Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 26: Chương 26 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch có thể nhận ra Tôn Hồng Hà đang nhìn cô, muốn cầu xin cô giúp đỡ.

Vừa rồi cô ta còn nghi ngờ dò xét mình, nhưng giờ phút này sự ghẻ lạnh dường như bay biến hết, cô ta giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, muốn cô ra tay giúp đỡ.

Đông Mạch thấy chuyện này thật nực cười, hơn nữa còn rất nhàm chán.

Nhưng cô cũng chỉ nói: “Hồng Hà, đúng là tôi biết người ta, nhưng mối quan hệ chỉ dừng ở mức hôm nay nói cạnh cả có ngon hay không, canh gà có thơm hay không, bánh quẩy vừng có giòn hay không, thật sự không tiện nói loại chuyện này, vấn đề của cô, tôi không giúp được.”

Tôn Hồng Hà van xin: “Đông Mạch, họ định phạt tôi hai mươi đồng, nói thật với cô, tôi bán cá không kiếm được nhiều vậy, cô xem tôi còn cách nào nữa? Cô không giúp tôi, tôi cũng không biết tìm ai, giờ tôi đã rơi vào bước đường cùng rồi.”

Bộ dạng của cô ta thật sự rất đáng thương, Đông Mạch cũng hơi động lòng trắc ẩn.

Nhưng...

Đông Mạch bất lực nói: “Tôi không quen với người ta.”

Thấy Đông Mạch nói vậy, Tôn Hồng Hà tỏ ra thất vọng: “Sao lại không quen? Vừa rồi anh ta còn nói chuyện với cô, thậm chí còn cười cười nói nói, tôi cũng không bắt cô phải giúp gì nhiều, chỉ thuận tiện nói mấy câu, dù sao chúng ta cũng là người cùng thôn, có quen biết.”

Đông Mạch: “Hồng Hà, chắc là cô nhìn nhầm rồi, anh ta là cán bộ nhà nước, sao có thể cười cười nói nói với tôi được, cô đánh giá tôi cao quá rồi đấy.”

Tôn Hồng Hà hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn Đông Mạch lần cuối rồi bỏ đi.

Đông Mạch có thể cảm giác được ánh mắt của Tôn Hồng Hà còn có chút oán giận, có lẽ đang trách cô không chịu giúp.

Cô nghĩ, người này thật ra cũng có năng lực, có chủ kiến, làm việc dứt khoát, là một người mạnh mẽ, kiên quyết, đáng khâm phục nhưng chỉnh vì mục đích quá rõ ràng, hành động quá dứt khoát nên không chừa thủ đoạn nào, nếu dùng được, cô ta có thể tạo dựng mốki quan hệ tốt với người ta, không dùng được thì lập tức vứt người ta sang một bên, trước mặt phụ nữ là bộ mặt này, trước mặt đàn ông lại là bộ mặt khác.

Người như vậy quá thực dụng, không nên qua lại, nhất định phải tránh xa, tuyệt đối không thể làm bạn, nếu không một ngày nào đó sẽ bị bán đứng lúc nào không hay.

***

Vì chuyện của Lục Tĩnh An, Đông Mạch muốn đổi chỗ bán, nên cô đi đến những con phố khác gần công xã xem, nhưng thật sự chẳng có nơi nào để đi, cũng không có nhiều người đủ khả năng chi tiền, điều này khiến cô hơi khó xử, cuối cùng vẫn cắn răng đi đến chỗ công xã.

Dù sao Lục Tĩnh An cũng không nói gì khác, cô cũng không có ý dựa vào anh ta để làm ăn, có rất nhiều người thích ăn canh cá của cô, cô tội gì phải từ bỏ vị trí tốt này chỉ để tránh mặt Lục Tĩnh An.

Ai ngờ hôm đó cô đến nơi, phát hiện chỗ đậu xe của mình đã bị người khác chiếm dụng, đó là một xe bán đậu hủ, đối phương là cặp vợ chồng trạc ba mươi, đang lớn tiếng rao hàng, hãng hải hơn bất kỳ ai.

Cô hơi bất ngờ, vẫn đánh xe lừa đến đối diện xe đậu hủ, chỉ là vị trí này không tốt bằng chỗ cũ, người ra kẻ vào nhất định sẽ nhìn thấy quầy đậu hũ kia trước, sau đó mới thấy cô, cô hơi lo lắng, chỉ sợ quầy đậu hũ sẽ cướp mất mối làm ăn của cô.

Cũng may là món canh cá của cô đã trở nên nổi tiếng ở khu vực này, ai đến mua canh cá thì vẫn mua, những ai đã quen ăn canh cá của cô thì đều không chú ý đến món đậu hủ. Con phố này có rất nhiều hàng bán đậu hũ, thậm chí trong quán cơm cũng có, nhưng ở đây chỉ có mình cô bán cạnh cá

Mặc dù cô cũng nhận thấy việc buôn bán không được như trước, ngày thường cô bán được hai mươi bát, hôm nay chỉ bán được mười lăm mười sáu bát.

So với việc bán canh cá thì việc bán đậu hũ của hàng đối diện không hề thuận lợi, họ rõ ràng là hơi sốt ruột, thậm chí khi có khách đến mua canh cá của cô, bên kia còn liều mạng rao một hào một bát, vừa rẻ vừa ngon.

Đối phương rõ ràng đang chống đối với Đông Mạch.

Khi canh cá của Đông Mạch đã bán hết sạch, lúc cô định về nhà thì hai người bán đậu hũ nhìn cô bằng cặp mắt tọc mạch, ghen tị và bất mãn.

Thật ra thì Đông Mạch có thể hiểu được phần nào tâm trạng của họ, nhìn quần áo họ mặc, chắc cũng là nông dân bình thường sống gần đây, trên tay áo của người phụ nữ còn có một mảnh vá.

Nhưng cô không thể nhượng bộ, cô vốn là người đến trước, hiện tại họ giành mất vị trí tốt của cô, cô không nói gì, đây đã là ranh giới cuối cùng của cô.

Đông Mạch đánh xe lừa trở về, trên đường ghé vào mua quần áo cho Mãn Mãn, còn mua hai lọ tuyết hoa cao, định bụng đưa một lọ cho chị dâu.

Lúc mua sắm, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về chuyện tranh địa bàn, nghĩ xem nên giải quyết thế nào, ai ngờ vừa cho hai lọ tuyết hoa cao vào túi, bước ra khỏi cửa thì tình cờ thấy cặp vợ chồng bán đậu hủ đang nói chuyện với Tôn Hồng Hà, hình như đang than phiền gì đó, nói là qua bên kia không kiếm được tiền, Tôn Hồng Hà khuyên họ phải kiên trì.

Đông Mạch nghe xong thì ngây ngẩn cả người, sau đó lại thấy nực cười.

Vậy là Tôn Hồng Hà oán hận mình không giúp cô ta, nên bảo cặp vợ chồng bán đậu hủ sang cướp địa bàn của cô? Kiểu người gì không biết, xui xẻo không kiếm được tiền, muốn người khác cũng xui xẻo giống mình?

Ban đầu, Đông Mạch rất tức giận, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy không đáng, những người như Tôn Hồng Hà, trẻ tuổi, có năng lực, đầy mánh khóe, làm việc dùng thủ đoạn, sau này kết hôn chắc là sẽ thành Vương Tú Cúc thứ hai?

Vậy nên mới nói, Vương Tú Cúc như vậy, không phải về già lắm tật mà là lúc còn trẻ đã có tất rồi!

Nếu cô đã gặp được một người như Vương Tú Cúc, giờ gặp thêm một Tôn Hồng Hà cũng không có gì là đáng ngạc nhiên, trên đời này có thêm một người đáng ghét như vậy, cũng không có gì phải ngạc nhiên.

Còn địa bàn bên cạnh công xã, cô sẽ không nhường nửa bước, kiên quyết buông tay. nếu muốn đấu với cô, vậy thì tới đi, cùng lắm là cô hạ giá, cho khách hai cái bánh quẩy vững, dù sao canh cả của cô chắc chắn kiếm được nhiều hơn so với đậu hủ, lại còn ngon hơn, cô không tin không thắng được họ!

Đông Mạch quật cường, hừng hực ý chí, thậm chí còn dư sức đánh chiếc xe lừa, vung mạnh chiếc roi nhỏ trong tay.

Trên đường về thôn, từ xa cô đã nhìn thấy một nhóm người đang chuyển đồ, nhìn kỹ lại thì là chuyển cây con, tất cả đều là cây chi dương, rễ của chúng được bọc trong một khối bùn lớn, xếp ngay ngắn ở đó.

Bên cạnh là một chiếc máy kéo, có một người đang đứng trên đó.

Đông Mạch cảm nhận được ánh mắt của người kia, nhìn sang, là Thẩm Liệt,

Thẩm Liệt đứng trên máy kéo, Thẩm Liệt nhìn cô, ánh mắt sáng bừng một cách kỳ lạ.

Kể từ lần trước, Đông Mạch kiên quyết không qua lại với Thẩm Liệt nữa, cũng may là sau đó không gặp nhau, tính ra cũng hơn mười ngày rồi.

Giờ tự dưng gặp lại, không biết nói sao, thôi cứ coi như không thấy.

Ai ngờ đang nói thì mẹ của Tôn Hồng Hà không biết chui từ đâu ra.

Mẹ của Tôn Hồng Hà lúc nhỏ đã rất đanh đá, nghe nói lúc đó còn đi cãi tay đôi với một góa phụ, đứng trước cửa nhà người ta, mắng từ sáng đến tối, mắng đến khi góa phụ kia thiếu chút nữa uống thuốc trừ sâu mà chết.

Trước đây, tên thật của bà ta là Trần Hồng Nha, nhưng vì tính khí ngang ngược, cộng thêm vấn đề tuổi tác mà giờ mọi người đều len lén gọi bà ta là Trần Lão Nha, nhưng chính bà ta cũng không phản bác, ngược lại động một tí là chống nạng nói Lão Nha tôi thế này thế kia, dùng rất thuận mồm.

Thẩm Liệt thấy cô như vậy, cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc.

Đông Mạch đánh xe lừa về nhà, trên đường tự nhiên nghe được mọi người bàn tán về Thẩm Liệt.

Thực ra, Thẩm Liệt mới xuất ngũ năm ngoái, không có người thân ở thôn Đông Quách, nhưng vì xảy ra chuyện với Tôn Hồng Hà mà giờ đây anh trở nên nổi tiếng.

Lúc cô đánh xe lừa đến thì thấy hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đang nằm xem kiến bò, cô dừng lại, dỗ dành hai đứa trẻ tránh đường, vài người thấy cô thì hỏi thăm chuyện buôn bán, cô chỉ thuận miệng đáp lại.

Một vài người lại nhắc đến Thẩm Liệt, lúc nhắc đến Thẩm Liệt thì đương nhiên sẽ nhắc đến Tôn Hồng Hà.

“Cái cô Hồng Hà kia không biết có bị trúng tà không nữa, một người chồng tốt như vậy còn không muốn? Nếu không phải là đi xem mắt, cô nói xem một đời chồng rồi, sao mà thuận lợi kết hôn được nữa!”

“Tôi thấy cái người tên Thẩm Liệt đó nhìn rất ngay thẳng, có năng lực, nghe nói lần này cậu ta đảm nhận công việc giao cây con cho các thôn, chắc là kiếm được nhiều tiền lắm!” “Kiếm được bao nhiêu tiền ấy chứ, chỉ tính riêng thôn chúng ta đã trồng rất nhiều cây rồi, cậu ta chở một lúc mấy xe cây liền, đúng không?”

“Nghe nói sau khi xuất ngũ, cậu ta nhận được trợ cấp, hẳn là rất nhiều tiền nhỉ?”

“Trợ cấp cái gì? Lần trước con dâu ông Lý theo chân đi xem mắt, nhà họ Tôn hỏi, người ta nói thẳng là không có trợ cấp, một hào cũng không có.”

“Có mà, sao lại không có trợ cấp? Tôi nghe nói nhà họ Tôn cũng bí mật hỏi thăm, nói là có trợ cấp, chắc là người đàn ông này sợ người khác nhìn chăm chăm vào túi tiền của mình, cố ý nói không có, bên kia nghĩ là sau khi kết hôn, tiền trợ cấp cũng không chạy mắt được.” Đông Mạch nghe vậy, đột nhiên bừng tỉnh, nghĩ rằng ban đầu Thẩm Liệt nói dối nhà Tôn Hồng Hà là không có tiền trợ cấp, nhưng thực ra là có, còn trợ cấp cho người khác, nhưng Tôn Hồng Hà lại bí mật hỏi thăm, cảm thấy Thẩm Liệt cố ý nói không có, vẫn trông cậy vào khoản tiền đó, đến lúc gả qua mới phát hiện không có thật, đương nhiên là tức phát điên.

Bây giờ nghe người khác nói vậy, bà ta dĩ nhiên rất tức giận, từ trước đến nay chỉ có bà ta hay đi khích bác người khác, chưa từng nghĩ đến có ngày người khác bàn tán sau lưng bà ta.

Bà ta chống nạng, chửi ầm lên: “Các người có ý gì, Hồng Hà nhà chúng tôi thì làm sao, trước khi ly hôn Hồng Hà nhà chúng tôi cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, dựa vào cái gì mà không được tìm đối tượng tốt? Hồng Hà nhà chúng tôi có thể sinh con, cơ thể không có vấn đề gì, so với hàng đã sài qua không thể sinh con thì tốt hơn nhiều, dựa vào cái gì mà không được tìm đối tượng kết hôn?”

Nói một hồi, bà ta quay sang mắng Thẩm Liệt: “Thẩm Liệt, loại người này chẳng tốt đẹp gì, các người đừng thấy bây giờ cậu ta có thể tung hoanh, sớm muộn gì cũng chịu cảnh thua lỗ! Mèo mù vớ cả rán kiếm được mấy đồng, vẫn không thoát kiếp nông dân, con gái nhà tôi sau này sẽ tìm một quan chức nhà nước, tìm một người thật tốt để gả, các người cứ chống mắt lên mà xem, chắc chắn sẽ tốt hơn Thầm Liệt gấp trăm gấp vạn lần!”

Bà ta mắng chửi, khí thế bừng bừng, người đi đường đều biết bà ta là người đàn bà đanh đá, chẳng ai muốn cãi nhau với bà ta làm gì, với cả mọi người không có việc gì làm nên bàn tán vài câu, nên giờ chẳng ai để ý đến bà ta nữa.

Ngược lại, Đông Mạch lúc này đang dỗ hai đứa trẻ đứng sang một bên, định đánh xe lừa đi, nghe thấy bà ta nói vậy, thì không thể chịu nổi nữa.

Cô lên tiếng: “Thím, vừa rồi thím có ý gì? Thím mắng ai thì mắng, thím mắng Thẩm Liệt, cháu không xen vào làm gì, thím chửi gà mắng chó, mắng sang cả cháu là không được, thím có ý gì? Cháu chọc vào thím lúc nào?”

Trần Lão Nha làm như giờ mới nhìn thấy Đông Mạch: “Ai ui, Đông Mạch, cháu đang nói gì thế, sao thím lại mắng cháu được, thím mắng cháu cái gì, thím không biết luôn á, hay cháu nói lại thím nghe.”

Đây rõ ràng là đang làm nhục Đông Mạch.

Đông Mạch cười chế nhạo: “Thím, người ngay không nói lời cong vẹo, tôi ở ngay đây, thím chạy tới cố ý nói như vậy, không phải nói tôi thì nói ai? Đúng vậy, Giang Đông Mai này sức khỏe không tốt, không thể sinh con, nhưng tôi ly hôn chứ không trộm cướp hay vi phạm pháp luật, tôi kiếm tiền từ chính sức lao động của mình. Tôi xem thường người không tuân thủ pháp luật, nhưng tôi không làm những chuyện như đi tố cáo người khác, tôi quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng, đừng đổ những chuyện tôi không làm lên người tôi!”

Nói xong, cô dừng lại, nhìn Trần Lão Nha: “Bình thường tôi không thèm so đo với người khác, nhưng không nghĩa là nhà họ Giang chúng tôi có thể tùy cho thím bắt nạt, đúng là tôi đã ly hôn, nhưng ai có thể đảm bảo rằng cuộc sống hôn nhân của con gái mình không bao giờ gặp sóng gió, mấy ai êm ấm được cả một đời? Cho nên, người nào đó, ăn nói phải tích đức, nếu không sau này có sinh con ra, đứa con lại không có lỗ đít, lúc đó mới kêu báo ứng.”

Những lời cô nói hợp tình hợp lý, đầy tự tin, khiến Trần Lão Nha, người luôn cãi lộn ầm ĩ, phải ngậm miệng.

Những người xung quanh nghe vậy đều cười thầm, còn có ý xem trò cười của Trần Lão Nha.

Ai mà không biết Trần Lão Nha nghi ngờ Đông Mạch tố cáo, nhưng Đông Mạch nói thẳng là người ta không hề tố cáo, Đông Mạch thẳng thắn nói ra, nhìn bộ dáng kia thì đúng là người ta không đi cáo trạng thật!

Thật ra dùng một cái lưới nhỏ để bắt cá là cố ý khiến những người sau không bắt được gì, quá tham lam, ai cũng không ưa nổi, bây giờ Đông Mạch đối đầu với bà ta, từng người một đều âm thầm tán thưởng.

Trần Lão Nha đương nhiên nhìn ra những người xung quanh đang cười nhạo mình, mặt mũi đỏ bừng, cũng tức giận, chỉ vào Đông Mạch mắng: “Cô không sinh được con, cô là con gà mái không đẻ được trứng, bị đàn ông vứt bỏ, còn có mặt mũi để nói chúng tôi? Ăn cắp còn la làng, còn nói cái gì mà gặp báo ứng?”

Bà ta vừa dứt lời, thì nghe thấy phía sau có người lạnh lùng nói: “Bà đang mắng ai đấy? Dám mắng em gái tôi?”

Trần Lão Nha nghe vậy, quay đầu nhìn lại, nhất thời bị dọa hết hồn, là Giang Xuân Canh. Ai cũng biết Giang Xuân Canh trước kia từng là cao thủ đánh đấm không sợ chết, người bình thường đều không muốn chọc tức anh ấy, bây giờ anh ấy đã có vợ con, tính khí kiềm chế hơn trước rất nhiều.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện trước kia, ai nấy đều thấy sợ hãi!

Đông Mạch bị Trần Lão Nha mắng như vậy, trong lòng như lửa đốt, vừa thấy anh trai đi tới, vội vàng nói: “Anh, bà ta mắng em, bắt nạt em, còn nghi ngờ nhà minh tố cáo nhà bà ta, ai rảnh rỗi đi tố cáo nhà bà ta làm gì?”

Giang Xuân Canh nắm chặt tay thành quyền, vừa nắm vào, các khớp xương đã kêu lên răng rắc.

Mặt Giang Xuân Canh hằm hằm: “Em gái tôi ly hôn, sức khỏe không tốt nên không thể sinh con, nhưng nó không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Nó không có con, Giang Xuân Canh tôi sẽ chăm sóc cho nó, tôi chết con trai tôi sẽ chăm sóc cho nó, sau này ai còn dám khua môi múa mép, không cần biết nam hay nữ, già hay trẻ, tôi cũng sẽ đập cho nát bươm!” Lời vừa dứt, tất cả mọi người im phăng phắc, không ai nói gì thêm nữa.

Sau đó, mọi người chỉ thấy anh ấy đi qua, chiếc giỏ bên cạnh chân Trần Lão Nha bị đá văng đi, đám cỏ lác bay tứ tung, chiếc giỏ tre bay lên trời, rơi xuống đất, lăn lông lốc. Giang Xuân Canh sầm mặt lại, giẫm lên cái giỏ rách nát.

Anh ấy đằng đằng sát khí, Trần Lão Nha sợ tới mức mặt mũi tái mét, bà ta rất sợ Giang Xuân Canh sẽ đánh mình.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương