Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 28: Chương 28 :

/180
Trước Tiếp
Thấy Hồ Kim Phượng kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Liệt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Thím, cháu là Thẩm Liệt, trước kia lúc anh Giang chuyển đồ cưới, có chút hiểu lầm.”

Thẩm Liệt: “Anh Giang, lúc đó chuyển đồ cưới, nếu không ai ngăn cản, anh đánh Lâm Vinh Đường, tuy Lâm Vinh Đường cũng quá đáng, đáng bị ăn đánh, nhưng anh xuống tay quá nặng, đừng nói là xảy ra án mạng, nhỡ làm người ta tàn phế, anh nghĩ có thể chuyển đồ cưới ra ngoài được nữa không? Mọi người có thể đến thôn Tùng Sơn nữa không? Anh cả của Lâm Vinh Đường làm việc ở thủ đô, còn anh hai làm việc ở Lăng Thành, nhà họ không phải ăn chay, sẽ để người khác tùy ý bắt nạt sao? Lúc đó em ngăn anh lại là vì Lâm Vinh Đường, cũng là vì anh, bây giờ nhắc lại, em không thẹn với lương tâm.”

Thật ra những lời này Thẩm Liệt đã nói rồi nhưng Giang Xuân Canh không nghe.

Người thanh niên nói chuyện thành khẩn như vậy, hơn nữa còn vừa giúp mình, Hồ Kim Phượng không tiện nói gì, chỉ đành cười khan: “Xuân Canh cũng nóng tính, tất cả chỉ là hiểu lầm, chuyện đã qua thì cho nó qua đi.”

Giang Xuân Canh: “Con không nghĩ đó là hiểu lầm, Thẩm Liệt, cậu tới làm gì? Muốn ăn đánh hả? Hôm nay cậu muốn thay Lâm Vinh Đường chịu đòn đúng không? Vậy tôi tác thành cho cậu?”

Bây giờ anh nói lại lần nữa là để Hồ Kim Phượng nghe.

Hồ Kim Phượng nghe xong thì thấy có lý, người thanh niên này nói có sách mách có chứng, không phải sao?

Bà ấy quay ra giúp Thẩm Liệt chỉ trích Giang Xuân Canh: “Con xem Thẩm Liệt nói đi, không sai, rất có lý, con ấy à, quả lỗ mãng, lỗ thật sự đánh người ta thành tàn phế, con định làm gì? Con vào tù, danh tiếng em gái con cũng bị con liên lụy! Bao giờ con mới sửa đổi được cải tỉnh này!”

Giang Xuân Canh đột nhiên đen mặt, trong lòng anh ấy, Thầm Liệt chính là kẻ thù, vừa gặp là đỏ mắt muốn đánh lộn, vậy mà giờ, mẹ lại dạy dỗ anh ấy ngay trước mặt Thẩm Liệt

Chuyện này giống như hai cao thủ rút đao chuẩn bị so tài thì đột nhiên có mẹ gọi, cải thẳng nhóc này ngứa mông hả?

Thật quá mất mặt

Giang Xuân Canh không dám nói gì thêm nữa, chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Liệt. Thẩm Liệt giả vờ như không nhìn thấy, nhưng vẫn giải thích với Hồ Kim Phượng: “Thím, thật ra anh Giang cũng chỉ muốn bảo vệ Đông Mạch, Đông Mạch không dễ dàng gì, phải chịu khổ, anh Giang đánh Vinh Đường một trận cũng phải.”

Nghe được lời này, Hồ Kim Phượng tự nhiên hài lòng: “Tính tình của nó chỉ là quá bạo lực, đừng thấy nó kết hôn sinh con rồi, thật ra vẫn giữ cái tính đó, không biết sửa đổi, nếu nó lúc nào cũng giống như cháu thì tốt rồi.”

Thẩm Liệt khiêm tốn: “Đâu có, cháu sao so sánh được với anh Giang.”

Bên cạnh, Giang Xuân Canh càng trợn mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ dữ tợn, hai từ “anh Giang” là để người thân thiết gọi, ai cho cậu gọi?

Hồ Kim Phượng có ấn tượng tốt với Thầm Liệt, vốn cảm thấy thằng nhóc này khá tốt, bây giờ nghe người ta giải thích, rõ ràng là cậu ấy đã ngăn con trai mình gây ra tai họa lớn.

Lúc này, Đông Mạch cùng cháu trai Mãn Mãn cũng tới, cô vừa cắt cỏ cho thỏ vừa chơi đùa với Mãn Mãn, xong xuôi thì đến giúp mọi người trồng cây, khi nhìn thấy Thẩm Liệt, cô cũng hơn sửng sốt.

Thẩm Liệt tươi cười chào cô: “Đông Mạch.”

Đông Mạch không còn cách nào khác đành phải lên tiếng chào lại Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt nhìn thấy cô như vậy thì hơi ngơ ngác, giống như không kịp phản ứng, xoay người nói Hồ Kim Phượng: “Thím, mọi người trồng cây trước đi, hai ngày nữa cháu sẽ qua thôn, có chuyện gì thím cứ hỏi cháu, những cây giống này đều là do cháu đào, mấy ngày nay cháu đến các thôn để giao cây giống cho người ta, giờ cũng khá hiểu về chuyện trồng cây.”

Vậy thì tốt quá, Hồ Kim Phượng vội nói: “Được, đến lúc đó có chuyện gì chúng ta lại nhờ cháu.”

Trồng cả một buổi chiều, cuối cùng cây cũng được trồng xong, ngườki trong thôn quét vôi bùn lên thân cây để chống sâu bệnh, sau khi trồng cây xong, ai nấy lục tục trở về, tiếng bàn tán xôn xao.

Người ta kể là nhà họ Tô và nhà Vương Bảo Thụy đánh nhau, kẻ bị cào mặt, người bị giật tóc rơi đầy đất, còn nói con dâu nhà Vương Bảo Thủy thủ một cái lược, xông lên kéo tóc ai đó, nói Tôn Hồng Hà rất đáng thương, tóc rơi đầy đất, cãmi nhau nước miếng văng tung tóe.

Đông Mạch nghe xong thì không hề ngạc nhiên.

Lúc đầu, cô ngưỡng mộ Tôn Hồng Hà, nhưng về sau cô nhận ra Tôn Hồng Hà là loại người không chừa thủ đoạn để đạt được mục đích thì lập tức tránh xa, cô ta có thể bí mật xúi giục người khác cướp công việc buôn bán của mình, hôm nay còn có thể ra tay đánh lộn.

Nói xong chuyện này, không hiểu sao lại lân la nhắc đến Thẩm Liệt, Hồ Kim Phượng khen Thẩm Liệt, cho rằng người thanh niên này rất tốt, Giang Xuân Canh nghe xong thì lập tức đen mặt, không lên tiếng.

Ngược lại, Tạ Hồng Ni cũng hùa theo, nói lần này Thẩm Liệt chắc là kiếm được nhiều tiền từ vụ cây giống, còn nói người ta có bản lĩnh, quen biết với Lộ Khuê Quân, đây là mối quan hệ người thường không thể chạm tới.

Giang Xuân Canh hừ mũi, không nói gì.

Đông Mạch nghĩ, Thầm Liệt cũng là người tốt, nhưng dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng là anh em tốt của Lâm Vinh Đường, nếu quá thân thiết sẽ thành ra khó xử.

Nhưng khi nghe nói cô ta bị đánh thảm thương, cô có phần cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng nghĩ đúng là báo ứng, đáng đời.

Tối hôm đó, hai đứa con và con dâu ngồi ăn chung với đôi vợ chồng già, đang ăn cơm thì mang chuyện này ra nói, cuối cùng kết luận vẫn là - đáng đời.

Dù sao cũng khen ngợi Thẩm Liệt lên tận trời xanh.

Cuối cùng, Tạ Hồng Ni nhìn về phía Giang Xuân Canh: “Chuyện trước kia anh nhớ làm gì nữa, đầu nghiêm trọng đến mức đấy?”

Ai ngờ buổi tối trước khi đi ngủ, Hồ Kim Phượng đến rỉ tại với Đông Mạch, lại nhắc đến Thẩm Liệt, bà ấy cũng chưa nói gì nhiều, Đông Mạch đã hiểu ý, vừa hiểu ra thì sợ hét hồn: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, sao có thể chứ!”

Hồ Kim Phượng hỏi ngược lại: “Sao lại không thể? Mẹ thấy hôm nay người ta còn chào con, đó không phải tín hiệu tốt thì là gì? Chị dâu con cũng nhắc tới chuyện này, còn nói nếu thành cũng không tệ.”

Đông Mạch bất lực mỉm cười, trong mắt mẹ thì cô là đứa con gái tốt nhất, xứng đáng với bất kỳ ai, về chuyện không thể sinh con thì mẹ cô đã hoàn toàn bỏ qua.

Cô không còn cách nào khác đành phải phân tích cho bà ấy nghe, nói về nguồn gốc sâu xa của Lâm Vinh Đường và Thẩm Liệt, mối quan hệ của người ta tốt thế nào, làm sao cô không thể hòa hợp với Thẩm Liệt, còn nói Thẩm Liệt có năng lực thế nào, trong thôn bao nhiêu cô gái thầm mến.

“Nếu có nên chuyện thật, mẹ nói xem lúc gặp Lâm Vinh Đường ngoài cửa, cử củi đầu là thấy, khó xử biết bao? Có thể sống một cuộc sống như vậy được sao?”

“Người ta dù không kết hôn với một cô gái khỏe mạnh thì vẫn còn rất nhiều người thích, làm gì đến lượt con?”

Hồ Kim Phượng nghĩ thế cũng phải, quả thật rất khó xử, khó xử chết đi được.

Đông Mạch không nói chuyện với mẹ nữa, sau khi cơm nước xong, cô đi hầm gà, định ngày mai sẽ bán canh gà. Ưu điểm của canh gà so với canh cá là có thể đun lửa nhỏ vào đêm hôm trước, ngày hôm sau không cần thức dậy sớm.

Cô cứ như vậy bận rộn sống qua ngày, có lúc nhớ lại cái ngày Lâm Vinh Đường dùng thủ đoạn để hai người lên giường, chỉ còn thiếu chút nữa là lăn giường thật.

Sau đó, cô cố hết sức bỏ chuyện này ra khỏi đầu nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn cảm thấy lúng túng.

Cho nên về Thẩm Liệt, dù có tốt đến đâu cũng chỉ có thể đứng cách xa.

Đúng ra không phải dậy sớm như vậy nhưng Đông Mạch đã thức dậy từ lúc gà gáy sáng. Sau khi ngủ dậy, cô nhanh chóng đi chuẩn bị mọi thứ.

Sau khi ăn sáng xong, bước ra cửa cô đã thấy nhiều người trong thôn cũng đã dậy rồi, tiếng xoong nồi vang lên, còn có tiếng gà cục tác kiếm ăn.

Đông Mạch đánh xe lừa lên đường, bánh xe lộc cộc lần qua đám lá khô trên con đường thôn, hướng về phía công xã.

Lúc này, trên con đường dẫn đến công xã không có nhiều người, nhưng cũng có vài người gánh hàng, đánh xe lừa, đạp xe, chắc là đi sớm cho kịp phiên chợ sáng.

Dõi mắt nhìn sang, cánh đồng lúa mạch còn phủ một lớp sương mù trắng xóa, nhiều cây giống đã được trồng trong thôn, xếp ngay ngắn thành hàng giữa cánh đồng lúa mạch rộng lớn.

Đông Mạch tính toán thời gian, nhanh chóng đánh xe lừa đi thật nhanh, cô vẫn muốn lấy lại vị trí cũ, đều là người làm ăn, ai đến trước thì chiếm trước, cô không chấp người ta đến sau nhưng chiếm chỗ của người cũ, nhưng người khác cũng đừng mong có thể chiếm vị trí tốt đó được mãi.

Chiếc xe lừa lắc lư qua ngã ba phía trước, trên đường ngày càng nhiều xe cộ qua lại, có người từ các thôn lên, đều là đi về hướng công xã, Đông Mạch vung roi, cô muốn đến càng sớm càng tốt.

Nhưng lúc này, cô nhìn thấy một người ở đằng trước, đang ngồi xổm ở đầu xe, loay hoay xem xét phần lớp.

Đông Mạch nhận ra Thẩm Liệt trong nháy mắt, thân hình kia, nét kmặt nhìn nghiêng kia, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra được.

Ban đầu cô định phớt lờ, nhưng thấy người đàn ông cao lớn như vậy ngồi xổm ở đó cũng thật đáng thương, cô thuận miệng hỏi: “Anh sao vậy?”

Thẩm Liệt nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại thì thấy cô, anh cười bất lực nói: “Lốp bị thủng rồi, không chạy được nữa, xunmg quanh đây không có hàng sửa xe, thật phiền quá, đành phải dắt bộ đến công xã vậy.”

Trời...

Đông Mạch nhìn Thẩm Liệt thương cảm: “Vậy anh ngồi lên xe tôi, tôi cho anh đi nhờ một đoạn.”

Thẩm Liệt: “Thật hả? Không phiền cô chứ?”

Cô đành phải nói: “Không phiền.”

Thật ra Đông Mạch cảm thấy rất phiền, phải chở thêm người nào đó trong khi bản thân lại không muốn đến gần người kia, tình ngay lý gian, không nói được rõ ràng. Nhưng cô cũng không thể bỏ mặc anh không lo, dù sao người ta cũng từng giúp mình.

Thẩm Liệt nhướng mày, nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của cô, nhưng anh không nói gì, thay vào đó rất tự giác nâng xe đạp, đặt lên xe lừa của cô, sau đó tự mình ngồi lên xe. Đông Mạch không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đánh xe.

Thẩm Liệt: “Tài nấu nướng của cô cũng khá, nếu chăm chỉ, sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.”

Món canh đó thực sự rất ngon, Thẩm Liệt còn nhớ rõ.

Thẩm Liệt: “Cô phải dậy từ rất sớm hả?”

Đông Mạch: “Cũng sớm, nhưng không sao, tôi không thấy cực khổ.

Thẩm Liệt cười: “Nghĩ đến kiếm tiền là có động lực đúng không?”

Những lời này đi vào tâm khảm của Đông Mạch, mắt Đông Mạch sáng rực lên: “Đúng vậy! Tôi có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, không phải ngửa tay xin tiền người khác, trong lòng vô cùng vui vẻ.”

Đông Mạch: “Hôm nay tôi nấu canh gà, hương vị cũng được lắm, tí nữa anh nếm thử xem.”

Thẩm Liệt không khách khí: “Được.”

Đông Mạch quét mắt sang nhìn anh, trong đầu nghĩ sao anh lại đồng ý luôn như thế, thật ra cô cũng chỉ mời lịch sự thôi...

Thẩm Liệt bắt gặp ảnh mắt của Đông Mạch: “Thật ra cô không muốn cho tôi ăn đúng không?”

Đông Mạch đỏ mặt: “Không có.”

Thẩm Liệt: “Thôi tôi không ăn nữa, tránh cho cô đau lòng.”

Đông Mạch lập tức xấu hổ, cô không keo kiệt như vậy, chỉ cảm thấy phải tránh xa Thẩm Liệt, bây giờ người ta nói thẳng suy nghĩ của mình ra, cô đành phải cố gắng giải thích: “Không không không, tôi không đau lòng, thật ra cũng không có gì, chỉ là một bát canh thôi, với cả trước đó anh cũng từng giúp tôi.”

Thẩm Liệt nhìn cô lo lắng đến mức đỏ bừng cả mặt, càng cười lớn: “Tôi trêu cô đó, đừng lo lắng.”

Đôi mắt anh đen láy, nhưng lúc anh cười nó lại sáng lên, giống như ánh mặt trời soi bóng dưới nước, đẹp đến mức khiến người ta phải đỏ mặt.

Đông Mạch nhớ lại những gì Tôn Hồng Hà nói.

Khi đó cô cảm thấy cái người tên Thẩm Liệt này chẳng đẹp gì, lại còn hung dữ, nhìn như thổ phỉ, vất vả lắm cô mới bịa ra được mấy câu khen Thẩm Liệt, nhưng Tôn Hồng Hà nói thẳng Thẩm Liệt cười lên rất đẹp, cô nghe xong khá ngạc nhiên, trong đầu nghĩ đẹp ấy hả, sao tôi không thấy.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy Thẩm Liệt thực sự rất ưa nhìn.

Tôn Hồng Hà còn nói, Thầm Liệt rất thích cười, hay trêu chọc các cô gái.

Lưu Kim Yến cũng nói trong thôn có rất nhiều cô gái thích Thẩm Liệt.

Đông Mạch thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ thật ra chuyện Tôn Hồng Hà muốn ly hôn với Thẩm Liệt cũng có thể hiểu được, người đàn ông này quả thật có khả năng quyến rũ người khác.

Đến công xã, thấy có hàng sửa xe, Đông Mạch chỉ cho anh nói: “Anh có thể sửa xe được rồi.”

Thẩm Liệt cũng nhìn thấy, chỉ xách xe đạp đi xuống.

Đông Mạch nhanh chóng vẫy tay với Thẩm Liệt rồi đánh xe lừa đi.

Thẩm Liệt miễn cưỡng dắt xe đạp, nhớ lại bộ dạng vừa rồi của cô, thật giống như chỉ ước có thể đá mình ra khỏi xe càng sớm càng tốt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương