chặn như vậy?”

Đông Mạch kinh ngạc nhìn qua, hóa ra là Lâm Vinh Đường.

Có người đã bắt đầu bày quầy bán, có người lại đi về phía trước, ông cụ lớn tiếng rao bán, tiếng máy kéo kêu bíp bíp phun ra khói trắng, con lừa bên cạnh kêu lên tiếng “hí hí”, giữa không khí tràn ngập mùi phân lừa, mùi đậu hũ, mùi bánh bao, và mùi than trong mùa đông đủ mùi lẫn lộn hòa vào nhau, xộc thẳng tới khoang mũi mọi người.

Đông Mạch đã quá quen với những thứ này, chiếc váy đỏ của cô là mua ở giữa khu chợ ồn ào này, cô cảm thấy canh cá của cô không thể bán ở trong này.

Trước kia anh ta bị đánh một trận, chắc bị thương không nhẹ, hiện tại đã khá hơn, chỉ là trên mặt vẫn để lại vài vết.

Trên người anh ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, gương mặt lạnh lùng.

Đông Mạch không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, lại đụng phải Lâm Vinh Đường như vậy, lúc ấy anh của cô đánh anh ta, hiện tại gặp nhau, có một mình cô, lỡ anh ta nhân cơ hội trả thù... Lâm Vinh Đường nhìn cũng không thèm nhìn Đông Mạch, lại quay đầu nhìn quầy bán bên cạnh, thấy khoai lang chỗ Tôn Hồng Hà, liền thuận miệng hỏi: “Cái này bán thế nào?”

Cô liền kéo xe lừa muốn đi về phía trước, ai ngờ người đằng trước quá đông, dừng ở đó không đi được, vì thế có người bắt đầu mắng chửi, mắng này, sao không nhanh lên.

Quầy chụp ảnh bên cạnh dùng loa bật bài hát đang lưu hành, giọng nam khàn khàn hát lên, càng làm người ta hoảng hốt.

Tân Hồng Hà sửng sốt, cô ta không nghĩ tới Lâm Vĩnh Đường tại hỏi mình, vội nói: “Tám xu một cân.”

Lâm Vinh Đường: “Được, tôi mua hết”

Tôn Hồng Hà cười, cười rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng mềm mại hơn. “Nhà anh thiếu sao, sao lại mua vậy?”

Trước kia Tôn Hồng Hà đính hôn với Thầm Liệt, đã từng gặp Lâm Vinh Đường, cho nên Tôn Hồng Hà nói như vậy, cũng không đột ngột.

Lâm Vinh Đường: “Mẹ tôi tính lên thành phố, cho khuây khỏa, muốn mang ít đặc sản, khoai nhà tôi đã đem phơi khôn rồi, muốn mua một chút, mang cho anh trai tôi trên thành phố.”

Tôn Hồng Hà cười nói: “Vậy anh mua của tôi là được, tôi còn đang đau đầu với nó đây, để lâu cũng được, anh xem, một chút xước xát cũng không có.”

Nói đến đây, cô ta nhìn Lâm Vĩnh Đường, Lâm Vĩnh Đường mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tôn lên làn da trắng sáng của anh ta, tuy trên mặt có mấy vết thâm tím, nhưng người này lại lộ ra vẻ phong độ của dân trí thức, không giống như người dân trong thôn, ngược lại giống như cán hộ công xã nhân dân.

Tân Hồng Hà lại cảm thấy, Đông Mạch không có may mắn, người đàn ông tốt như vậy lại không giữ lấy, dáng người tốt, gia cảnh cũng tốt, sau này lại có công ăn việt làm ổn định, đó là may mắn cả đời.

Lâm Vĩnh Đường nhìn khoai lang trên mặt đất, lại nhìn Tôn Hồng Hà, cười: “Được, tôi tin lời cô nói.”

Tân Hồng Hà nghe lời này, mặt liền đỏ lên, cười nói: “Tính rẻ cho anh.”

Đông Mạch nghe hai người bên kia nói chuyện, nghe ra được, giọng điệu Tôn Hồng Hà nói chuyện với Lâm Vĩnh Đường đã thay đổi, trở nên mềm mại hơn, cực kì dịu dàng, cô có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô ta có thể như vậy. Cô lại cố gắng nói nghĩ lại lúc mình nói chuyện với đàn ông là giọng điệu như nào, nào có thay đổi như Tôn Hồng Hà, làm cho người ngoài cũng cảm thấy xấu hổ?

Cô cũng không nhỏ rõ mình có như vậy, chỉ ghi nhớ sau này có thể chú ý tới.

Lúc này đường đã thông, cô vội vàng kéo xe về phía trước.

Lâm Vinh Đường nói chuyện với Tôn Hồng Hà, lơ đăng quay đầu, nhìn thoảng qua Đông Mạch đang kéo xe.

Cô vẫn mặc áo hoa sát nách như cũ, làm nổi bật lên cái eo nhỏ, tay cầm roi, bận rộn kéo xe lừa, con lừa lớn như vậy, xe to như vậy, cô gái nhỏ giơ roi lên đánh,k rất không hợp. Lâm Vinh Đường thu hồi ánh mắt lại, liền nở nụ cười ấm áp với Tôn Hồng Hà: “Tôi đến công xã nhân dân có chút việc, lát nói chuyện sau.”

Tôn Hồng Hà khẽ cúi đầu: “Được.”

Đông Mạch kéo xe lừa tới gần công xã nhân dân, đó là ngôi nhà ngói gạch đỏ, xây chưa đến hai năm, bên ngoài có mmột hàng tường bao, dây mây bò đầy trên tường.

Đông Mạch đi đến cửa lớn, lúc này vào đúng giờ ăn sáng, nhìn người bên trong ra ra vào vào, cô liền để xe lừa dừng ở bên cạnh.

Bên cạnh chính quyền công xã nhân dân còn có trường học công xã nhân dân và bệnh viện, Đông Mạch nhìn mọi người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, cô cảm thấy tình hình kinh tế mấy người này khả năng khá lớn.

Dỡ sau xe lừa xuống, cô liền thử hô bán, ban đầu, ấp úng hô giống như muỗi, đến cô cũng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ có cái gì mà xấu hổ, bằng bất cứ giá nào, phải hô lên một tiếng: “Bán canh cá, canh cá, canh cá nóng hổi thơm ngon đây!”

Sau tiếng rao kia, mặt nóng lên, cảm thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, nhưng thật ra đã cảm giác sai, mọi người đều tò mò nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước. Đông Mạch không ngừng cố gắng, lại hô thêm hai lần, cuối cùng có một nữ cán bộ trẻ tuổi, đi giày da, lại hỏi Đông Mạch: “Canh cá gì vậy?”

Đông Mạch nói: “Năm xu một bát.”

Nữ cán bộ: “Vậy cũng không rẻ mấy.”

Đông Mạch vội vàng mở chăn che thùng gỗ ra, sau đó đưa cho cô ấy một chút: “Cô nếm thử trước, nếm trước rồi mua.”

Nữ cán bộ vừa ngủi, mùi rất thơm, tò mò nếm thử, liền tán thưởng không dứt: “Uống rất ngon, bao nhiêu tiền, bán thế nào?”

Đông Mạch vội vàng cười nói: “Đây là cá loại tốt nhất, được hầm rất lâu, cô xem, đến xương cũng như tan ra rồi, nhà bình thường đâu nấu ra canh cá như này, đây là nghề tổ truyền nhà tôi đấy.

Nữ cán bộ cũng thấy không tồi, liền bỏ năm xu mua một bát, chỉ là cô ấy muốn cầm về cho con uống, vì thế nói để trả lại bát cho Đông Mạch.

Đông Mạch liền nói, cô ấy mang đi cũng không thiếu bắt.

Nữ cán bộ này cho Đông Mạch lĩnh cảm, Đông Mạch cảm thấy không thể chỉ hồ ban không, nếu không người bình thường không biết canh cá này bán thể nào, cô liền bỏ một bát ra, múc tầm nửa bắt, đặt xuống, hồ lớn: “Canh cá đây, món mới mời nắm thử, nếm một miếng không mắt tiền! Uống không ngon không lấy tiền

Có lẽ những lời nếm thử miễn phí kia đã có tác dụng, mọi người ngẫu nhiên đi ngang qua, đều tò mò nhìn tới, tất nhiên liền có người tại nếm thử, sau khi nắm xong, còn nói uống ngon, quả nhiên tiền mua.

Đông Mạch bán được mấy bát, năm xu một chén, mấy đồng đã có lãi rồi.

Bát khách dùng qua, cô khẩn trương dùng nước sạch rửa qua, rửa xong, cho khách tiếp theo dùng.

Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau vang lên giọng nói: “Cho một chén mì cá.”

Giọng nói này thật sự quen tai.

Chỉ là trước đây, lúc người này nói chuyện với mình, luôn dịu dàng ấm áp, không hề lạnh nhạt như thế.

Đông Mạch liền đứng dậy, lạnh nhạt nhìn người đi tới: “Năm xu một bát.”

Mặt Lâm Vinh Đường không có biểu tình gì, nghiêm mặt, lấy năm xu ra đưa cho Đông Mach.

Đồng Mạch liền múc cho Lâm Vĩnh Đường một bát.

Lâm Vinh Đường nhận lấy, đứng ở ven đường, hơi cúi người, chậm rãi nếm một miếng, vừa nắm một cái, canh cả rất ngon, mùi vị giống như ngày xưa Đông Mạch từng nấu, chỉ là hiện giờ vào trong miệng anh ta, lại là mùi chua xót.

Anh ta nhíu mày, nhìn thoảng qua Đông Mạch, Đông Mạch vừa mới rửa bát, tay chạm vào nước lạnh nên đỏ lên.

Anh ta lên tiếng hỏi: “Em cảm thấy như vậy tốt sao.”

Những lời này, không đầu không đuôi, Đông Mạch lại hiểu rõ ý của anh ta.

Anh ta từng nói, không muốn ly hôn, cho dù có không thể sinh con anh ta cũng không muốn ly hôn, nhưng có cổ chấp cứ đòi ly hôn.

Nếu không ly hôn, anh ta có thể cho mình cuộc sống giàu có, ít nhất càng nhiều đãi ngộ hơn người cùng thôn, sau này có thể ăn ngũ cốc, anh ta sẽ yêu thương cô, chỉ cần chịu đựng minh Vương Tú Cúc thôi.

Anh ta thậm chí sẽ không để ý cô có thể sinh con hay không.

Anh ta còn nói yêu cô.

Nhưng cô đòi phải ly hôn, sau khi ly hôn, một mình kéo xe lừa đến bên cạnh công xã nhân dân, đứng trong gió rét bán hàng.

Đông Mạch xoa xoa tay rét run của mình, cười cười: “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Cô muốn thế nào, chỉ có thể tùy theo cô.

Anh ta yêu cô, cho nên chấp nhận.

Nhưng mà hiện tại, cô lại nói rất tốt!

Anh ta nheo lại mắt, cắn răng nói: “Chạy đến cửa công xã nhân dân bán hàng, em không biết xấu hổ sao? Ở nhà đang tốt đẹp, lại chạy ra bên ngoài hít gió lạnh để bị đông cứng, em cảm thấy như này là tốt? Lúc em gả cho anh, anh có cho em chịu đựng kiểu này không? Anh lỡ để em chịu như vậy sao? Thiếu ăn thiếu mặc của em sao?”

Gió tháng giêng thổi lên, thổi qua tai cô, đập một phát lên trên mặt anh ta, gương mặt trắng trẻo nhìn cô liền đỏ ửng lên.

Cô lạnh lùng nhíu mày: “Tôi bán canh cá, tay làm hàm nhai, kiếm tiền bỏ vào túi mình, không quản tôi, cũng không ai mắng tôi, cuộc sống thật sự không thể tốt hơn nữa.”

Lời tác giả muốn nói: “Thẩm Liệt con trai tôi không hề cố kỵ mà bắt đầu hành động yêu chiều vợ rồi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương