Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 27: Chương 27 :

/180
Trước Tiếp
Trần Lão Nha bị Giang Xuân Canh dọa cho chết khiếp, một lúc lâu sau không dám họ he gì.

Về đến nhà, sau khi dỡ đồ trên xe lừa xuống, Đông Mạch nhìn anh trai mình: “Cảm ơn anh.”

Thật ra hai anh em cùng nhau lớn lên, cô đã quen với việc anh trai đối xử tốt với mình, trong nhà hiếm khi nói mấy từ như “cảm ơn”, “yêu quý”, những từ này biểu đạt được tình cảm nhưng lại không mang cảm giác thân thiết, nói ra cũng hơi ngượng mom.

Nhưng giờ sống mũi Đông Mạch cay cay, ngực cũng phồng lên, như có thứ gì đang trào dâng, cô chỉ muốn gì đó với anh trai mình.

Cô nghĩ dù cho không thể sinh con, đời này sống như vậy cũng đáng.

Giang Xuân Canh cởi cái bọc lừa xuống, ném sang một bên, liếc cô một cái, sau đó cứng rắn nói: “Sau này ai dám nói gì em, cứ bảo anh, nhà ta không thiếu người, không phải chịu uất ức, anh còn sống ngày nào, sẽ không để em phải chịu uất ức ngày đó.”

Đông Mạch lúc này suýt chút nữa thì bật khóc, cô dụi mũi: “Em biết rồi, em cũng không phải người chịu được uất ức.”

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Giang Xuân Canh trong lòng mềm nhũn, nhưng anh ấy vẫn nói: “Khóc cái gì mà khóc, nhìn dáng vẻ vô dụng của em kìa.”

Đông Mạch mím môi cười: “Em vô dụng đấy thì sao!”

Cô đang nghĩ, anh trai cô đương nhiên lúc nào cũng nghĩ cho cô, nhưng cho dù chị dâu có tốt đến đâu cũng không cùng huyết thống, người ta cũng có chính kiến riêng. Mình không có tài sản gì, lại là con gái, sau này ngay cả một mảnh đất làm nhà cũng không cho được con cái, sao người ta có thể để con mình nhận cô làm mẹ nuôi?

Cô không muốn làm chị dâu bất mãn vì anh trai quá yêu thương cô, càng không muốn làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh trai và chị dâu, cô chỉ có thể cố gắng cân bằng mọi thứ.

Giang Xuân Canh: “Chị dâu em đang mang thai, lần này không biết là trai hay gái, đó anh sẽ bàn với chị dâu em, nếu sau này em không lấy chồng, sẽ để em nhận nó làm con nuôi, để nó gánh vác chuyện gia đình cho em.”

Đông Mạch: “Anh, đến lúc đó nói sau.”

*****

Sau khi giao cây giống, việc trồng cây giống như trở thành một sự kiện lớn, cán bộ thôn năm lần bảy lượt bắc loa yêu cầu mọi người đến sân ngoài văn phòng để họp, cuối cùng mỗi nhà được giao một số nhiệm vụ, cần trồng bao nhiêu cây, phân định phạm vi trồng, ngoài ra còn giao nhiệm vụ cho trường tiểu học trong thôn, để học sinh cũng tham gia trồng cây gây rừng.

Thoáng chốc, người trong thôn trở nên sôi nổi hẳn, làm theo đúng tuần tự, đi trồng toàn bộ số cây, ngoài ra nhà nào trồng được bao nhiêu cây đều ghi lại, để đến lúc đó xem xem tỷ lệ sống sót là bao nhiêu.

Theo cách nói của cán bộ thôn “Sản lượng bao nhiêu cử đánh đầu các hộ”, sau khi cây trồng xuống có phát triển được hay không là trách nhiệm của mọi người, sau này sẽ dựa vào điều này để cân nhắc.

Vì lẽ đó, mọi người tự nhiên xúm lại, ai nấy đều đi lấy cây, lấy cây thì không tránh khỏi phải chọn lựa, ai lại không muốn chọn giống cây tốt.

Cây giống nhà họ Giang là do Hồ Kim Phượng đi lấy, nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc bà ấy đi ngang qua, Trần Lão Nha cũng mang mấy đứa con trai đến, đang ở đó chăm chỉ làm việc.

Cây giống đã được chia thành từng đống, mỗi nhà một đống, ai đến sớm thì chọn trước, Trần Lão Nha đến sau, bà ta liếc nhìn một vòng, nhìn trúng đống cây bên cạnh, cảm thấy giống cây này cứng cáp, dễ trồng, không cần tốn nhiều công sức.

Ai ngờ lúc bà ta định lấy thì nhà Vương Bảo Thụy nói ông ta chọn trước rồi, đang chờ con trai và con dâu đến chuyển về.

Nhưng Trần Lão Nha vừa mới bị Giang Xuân Canh dọa sợ, trong lòng vẫn còn tức giận, cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi, muốn vỡ lấy một người làm cái thùng xã giận, bây giờ bị Vương Bảo Thụy nói vậy, bà ta càng thấy mắt mặt, lập tức cãi nhau tay đối với người ta.

Cán bộ thôn bên cạnh đi tới khuyên can, nói là các giống cây đều như nhau, cây nào cũng là giống tốt, không ai phải chịu thiệt cả, cho nên không cần lựa chọn nhiều, ngoài ra còn nói những cây giống này sau khi đào từ núi về đều được bọc một lớp bùn ướt, vận chuyển về trong ngày, sau đó lập tức trồng xuống đất, nhất định có thể sống.

Ông ấy vừa nói vậy, Trần Lão Nha không vui, bắt đầu quay ra quạc cả ông ấy: “Ông nói có thể sống, lỡ như không sống được thì sao, nếu không sống được thì tính lên đầu ai bây giờ? Đến lúc đó tôi tìm đến ông nhá?”

Cán bộ thôn đương nhiên không vui: “Tôi chỉ muốn thuyết phục bà, dù sao quy định chính là như thế, bà trồng cây không tốt, không thể đổ lỗi do cây giống được.”

Trần Lão Nha chống hông, nói bỡn: “Được rồi, nếu ông không đảm bảo được, vậy tôi nhất định phải lấy đống này, tôi cảm thấy những cây này dễ trồng, tôi không trồng được bất cứ cây nào khác.”

Nhưng nhà Vương Bảo Thụy cũng không phải dạng vừa, đúng lúc này vợ ông Vương và hai đứa con của họ cũng tới, tràn đầy tự tin đối mặt với Trần Lão Nha. Hai người phụ nữ tuổi đã ngũ tuần ra sức hò hét, bắt đầu nói lý, sau đó trực tiếp chuyển sang mắng chửi, mắng đến mức nước miếng văng tung tóe, rồi bắt đầu lao vào đánh nhau.

Bà túm tóc tối, tôi cào mặt bà, cấu xé lẫn nhau, hai đứa con bên cạnh đương nhiên không thể bà già nhà mình chịu thiệt, chúng cũng lao vào, sau cùng trở thành một trận hỗn chiến.

Cán bộ thôn đứng bên cạnh nhìn thấy mà tức muốn chết, kêu hai bên dừng tay trong tuyệt vọng, nhưng chẳng ai nghe lời ông ấy, đổi bên đều lao vào, chiến đấu hết mình.

Nhìn thấy cảnh này. Hồ Kim Phượng cũng thấy ngược đời, trong lòng thầm nghĩ mau mau chọn một phần cây giống rồi tránh sang một bên, nắm đấm không có mắt, bà ấy không muốn bị vạ lây.

Nhưng Hồ Kim Phượng chỉ đi một mình, những cây giống đều có một lớp bùn bọc dưới rễ, bà ấy dùng sức kéo mạnh mà đồng cây không hề nhúc nhích.

Đúng lúc này, bà ấy nghe thấy bên cạnh có giọng nói: “Thím, cháu có xe ba gác, thím để cây lên xe, cháu đẩy xe giúp thím.”

Bên kia đã vô cùng ồn ào, Hồ Kim Phượng lúc đầu có nghe thấy nhưng không rõ lắm, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, đặc biệt là đôi mắt rất sáng, khi cười lộ ra hàm răng trắng, nhìn rất nhiệt tình, tháo vát.

Bà ấy mỉm cười, chỉ cho là người của thôn Tây Quách, thôn Tây Quách lớn như vậy, chưa chắc bà ấy đã biết hết, vì vậy thuận miệng nói: “Cậu thanh niên, cậu tốt quá, cũng đến lấy cây hả?”

Người đi tới chính là Thẩm Liệt, Thẩm Liệt cười nói: “Vâng, thím xem bên kia đánh nhau rồi, cẩn thận một chút, cháu giúp thím chuyển cây lên xe kéo, rồi kéo qua cho thím.”

Hồ Kim Phượng thấy cuộc ẩu đả bên kia càng lúc càng kịch liệt, ngay cả cây giống bên cạnh cũng đổ rạp cả xuống, lắc đầu nói: “Vậy phiền cậu rồi.”

Bà ấy đang nghĩ trước kia con trai mình và nhà họ Tôn có xích mích, giờ lại đang đánh nhau, lỡ như người ta trút mọi chuyện lên đầu bà ấy thì sao, vẫn nên núp đi thì hơn. Vì vậy, Thẩm Liệt giúp Hồ Kim Phượng chất cây giống lên xe, sau đó giúp bà ấy đẩy về phía nam của thôn.

Lúc rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn ở đằng xa, sau đó là một tiếng hét chói tai.

Hồ Kim Phượng quay đầu nhìn lại, Thẩm Liệt cũng làm theo.

Người hét chính là Tôn Hồng Hà.

Trần Lão Nha đánh nhau với người ta, Tôn Hồng Hà và anh trai cũng chạy đến giúp đỡ, ai ngờ người nhà Vương Bảo Thụy rất khỏe, thay vì bám lấy bà già, thì bắt lấy Tôn Hồng Hà còn trẻ tuổi. Ai đó tiến lên túm tóc Tôn Hồng Hà, Tôn Hồng Hà vấp phải đống cây giống dưới chân, bên trên bị người ta túm tóc, người lại ngã xuống dưới, một chùm tóc đột ngột bị kéo đứt, vương vãi đầy đất, da đầu chảy cả máu.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, đánh nhau kịch liệt quá, hận thù gì không biết, chẳng phải chỉ vì một đống cây giống thôi sao?

Hồ Kim Phượng cau mày: “Vậy cũng độc ác quá.”

Bà ấy vừa dứt lời thì Tôn Hồng Hà, người bị ngã xuống đất, đang chật vật bỏ dậy, lúc đứng dậy, tình cờ mặt hướng về phía bên này, xuyên qua đám đông ồn ào và đống cây giống đổ ngỗn ngang, Tôn Hồng Hà nhìn thấy Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt nhìn cô ta từ xa, ánh mắt lãnh đạm, giống như nhìn một người xa lạ.

Tôn Hồng Hà ngẩn người ra một lúc, mặt đỏ tới mang tai, cực kỳ xấu hổ, nhưng từ xấu hồ mà sinh ra căm hận.

Đời trước, khi gả cho Thẩm Liệt, anh bảo vệ cô ta, sẽ không bao giờ để cô ta phải chịu cảnh uất ức này!

Nhưng anh lại thích nay đây mai đó, công việc ổn định không muốn lại thích chạy nhảy khắp nơi, cuối cùng chẳng phải xảy ra tai nạn sao? Anh bị tai nạn xe, phải vào tù, làm ăn thua lỗ, lô vải bị Cục Công thương điều tra là mua bán trái phép, đây chính là vận hạn, cả đời không thể chuyển mình!

Cho nên cô ta không sail

Tôn Hồng Hà cắn răng nghiến lợi, cô ta ly hôn với Thẩm Liệt, nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn, cô ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, không để bất kỳ ai ức hiếp mình!

Một tiếng gào thét phát ra từ cổ họng cô ta: “Đồ khốn nạn, tôi liều mạng với các người! Đồ dơ dáy, bẩn thỉu!”

Sau khi hét lên một tiếng, cô ta dũng mãnh xông vào người nhà Vương Bảo Thụy, cô ta muốn đối phương phải trả giá thật đắt!

Cô ta không phải người dễ bắt nạt!

Thẩm Liệt nhìn người phụ nữ vội vàng chạy tới nhặt tóc của mình, thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đẩy xe ba gác về phía trước.

Hồ Kim Phượng không khỏi lẩm bẩm: “Hồng Hà lúc nhỏ là người nhanh nhẹn, được việc, biết suy nghĩ, lúc nhỏ là một đứa bé tự do phóng khoáng, mình còn khen đứa nhỏ này rất tốt, không ngờ lớn lên lại thành ra thế này.”

Thật ra thì nhanh nhẹn được việc, biết suy nghĩ sẽ là một đối tượng tốt để kết hôn, nhưng nếu đi quả xa thì sẽ là gài bẫy người khác, khiến họ lãng phí tiền bạc.

Bây giờ dù đã ly hôn, cô ta vẫn là con gái lớn, tác phong làm việc của cô ta thật quá đanh đá!

Thẩm Liệt yên lặng không lên tiếng.

Khi xe đến bờ đất, Thẩm Liệt giúp Hồ Kim Phượng dỡ cây xuống, sau khi chất hết chỗ cây giống thành một đống, Thầm Liệt hưởng dẫn Hồ Kim Phượng? “Thím, thím trồng những cây giống này càng sớm càng tốt, nếu trồng muộn, có thể vẫy thêm ít nước, hoặc là ngâm trong nước thì tốt hơn, nhất định phải duy trì độ ẩm để cây giống hút nước.”

Sau đó, anh nhìn sang mảnh đất bên cạnh: “Đất ở đây khá tốt, có độ dày vừa phải, không quá chặt, chắc sẽ không thành vấn đề.”

Hồ Kim Phượng nghe anh nói vô cùng rõ ràng rành mạch: “Cậu hiểu rõ quá, đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Thẩm Liệt vẫn thành thật, cười nói: “Cảm ơn thím đã khen.”

Bà ấy thầm nghĩ, người thanh niên này trông cũng đẹp trai, hay là hỏi tên cậu ấy, sau đó lân la hỏi chuyện, nếu chưa kết hôn, có thể giới thiệu cho Đông Mạch nhà mình, nghĩ vậy bà ấy lập tức muốn lên tiếng.

Ai ngờ lúc này đứa con trai của bà đi tới.

Giang Xuân Canh vốn định đi chuyển cây nhưng nghe mẹ mình đã qua đó rồi, lập tức hỏi đường đến đây, kết quả vừa đến thì thấy mẹ mình đang vừa cười vừa nói chuyện với Thẩm Liệt.

Lúc này anh ấy đùng đùng nổi giận: “Thẩm Liệt, cậu làm gì ở đây? Cậu định làm cái gì?” Vừa nói anh ấy vừa lao tới bảo vệ mẹ mình.

Thẩm Liệt nhìn Giang Xuân Canh, cười vô tội: “Em chỉ giúp thím đẩy cây giống thôi.”

Hồ Kim Phượng mắng con trai: “Con điên rồi hả, bị cái gì vậy?”

Giang Xuân Canh không để ý lời của mẹ, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Liệt, nói: “Cậu muốn cái gì?”

Vừa nói xong, tay anh ấy đã nắm lại thành quyền, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Hồ Kim Phượng không nghĩ nhiều, lập tức oán trách Giang Xuân Canh: “Con đang nói gì thế? Nhờ người ta chở hộ cây đến đây mà mẹ tiết kiệm không ít sức lực.”

Giang Xuân Canh: “Mẹ, cậu ta là Thẩm Liệt!”

Hồ Kim Phượng bị tiếng gào thét của con trai làm cho sửng sốt, sau đó chớp mắt mấy lần: “Thẩm Liệt? Cái gì, cậu ta là Thẩm Liệt?”

Chính là chồng cũ của Tôn Hồng Hà, Thẩm Liệt, người đã giúp Lâm Vinh Đường đối phó với con trai mình?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương