Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 24: Chương 24 :

/180
Trước Tiếp
Thẩm Liệt thấy Đông Mạch hỏi tới nên cũng nói mình dự định đi đến công xã nhân dân để xem nguồn cung cấp công giống.

Đông Mạch nghe xong còn có chút nghi hoặc, cô nghĩ người ở công xã nhân dân đều là người ăn cơm nhà nước, chạy tới đây tìm người ta, dân đen bình thường như vậy người ta có thèm phản ứng không?

Thẩm Liệt mỉm cười nói: “Da mặt tôi dày chạy tới cửa bọn họ không để ý đến tôi, bọn họ muốn mua sắm cây giống, mua nhiều hay ít, mua khi nào tôi sẽ hỏi thăm rõ ràng. Nếu như bọn họ muốn mua cây giống thì tôi sẽ mang giống hàng mẫu và giá cả sang bên đó để bọn họ không thể mua ở nơi khác được. Phải nói ra một con đường để nhìn xem ai tốt hơn, ai được lợi hơn, ai có thể lập được kế hoạch tốt hơn. Mọi người bày ra cạnh tranh công khai, cái này gọi là đấu thầu.”

Đông Mạch nghe thấy lời này của Thẩm Liệt lại có chút bất ngờ nhìn lại anh.

Thật ra Đông Mạch cảm thấy anh trai của mình là người rất có bản lĩnh, khắp làng trên xóm dưới ai ai cũng sợ anh ấy hết nhưng mà cũng chỉ thể hiện được ở trong nông thôn mà thôi.

Nếu như vào đồn công an công xã nhân dân của người ta không phải đều rất cẩn thận hay sao. Dù sao cũng chỉ là dân thường trong mắt quan lớn, nếu như không phải bị buộc làm cho nóng nảy thì ai mà dám đắc tội chứ?

Nhưng mà lời nói kia của Thẩm Liệt cùng với giọng điệu rất lớn của anh khác hẳn với những dân chúng bình thường như bọn họ.

Thẩm Liệt nhìn ra được ý của Đông Mạch nên giải thích cho cô.

Hoá ra sau khi Thẩm Liệt xuất ngũ, dựa vào chính sách tái định cư nhóm lãnh đạo của Bộ vũ trang Lăng Thành đã sắp xếp tiếp quản.

Mà theo nguyên tắc tác định cư là sẽ đi tới bất cứ đâu, những quân nhân xuất ngũ có hộ khẩu phi nông nghiệp sẽ thực hiện nhiệm vụ cho đến khi xong chế độ.

Còn những quân nhân có hộ khẩu nông nghiệp như Thẩm Liệt theo nguyên tắc sẽ trở về quê quán, nhưng ThâRM Liệt lại là quân nhân lập được công nên sẽ có chính sách đặc biệt đối với anh.

Anh sẽ được giới thiệu vào cơ quan quân dân lưỡng dụng, được cơ quan phân công sắp xếp nhiệm vụ tới công xã nhân dân. Công xã nhân dân sắp xếp cho Thẩm Liệt một công việc nhân viên truyền phát tin, mỗi tháng được sáu mươi đồng phụ trách ngồi canh ở trên núi.

Nếu như gặp tình hình lũ lụt bất ngờ ở trên núi thì phải phát thông báo kịp thời, phải canh gác suốt ngày không thể ra ngoài được.

“Vốn dĩ bản thân lập được công nên có thể được sắp xếp một công việc chính thức, có công ăn việc làm ổn định. Nhưng mà chỗ đó lại bị người ta chiếm mất, bọn họ nói sẽ sắp xếp cho tôi một công việc tạm thời trước để tôi đi vào núi làm công việc truyền phát tin.”

Anh không muốn nhận công việc này nhưng mà công xã nhân dân cũng không có công việc biên chế nào khác cho anh, nên anh đành phải treo ở chỗ đấy chờ cơ hội.

Anh đã tới công xã nhân dân vài lần nên quan hệ với mọi người cũng đã quen thuộc.

Đông Mạch vừa nghe xong lại nói: “Sao có thể vậy được chứ!”

Thẩm Liệt giương mắt nhìn cô, lúc cô nói lời này cảm giác đặc biệt chân thành, anh mỉm cười: “Thật ra công việc này tôi chỉ làm hai năm thôi, chào mời khách tìm quan hệ chắc hẳn cũng có thể chuyển thành công việc chính thức. Nhưng mà không thú vị lắm, làm việc này đến lúc chết cũng chỉ ở trong núi.”

Thẩm Liệt biết cô nghiêm túc nên lúc này mới thu lại nụ cười giải thích: “Hiện tại quốc gia đang muốn đổi mới cải cách nên cơ hội của chúng ta rất nhiều. Dù cho về sau công việc kia có chuyển thành công việc chính thức thì cũng không có tiền đồ, chính là làm nhân viên truyền phát tin thì phải chịu đựng cả đời.”

Dù sao người dân quê cũng không giống với người ăn cơm nhà nước.

Thẩm Liệt: “Mỗi ngày đều ở trong núi không ra được, cả đời cứ như vậy thì không thú vị, suốt ngày cũng chỉ nhìn thấy mấy người như vậy thì đến cả vợ cũng chẳng cưới được!”

Sau khi Đông Mạch nghe thấy anh nói như vậy thì lại vô cùng ngạc nhiên: “Thật ra nếu như làm việc hai năm rồi trở thành nhân viên chính thức cũng khá tốt!”

Anh nói như vậy làm Đông Mạch có hơi sửng sốt, cô nghĩ thầm hoá ra anh không muốn canh giữ ở trong núi là vì muốn cưới vợ.

Đông Mạch đột nhiên tỉnh ngộ ra, sau khi tỉnh ngộ lại nhớ tới lúc trước Lâm Vinh Đường nhắc tới chuyện tiền trợ cấp của anh, cô lại không nhịn được tò mò.

Bây giờ anh lại đây tới công xã nhân dân là vì muốn tìm nhân viên tài lương, chắc hẳn là cấp trên của Lục Tĩnh An, lần này anh đến để nói về việc mua sắm cây giống, muốn thuận lợi mua bán nắm chắc trong tay.

Nhưng mà dù sao cô cũng chẳng thân với anh lắm cho nên lại ngại hỏi.

Thật ra hôm nay anh nói với mình nhiều như vậy làm cô cũng thấy không ngờ tới.

Thẫm Liệt lại nhìn ra được ngay: “Cô muốn hỏi gì sao?”

Đông Mạch do dự: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc trước, lúc trước tôi khuyên...”

Thẩm Liệt không hé răng mà cứ như vậy nhìn cô.

Ánh mắt của anh giống như có thể nhìn thấu được lòng người khác, Đông Mạch lại chột dạ thấp giọng nói: “Thôi, tôi cũng không có việc gì hỏi cả!”

Đây là chuyện của người ta, dù sao cô cũng không thân với Thẩm Liệt vậy nên cũng chưa đến mức nên hỏi những lời như vậy. Nếu như còn nhắc tới có khi còn chọc cho người ta thấy thương tâm.

Động Mạch cảm giác mình thật ngốc, quá ngốc.

Thẩm Liệt nhướng mày: “Có phải cô muốn nói tới tiền trợ cấp sáu mươi đồng đúng không?” Đông Mạch quả quyết phủ nhận: “Không phải!”

Giọng nói của cô có hơi vang dội làm cho ngay cả bản thân mình cũng bị hù doạ: “Tôi chỉ thuận miệng tán gẫu thôi nên anh cũng đừng để ý. Không phải anh còn muốn đi đến công xã nhân dân sao, nhanh đi thôi tôi cũng phải về nhà đây!”

Thẩm Liệt mỉm cười cũng không nói gì, anh cứ đứng ở nơi đó nhìn Đông Mạch vội vàng lên xe lừa rời đi, nhìn một hồi mới xoay người đi vào công xã nhân dân.

****

Đông Mạch vội vàng lên xe lừa về nhà, vừa vào cửa đã thấy thím Từ ở thôn, cô cũng cùng người ta chào hỏi. Thím Từ lại mỉm cười nhìn Đông Mạch, Đông Mạch bị bà ta nhìn tới không hiểu sao cảm thấy không được tự nhiên.

Lúc này anh trai cô cũng đi vào nhà, mặt mày xám xịt nên cô càng thêm nghi hoặc hơn.

Chốc lát thì thím Từ cũng rời đi, mẹ của cô bà Hồ Kim Phượng mới nói bà ta tới đây làm mối cho cô. Người đàn ông này ba mươi sáu tuổi, vợ cũng vừa mới chết vào năm kia, trong nhà có bốn đứa con đứa nhỏ nhất mới chỉ ba tuổi.

Hồ Kim Phượng thở dài: “Họ nói con qua đó thì không cần phải sinh con, thật ra gia đình người đó cũng được, người đàn ông này cũng là người thành thật, chỉ là tuổi tác có hơi... còn mang theo cả bốn đứa con nên cuộc sống sẽ vất vả.”

Sắc mặt Giang Xuân Canh khó coi khẽ hừ một tiếng: “Lớn hơn em gái con mười lăm tuổi, đang muốn tìm chồng hay tìm cha chứ?”

Đông Mạch mỉm cười: “Cũng không phải em ghét người ta lớn tuổi nhưng mà có bốn đứa con, về sau đi qua đó sẽ phải làm mẹ kế mà em còn chẳng biết làm chuyện gì, chắc về sau cũng chỉ có thể nhóm lửa nấu cơm giặt đồ mỗi ngày thôi.”

Giang Xuân Canh: “Người ta không phải đi tìm vợ mà đang muốn đi tìm đầy tớ hầu hạ một nhà năm người bọn họ.”

Thật ra vốn dĩ Hồ Kim Phượng cũng không nỡ để con gái chịu tội đi qua đó, nhưng mà hiện tại ba ngày hai bữa lại có người đến muốn giúp đỡ giới thiệu, đều là những người lớn tuổi mang theo con cái.

Bà ấy cũng chỉ có thể nghe người ta nói một chút, bây giờ nghe thấy Đông Mạch nói như vậy tất nhiên sẽ muốn cho qua.

Đông Mạch nhanh chóng mở lời nói đến chuyện bán canh cá của mình, cô kiếm được chín đồng sau đó lại lấy đồ vừa mua ra cho mọi người xem.

Vào buổi tối lúc anh chị dâu rời đi, Hồ Kim Phượng lại ngầm đưa lại số tiền cho Đông Mạch: “Tự con cầm là được rồi.”

Đông Mạch không muốn: “Mẹ, hiện tại con ăn cơm ở trong nhà, dầu muối tương dấm đều là tiền hết cũng không cần tốn sức phải suy nghĩ chỉ cần mẹ đi mua là được. Con cũng chỉ ngồi mát ăn bát vàng nên số tiền này mẹ cứ giữ lấy, lúc nào cần tiền thì mang ra dùng, nếu không cần thì coi như tích cóp giúp con là được.”

Hồ Kim Phượng thở dài, cuối cùng cũng thu tiền lại: “Mẹ giúp con tích cóp.”

Bà ấy nghĩ con gái mình sớm muộn gì cũng vẫn phải gả chồng, không gả chồng làm sao được. Chờ sau khi cô gả chồng thì đưa cho cô rồi thêm một ít của hồi môn là được.

****

Đông Mạch kiếm được tiền nên tất nhiên trong lòng sẽ rất vui, ngày hôm sau cô lại hầm một nồi canh cá rồi mang tới công xã nhân dân bán. Việc buôn bán vẫn thuận lợi như trước, rất nhanh đã bán được hết, nhưng mà cũng sẽ có người đưa ra ý kiến “Cứ bưng bát mãi như vậy sẽ rất bất tiện”, cũng có người cảm thấy “Canh không nóng lắm, vẫn là ăn từ trong nồi mới lấy ra thì tươi ngon hơn”.

Trong lòng Đông Mạch cũng hiểu rõ phải mở một cửa hàng bán mới tốt hơn nhưng mà hiện tại quả thật cô không có tiền vốn nên cũng chỉ biết khoa chân múa tay mà kiếm số tiền nhỏ thôi.

Vừa lúc Tạ Hồng Ni cũng đưa Mãn Mãn vào nhà, Đông Mạch đưa khẩu súng nhựa cho Mãn Mãn chơi. Mãn Mãn vui mừng đến phát điên cầm lấy chạy ra bên ngoài khoe khang với tiểu đồng bọn.

Ta Hồng Ni: “Đông Mạch, em nói em xem tiêu tốn tiền làm cái gì!”

Đông Mạch: “Hôm nay em mới kiếm được ít tiền nên cũng muốn để Mãn Mãn cũng được vui vẻ theo.”

Tất nhiên Hồ Kim Phượng không ngờ tới buôn bán lại thuận lợi như vậy, Giang Xuân Canh cũng cảm thấy có hơi bất ngờ. Đông Mạch lấy ra bảy đồng đưa cho Hồ Kim Phượng ngay trước mặt mọi người: “Mẹ, tiền này mẹ nhận đi!”

Hồ Kim Phượng nhìn con dâu bên cạnh cũng nhận lấy nói: “Được rồi, vậy mẹ nhận.” Cả nhà tất nhiên đều rất vui vẻ cũng rất tò mò, lúc trước bọn họ đi bán cũng không được thuận lợi như vậy nên mới hỏi Đông Mạch. Đông Mạch cũng nói ra chuyện mình rao hàng thế nào, chọn chỗ ngồi ra sao rồi để cho mọi người nếm thử. Sau khi mọi người nếm thử đều cảm thấy bất ngờ, bọn họ đều khen ngợi khả năng của Đông Mạch.

Mẻ cá lúc trước Thẩm Liệt giúp đỡ cô bắt đã nhanh chóng dùng hết nên giờ cô lại phải đi mò cá. Lúc này cô cố ý chọn một nơi cách xa thôn Tùng Sơn nhưng mà lần này lại không may mắn được như lúc trước, hao phí cả một ngày mà chỉ bắt được mỗi sáu bảy con còn chẳng lớn lắm. Cô trở về mang đi bán, lúc sau cô lại đi với Giang Xuân Canh cùng nhau bắt cá, nhưng mà thu hoạch cũng không khả quan.

Đông Mạch không khỏi buồn bực nghĩ thầm phương pháp bắt cá cũng giống như kia nhưng mà sao mình lại kém may mắn đến mức không bắt được như vậy. Rõ ràng ngày hôm đó Thẩm Liệt dùng phương pháp này đã bắt được không ít cá cơ mà.

Kết quả Giang Xuân Canh phát hiện hoá ra Tôn Hồng Hà và anh trai của cô ta đã sớm cũng đi bắt cá, nhưng mà người ta không phải lấy móc câu mà người ta dùng lưới bắt. Đó là loại lưới có mắt lưới rất nhỏ nên dùto hay nhỏ đều cắn câu hết, sau khi bắt được thì sẽ cầm đi bán thật ra cũng kiếm được ít tiền.

Cô ta dùng mắt lưới như vậy chặn đứng vùng đầu nguồn, còn cô thì ở vùng cuối nguồn tất nhiên sẽ không bắt được cá rồi.

Giang Xuân Canh lạnh mặt: “Đây là phương pháp cô ta hỏi thăm từ chỗ em để tự mình phát tài đấy! Cũng đủ tàn nhẫn, nhưng mà dùng mắt lưới nhỏ như vậy người bình thường quả thật không làm ra được chuyện này!”

Đông Mạch thở dài: “Cũng đâu phải đồ ngốc, em kiếm được tiền nói cho người ta thì đương nhiên người ta cũng muốn kiếm. Thật ra bắt cá từ trong sông lên thì chính bản thân đã là đầu cơ trục lợi rồi, sao có thể lâu dài được.”

Nhưng mà Giang Xuân Canh vẫn thấy tức, anh ấy đang định đưa Đông Mạch đi đến đầu nguồn chỗ mấy người Tôn Hồng Hà ở đó để bắt cá nhưng Đông Mạch lại nghĩ thôi bỏ đi. Tôn Hồng Hà chỉ nhất thời muốn kiếm tiền còn cô lại muốn làm ăn lâu dài, mẫu chốt của chuyện buôn bán chính là ổn thoả vì chuyện bắt cá mà ở chỗ này tranh hơn thua với người ta thì không đáng.

Trùng hợp lúc này bí thư chi bộ thôn lại lớn tiếng kêu trên loa nói công xã nhân dân ra thông báo tới mùa đánh cá cấm bắt vớt tôm cá. Đông Mạch thấy vậy nên cũng vừa lúc nhân cơ hội thu tay lại.

Thật ra Giang Xuân Canh cũng không phải là người tuân thủ quy củ gì, trước kia lúc gia đình đói kém chuyện đánh bắt cá anh ấy cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng mà có Đông Mạch khuyên bảo nên anh ấy mới từ bỏ.

Vì vậy nên mới dứt khoát không bắt nữa, sau khi không đi đánh bắt cá Đông Mạch cũng đi ra ngoài mua cá về hầm canh. Nhưng mà muốn mua cá thì phải cần có tiền, mỗi ngày như vậy nên số tiền kiếm được có thể sẽ không được bằng trước kia, vất vả cả ngày trời mà cũng chỉ có thể kiếm được hơn bốn đồng.

Đông Mạch tự tính toán cảm thấy như vậy cũng được, một tháng cũng kiếm được khoảng sáu mươi đồng. Đối với cô mà nói sáu mươi đồng đã là không ít rồi, những người có công ăn việc làm ổn định cùng lắm cũng chỉ kiếm được từng này tiền.

Nhắc tới chuyện bắt cá là Hồ Kim Phượng lại tức giận không thôi: “Dựa vào cái gì chứ, cái cô Tôn Hồng Hà này cũng quá tham lam, cô ta đang muốn vớt hết để vào trong túi mình sao!”

Đông Mạch: “Trên đời này luôn có những người bản lĩnh hơn chúng ta, người ta muốn kiếm tiền bằng bất cứ giá nào, chúng ta không làm được như vậy nên không thể kiếm được.”

Đông Mạch cảm thấy trước kia lúc chịu đói, ăn không đủ no thì chắc chắn sẽ chết nên đương nhiên lúc ấy sẽ không thấy kiêng dè gì phải dùng mảnh khoé bằng bất cứ giá nào. Nhưng mà hiện tại cũng chẳng có nhà ai phải chịu cảnh chết đói nữa nên không cần thiết phải vì chút tiền ấy mà vi phạm quy tắc, không thể vì chút tiền kiếm được nhất thời cho bản thân mà làm ra việc đó được.

Tất nhiên Hồ Kim Phượng có chút ngột ngạt, bà ấy nói Tôn Hồng Hà đi xem mắt không ít đàn ông, người ta đều ghét bỏ cô ta còn nói cô ta đi đâu cũng thông đồng với đàn ông. Thực ra Đông Mạch không thích nghe mấy cái này lắm, mọi người nói thì kệ cho họ nói tự bản thân mình không hổ thẹn với lương tâm là được, người ta không giết người phạm pháp thì cũng tuỳ cô ta. Nhưng mà cô cũng biết tính khí của mẹ mình nên cứ coi như không nghe là được.

Ngược lại bây giờ cô còn đang cân nhắc có lẽ mình có thể không chỉ làm món canh cá mà còn có thể làm canh gà hoặc là canh xương sườn. Tuy rằng nhà mình chỉ có cách làm bí truyền canh cá thôi nhưng cô cảm thấy mình làm món khác ăn cũng khá ngon. Sau đó lại nghĩ cách cân nhắc làm thế nào để nó càng tươi ngon hơn, đến lúc đó bản mấy loại canh cùng một lúc chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?

Hơn nữa canh gà với canh xương sườn cũng không sợ bị thiu càng không dễ bị tanh như canh cá.

Sau khi làm xong còn có thể thêm bánh nướng gì đó nữa.

Tổ truyền nhà cô chính là mì cá nhưng mà để lâu quá sợ là mì sẽ bị vón cục nên tất nhiên sẽ không thể mang theo được. Nhưng nếu như là bánh nướng gì đó thì lại có thể mang qua bán được.

Trong lúc cô đang suy nghĩ về cái này thì lại nghe thấy được một tin tức.

Tôn Hồng Hà mang theo anh em của cô ta đi qua bắt cá kết quả bị công xã nhân dân bắt được, còn nói đều đã đưa Tôn Hồng Hà và anh em của cô ta đi tới công xã nhân dân rồi yêu cầu bọn họ viết bản kiểm điểm, còn bị phạt tiền nữa.

“Nghe nói phạt không ít tiền đâu, lần này phía trên bắt rất nghiêm vừa lúc lại bắt được bọn họ để làm gương, tiền lúc trước kiếm được chắc chắn đều phải nhổ ra hết rồi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương